Lúc này, Thiết Trụ từ phía sau thùng xe nhảy xuống.

“Chị dâu, là thế này, vị này là Tần nhị gia tìm Tần Dã có chút việc. Tần Dã anh có ở nhà không?”

Dung Yên không ngờ họ lại tới tìm Tần Dã, cô nói: “Vào nhà trước rồi nói.” Bởi vì cô cũng không biết hiện giờ Tần Dã có ở nhà không.

Dù sao lúc cô đi thì Tần Dã vẫn còn chưa xuống núi.

Ngay lúc cô vừa dứt lời, cửa được mở ra.

Người mở cửa chính là Tần Dã, anh nhìn thấy vợ anh đã trở về thì lập tức đến gần cô phụ cô đẩy xe đạp: “Vợ, anh đến đây.”

Dung Yên tự nhiên buông tay, đứng sang một bên.

Còn Thiết Trụ nhìn người đàn ông đẩy xe đạp đi vào thì không còn gì để nói, chẳng lẽ trong mắt người này chỉ có vợ anh sao? Không nhìn thấy họ sao?

Tốt xấu gì họ cũng là ba người đàn ông cao lớn còn sống sờ sờ, cảm giác tồn tại thấp vậy sao?

Còn chưa kể chiếc máy kéo lớn đậu trước cửa.

Tầm mắt của Dung Yên dừng trên người vị Tần nhị gia đó một chút, sau đó nói: “Mọi người cũng vào đi thôi!”

“Vâng.” Thiết Trụ đi vào.

Lúc này anh ấy mới phát hiện sân này được quét dọn sạch sẽ.

Cảm giác khác rất xa so với lần trước anh ấy tới, thật ra lần trước cũng không lâu lắm, nhưng mà lần này…… Có nhiều mùi nấu nướng hơn, phải nói là rất có sinh khí.

Không có kiểu lạnh lẽo như trước kia.

“Vị này chính là……”

Đầu tiên anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ trung niên.

Trông hơi giống với vợ của Tần Dã.

“Đây là mẹ vợ tôi.” Tần Dã giới thiệu với anh ấy.

“Chào mẹ vợ……” Thiết Trụ hơi hào hứng, vì thế nói năng lộn xộn.

Dung Yên:……

Mẹ Dung:……

Một tiếng gọi này của Thiết Trụ, trực tiếp thu hút ánh mắt sắc bén của Tần Dã, gọi ai là mẹ vợ thế?

Đến khi phản ứng lại thì đã muộn, lập tức Thiết Trụ có chút xấu hổ, anh ấy sắp c.h.ế.t vì sự ngu ngốc của bản thân.

“Ý tôi nói…… Chào bác gái, cháu là anh em tốt của Tần Dã, cháu tên là Thiết Trụ, bác gái trông thật trẻ.”

Hèn gì có thể sinh được con gái xinh đẹp như vậy, quả nhiên là có người mẹ không hề xấu.

Mẹ Dung cảm thấy người này rất thú vị, “Cảm ơn, mọi người ngồi đi, tôi châm trà cho mọi người.”

Nói xong đã đi ngay.

Lúc này Thiết Trụ mới nhớ tới bản thân mang người đến, vì thế vội vàng giới thiệu với Tần Dã:

“Tần Dã, đây là Tần nhị gia, anh ấy đến từ Bắc Kinh, tìm anh có chút việc.”

Tần Dã nhìn người đàn ông đang nhìn anh chằm chằm.

Từ lúc người đàn ông này nhìn anh thì anh đã chú ý tới ánh mắt của người này.

Mà lúc này cuối cùng Tần nhị gia cũng lên tiếng, “Giống, đúng là thật sự giống……”

Mặc dù lời nói ẩn ý không nói rõ, nhưng mà, không ngờ Tần Dã và Dung Yên lại lờ mờ hiểu được.

Chủ yếu là do hôm qua ông Tần đến làm ầm ĩ một trận, nếu không, họ chắc chắn cũng sẽ không nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Còn Thiết Trụ lại trợn tròn mắt, vị Tần nhị gia này nói vậy là có ý gì?

Bà nội của Tần Dã đúng là người mà Tần nhị gia muốn tìm sao?

Cả người ngơ ngác.

Tần nhị gia nhận ra bản thân mình quá mức kích động, không khỏi hít sâu một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, anh ấy lấy ra một tấm ảnh ố vàng từ trong túi.

Sau đó đưa tới trước mặt Tần Dã: “Anh có biết người trên bức ảnh không?”

Tần Dã nhận lấy ảnh chụp, vừa nhìn…… Tâm tình anh thật sự rất phức tạp, không ngờ lại có thể tìm đến đây.

Bởi vì người trên bức ảnh chính là bà nội của anh.

Mặc dù bản thân anh chưa bao giờ gặp bà mình, nhưng trùng hợp anh lại có bức ảnh này…… Rõ ràng, năm đó lúc rửa ảnh, đã rửa thêm một bức ảnh.

Tần nhị gia vẫn luôn để ý tới biểu cảm trên mặt của Tần Dã, lúc nhìn thấy anh trầm mặc không nói thì anh ấy đã biết đây chính là người mà anh ấy muốn tìm.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được người, lúc này trong lòng anh ấy có cảm giác thật khó tả.

“Tần Dã, bà ấy……”

Tần Dã không nói chuyện, mà xoay người rời đi thẳng.

Tần nhị gia:……

Mọi người:……

Nhưng mà, rất nhanh Tần Dã đã quay lại, lúc anh quay lại lần nữa, trong tay đã có thêm một bức ảnh.

Anh im lặng đưa bức ảnh đó sang.

Tần nhị gia vội vàng nhận lấy bức ảnh …… Ngay sau đó đồng tử d.a.o động.

Bức ảnh mà anh mang đến giống hệt bức ảnh này.

Nếu không phải trên tay đúng là cầm hai tấm thì anh ấy còn cho rằng đó chính là tấm mà anh ấy mang tới.

Thiết Trụ nhìn thấy biểu cảm này của anh ấy thì vội vàng tới nhìn xem.

Ôi mẹ ơi! Đây, đây đúng là cùng một người.

Anh ấy lại có thể mang tới đúng chỗ rồi?

Tâm trạng Tần nhị gia khó có thể bình tĩnh, lúc trước nhìn thấy Tần Dã thì anh ấy đoán được 80%, nhưng bây giờ anh ấy chắc chắn 100%.

“Tần Dã, tôi là anh họ của cậu, Tần Chân.”

Được lắm, tên này —— thật đúng là có chút đặc biệt.

Nhưng mà cũng vì Tần Chân không thích tên mình lắm, vì thế kêu mọi người gọi anh ấy là Tần nhị gia.

Tần Dã:……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play