Thôi được! Anh ấy xử lí xong xuôi chuyện này thì lại nói tiếp.

Dù sao hai ngày này anh ấy cũng không đi, vẫn còn thời gian để khuyên con lừa ngoan cố này.

Đứng dậy, lúc sau cười lạnh một tiếng, "La Thành, cậu đi vào thôn trước, nếu như bọn họ còn không có lời nói gì, vậy thì không cần để ý đến bọn họ, trực tiếp xử lí đi."

La Thành gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Tần nhị gia nhìn về phía Thiết Trụ vẫn chưa chịu đi.

Nghĩ đến anh ấy là một người bạn ít ỏi của Tần Dã.

Vẻ mặt ôn hòa, "Người anh em Thiết Trụ, anh em chúng tôi có thể gặp được nhau, chuyện này còn phải cảm ơn cậu mới được."

Nếu như không phải là nhờ có anh ấy thì chắc là bản thân mình đã rời đi vào ngày mai rồi, sau đó cả đời cũng sẽ không quay lại chỗ này lần nào nữa.

Như vậy chẳng khác nào bỏ lỡ nhau.

Thiết Trụ nghe được lời này thì vội vàng xua tay, "Không cần khách khí như vậy, tôi cũng chỉ nói những gì mình biết mà thôi.

Ai biết việc này thì sẽ giống như là một vở kịch vậy.

Kịch bản cũng không dám viết như vậy nha? Càng đừng nói là đám người thường bọn họ……Đó là nghĩ cũng không dám nghĩ tới……Đừng nghĩ là làm cũng không dám.

"Hiện tại khi nào có cơ hội thì mời anh uống rượu, bây giờ sắc trời đã không còn sáng, như vậy đi, nếu như anh không bận thì đợi một chút, để cho La Thành đưa anh về."

"Không cần đâu, tôi tự đi về được rồi. Dù sao con đường này, tôi đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, vừa rồi bọn họ không đề cập tới, anh ấy đi cũng có chút ngượng ngùng, đương nhiên, anh ấy cũng có chút nhiều chuyện……Muốn ở lại nghe xem kết quả như thế nào.

Bây giờ cũng đã nghe được không ít, anh ấy cũng nên đi rồi.

Dù sao bây giờ đi trở về, vẫn có thể kịp giờ cơm chiều.

"Như vậy sao được……" Tần nhị gia còn chưa nói xong, đã nghe thấy Tần Dã nói: "Tranh thủ lúc trời còn sớm, cũng nên đi về sớm một chút."

Còn việc mượn xe đạp……Thì không có khả năng, bởi vì cái xe đạp này còn phải để cho vợ anh đi đấy!

Để cho người đàn ông khác mượn thì cũng đừng nghĩ đến.

Tần nhị gia: ……Không khách sáo giữ khách lại một chút sao?

Cũng may Thiết Trụ biết Tần Dã là người như thế nào, anh ấy cũng không ở lâu, "Tôi đi trước, nếu có việc gì thì đi lên trấn trên tìm tôi."

"Được, vậy anh đi thong thả." Tần nhị gia vẫy tay với anh ấy, ấn tượng về Thiết Trụ rất tốt.

Dung Yên đứng dậy, "Mọi người cứ nói chuyện, em vào phòng bếp nhìn xem."

Cô trực tiếp đi về hướng phòng bếp.

Tần Dã nghĩ đến một mình mẹ vợ bận rộn rất là vất vả.

Vì thế liền nhìn về phía anh họ tiện nghi này, "Không phải anh nói muốn tự mình giải quyết sao? Vậy thì tự mình suy nghĩ đi."

Sau khi nói xong, anh lập tức rời đi.

Nếu như anh mà thấy kết quả của người anh họ tiện nghi này làm không vừa ý mình thì ngày mai anh sẽ tự mình đến.

Nếu không phải gả cho Tần Thắng Thực, vậy thì có phải bà nội sẽ được khôi phục thân phận.

Khi Tần nhị gia nhìn thấy phương hướng đứa em họ này đi là phòng bếp thì không khỏi có chút cạn lời.

Này có phải là quá dính vợ rồi không?

Người kia chân trước vừa mới rời đi, thì chân sau người này đã đuổi kịp.

Nhưng mà, có được một người vợ xinh đẹp như vậy, dính một chút thì cũng là chuyện bình thường, ai bảo người này kết hôn còn chưa được hai tháng nữa chứ!

Nửa tiếng sau, La Thành đã trở lại.

Tần nhị gia nhìn về phía anh ấy, "Thế nào?"

La Thành lời ít nghĩa nhiều, "Đã thông báo cho cả làng."

Tần nhị gia nghe nói thế thì cũng không có biểu cảm dư thừa, "Ông ta đều nói rõ hết mọi chuyện?"

La Thành gật đầu, "Đúng vậy, đều đã nói rõ, hơn nữa, có cha của đại đội trưởng đi ra làm chứng, ông ấy giúp đỡ để làm cho mọi việc trở nên sáng tỏ."

Xem ra tiền và t.h.u.ố.c lá đã phát huy tác dụng rồi.

Nhưng mà, chỉ cần là người thông minh thì đều biết lựa chọn như thế nào.

"Cậu xuống phòng bếp gọi Tần Dã lên, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài một chuyến, thương lượng chuyện đào mộ vào buổi tối. Không mang được người về, vậy thì đốt tro cốt mang về."

La Thành gật đầu.

Sau đó đi về phía phòng bếp, nhưng mà anh ấy cũng không đi vào, bởi vì đúng lúc này thì Tần Dã đi ra.

"Tôi cùng đi với mọi người." Lời này vừa thốt ra thì đã chứng minh lúc nãy anh ở phòng bếp đã nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ.

Tần nhị gia nhìn anh một cái, "Vậy đi thôi! Vì phòng ngừa có người khác phá hư, nên trước hết phải đem tro cốt của bà nội đi thiêu đã".

Ba người anh em họ bọn họ bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play