Uống viên thuốc này rồi thật sự không sao chứ?
Sao ông ấy cảm thấy bản thân mình sắp xong rồi vậy?
“Là loại thuốc tốt cho sức khỏe của cha.” Dung Yên không giải thích nhiều, dù sao thì mấy loại thuốc này đều được điều phối từ dược liệu tốt được trồng trong không gian của cô.
Nhìn bộ dáng thấy c.h.ế.t không sờn của của cha Dung, cô mỉm cười, vội vàng nói thêm một câu:“Cha, đừng nhìn loại thuốc này vẻ ngoài không đẹp mắt, nếu đưa ra thị trường, vậy thì chính là nhiều tiền cũng khó mua được đó.”
Dung Văn Minh vừa nghe thấy lời này, ông ấy còn chờ đợi gì nữa?
Trực tiếp bỏ viên thuốc kia vào miệng... Vị đắng khi bỏ vào miệng -- cũng không phải không thể chấp nhận được.
Dung Yên lập tức đưa nước cho cha cô: “Uống nước đi.”
Sau khi Dung Văn Minh uống mấy ngụm nước, vị đắng trong miệng lập tức biến mất, thay vào đó là hương thơm ngọt ngào.
Chuyện này khiến cho ông ấy cảm thấy có chút thần kỳ,“Thuốc này rất tốt! Là loại trước đắng sau ngọt...” Sau đó hắn cảm thấy còn chưa đủ,“Con gái của cha thật giỏi quá.”
Vẻ mặt và lời nói của ông ấy tràn đầy tự hào.
Con gái của ai có khả năng này? Con bé chỉ mới học hai năm!
Ngay sau đó không lại thở dài trong lòng... Nếu như ông ấy biết rằng con gái có tài năng y học, khi con bé còn nhỏ, nên để cho con bé phát triển theo hướng này.
Tất cả đều là do ông ấy đã chậm trễ con gái!
“Đúng vậy, không sai, trong loại thuốc này có một ít dược liệu trân quý, cha uống hết lọ này, con lại cho cha lọ khác.”
Cô tổng cộng làm năm lọ, chẳng qua, cô cho rằng mấy lọ còn lại để trong không gian thì tốt hơn
“Được.” Dung Văn Minh hoàn toàn không phản đối.
“Bây giờ cha hãy cởi áo ra, quay lưng lại, con sẽ châm cứu cho cha.”
“Được.”
Dung Văn Minh làm theo lời con gái, bây giờ ông ấy không cần cởi hết quần áo, cho nên để tiện cho việc chăm cứu hàng ngày nên ông ấy cố ý mặc một cái áo ba lỗ
Dung Yên nhìn thấy cha cô quay lưng lại rồi mới lấy kim bạc đã được tiệt trùng ra khỏi không gian...
Không bao lâu sau, cô châm mười mấy cây kim vào trên n.g.ự.c và trên lưng của cha Dung——
Mẹ Dung biết con gái đang châm cứu cho chồng mình, cho nên bà ấy cũng không vào phòng, dù sao thì việc châm kim vào người cũng rất nguy hiểm.
Lỡ như bà ấy bước vào vừa đúng lúc làm phiền con gái đang châm cứu... Vô tình khiến con bé châm kim bị lệch vậy thì phải làm sao chứ?
Vậy là bà ấy đang làm việc bên ngoài.
Tần Dư nói chuyện với em gái xong, cậu bé liền ra ngoài sân làm việc.
“Sao cháu lại đi chẻ củi nữa?” Mẹ Dung phát hiện ra rằng cậu bé này đặc biệt thích làm việc này.
Khi Tần Dư ở nhà bà ấy, cậu bé gần như chẻ hết củi trong nhà bà ấy.
“Cháu, cháu chẻ nhiều chút, mai mốt cháu phải đi học rồi…” Mặc dù cậu bé không muốn đến trường, nhưng nếu em gái muốn đi, cho dù cậu ấy không thích thì cũng sẽ đi chung với con bé.
Nếu không thì người khác bắt nạt em gái thì phải làm sao đây?
Hơn nữa, em gái còn nhát gan như vậy.
Mẹ Dung:……
Chẳng lẽ cháu đi học rồi, cái nhà này không có ai làm mấy việc này được sao?
Nhưng mà, trong khoảng thời gian chung sống này, bà ấy biết rằng trong một số việc, đứa trẻ vẫn có chút bướng bỉnh.
Thôi vậy, cứ mặc kệ thằng bé đi.
“Vậy cháu chẻ củi cẩn thận chút nhé.”
Một đứa trẻ vừa siêng năng vừa hiểu chuyện, ai mà không thích chứ?
“Vâng.” Tần Dư được quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nửa giờ trôi qua, Dung Yên rút kim bạc châm cứu ra: “Được rồi.”
Dung Văn Minh ngồi yên không cử động suốt nửa tiếng, đối với sức khỏe hiện tại của ông ấy thì vẫn có chút quá sức.
Nghe vậy, ông ấy vội vàng đổi vị trí, duỗi người một cái, để bản thân mình thoải mái hơn một chút.
“Ô, sau lần châm cứu này, cha cảm thấy hình như có chút khác biệt?”
“Cha cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có liên quan đến loại thuốc hôm nay uống sao?”
Dung Văn Minh cảm nhận cơ thể mình một lát, xác nhận cảm giác này của mình là thật.
Dung Yên cho toàn bộ kim bạc vào hộp khử trùng, đây là một dụng cụ đặc biệt.
Nghe cha nói, cô gật đầu: “Cha cảm nhận không sai đâu, có liên quan rất lớn với loại thuốc hôm nay, lại kết hợp với châm cứu bên ngoài, cho nên cơ thể đang hồi phục nhanh hơn nữa, chỉ cần cha uống thuốc này đúng giờ, vậy thì chỉ cần châm cứu thêm bảy ngày nữa thôi, sau này không cần phải châm cứu nữa.”
Đây quả thực là một tin vui đối với Dung Văn Minh.
Sau khi Dung Yên thu dọn đồ đạc xong, cô liền bước ra ngoài.
Cô đến phòng Tần Mai, phát hiện cô bé đang ngồi yên ở trong phòng, trông rất đáng yêu và dễ thương.
“Chị dâu cả.” Tần Mai nhìn thấy chị dâu cả vào phòng, cô bé ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng.