Tâm trạng của ông Tần rất không vui, ông ấy vốn vẫn luôn hút t.h.u.ố.c lá sợi không nói lời nào... Vợ ông ta chửi bới cũng thôi vậy, ông ta cũng lười so đo, nhưng ngữ khí chất vấn này của con trai út khiến sự không vui trong lòng ông ta hoàn toàn bùng nổ.
Ông ta trừng mắt nhìn con trai út: “Cha muốn làm cái gì? Đến lượt con nói sao? Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút đi cho cha.”
Tần Phú Quý bị dáng vẻ này của cha anh ta dọa giật cả mình.
Phải biết rằng trong ấn tượng của anh ta, cha anh ta vẫn luôn rất ít nói, gần như đều là kiểu trầm lặng không hé răng, cho nên lúc này anh ta thật sự bị dọa sợ rồi.
Nhất thời không dám nói thêm chữ nào...
Bà Vương nhìn thấy chồng mình nổi giận, bà ta đành phải ngậm miệng lại.
Cả nhà ăn dưa muối và bánh thô lương...Đều có chút khó có thể nuốt xuống.
Bởi vì bọn họ đã lâu không ăn một bữa ăn tệ như vậy rồi.
Ông Tần không ăn nhiều, lúc đặt đũa xuống, tình cờ nhìn thấy Tần Phú Lâm từ bên ngoài đi vào.
“Phú Lâm, theo cha vào phòng một chuyến.”
Những người khác nghe thấy lời của ông ta, ánh mắt đều đổ dồn vào Tần Phú Lâm vừa đi vào.
Tần Phú Lâm nhìn bọn họ một cái, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Ông ta theo cha vào nhà.
“Đóng cửa lại.” Ông Tần nói một câu.
Tần Phú Lâm lập tức đóng cửa lại.
“Cha, tìm con có chuyện gì?”
Ông Tần nhìn Tần Phú Lâm chằm chằm: “Cha hỏi con, cái hộp gỗ lúc trước của anh cả con, con có nhìn thấy không? Tần Dã nói đã bán rồi, con có biết chuyện này không?”
Tần Phú Lâm không ngờ rằng cha muốn hỏi chuyện này.
“Anh cả không bán, hộp gỗ chắc vẫn còn ở trong tay Tần Dã.”
Lão Tần nghe thấy lời này sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta biết ngay là thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia đã lừa ông ta.
Quả nhiên như thế.
“Cha, tại sao cha lại nhắc đến chuyện này?” Tần Phú Lâm hỏi.
“Con đừng quản chuyện này, nhà mình chỉ có mình con thân thiết với ba anh em Tần Dã hơn chút... Con đi lấy cái hộp gỗ đó về cho cha, những thứ có giá trị bên trong kia cho con hết, nhưng phải đưa cái hộp cho cha.”
Đôi mắt của Tần Phú Lâm lóe lên: “Cha, cái hộp gỗ kia không đòi lại được đâu, Tần Dã đã giấu kỹ lắm, người khác hoàn toàn không có cách nào tìm ra được.”
Giọng điệu của ông Tần có chút không kiên nhẫn: “Con tìm Tần Dư, còn có Tần Mai... có khi hai anh em nó biết.”
Tần Phú Lâm lắc đầu,“Cha, thật sự không được đâu, Tần Dư và Tần Mai đều không thể nào biết được, con thấy cha đừng nhớ thương thứ đó nữa.”
Ông Tần nghe con trai nói như vậy, đôi mắt đục ngầu chợt trở nên có chút sắc bén: “Thế nào, con muốn độc chiếm à?”
Sắc mặt Tần Phú Lâm đột nhiên trầm xuống, trên mặt vô cùng thất vọng, “Cha, cha biết cha đang nói cái gì không? Trong mắt cha con là loại người như vậy sao?”
Ông Tần nghe vậy không kiên nhẫn nghe mấy lời này: “Được rồi, con đừng nói chuyện khác với cha, con là con trai của cha, sao cha có thể không biết con người con như thế nào chứ? Để con lấy cái kia... Có lợi với con, dù sao, cha chỉ có một yêu cầu, con mang hộp gỗ cho cha.”
Tần Phú Lâm mở miệng, nhưng ông Tần không cho con trai cơ hội mở miệng: “Được rồi, bây giờ con có thể ra ngoài.”
Tần Phú Lâm nghe thấy lời này thì lập tức ngậm miệng, bởi vì lúc này ông ta không còn gì để nói.
Lúc bước ra khỏi phòng, ông ta xém chút nữa đụng phải Tần Phú Quý.
“Tần Phú Lâm, nói cho em biết, cha tìm anh có chuyện gì? Nói bí mật lớn gì vậy? Hai người còn phải đóng cửa phòng nói chuyện? Có phải cha cho anh tiền rồi hay không?” Thứ Tần Phú Quý quan tâm nhất chính là tiền.
Tần Phú Lâm đã sớm quen với tính tình không biết lớn nhỏ của anh ta, nhìn anh ta mà nói: “Có thể có bí mật gì? Hơn nữa, nhà mình có bao nhiêu tiền, em không biết à? Nếu em muốn biết đến như vậy, cha đang ở trong phòng đó, em tự đi mà hỏi.”
Nói xong mấy lời này, Tần Phú Lâm mặc kệ sắc mặt của Tần Phú Quý như thế nào, trực tiếp rời đi.
Chuyện này khiến Tần Phú Quý rất tức giận, cái gì vậy chứ! Nếu như anh ta dám hỏi cha thì sao anh ta lại phải hỏi Tần Phú Lâm chứ?
Lúc Tần Phú Lâm đi ra ngoài, bị vợ ông ta gọi lại.
“Anh đi đâu vậy?”
Tần Phú Lâm quay đầu nhìn vợ mình một cái: “Anh ra ngoài đi dạo.”
Ông ta đi dạo quanh lại đi dạo đến phía trước sân nhỏ của Tần Dã, nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ bên trong thì sắc mặt của ông ta có chút hoảng hốt...
Tần Dã định đi lên núi một chuyến, trong nhà có nhiều người như vậy, lượng thịt tiêu hao cũng không ít, anh định lên núi dạo quanh, xem có thể kiếm được con mồi nào không.
Còn một điều nữa... Anh còn có ý định xác minh xem, vận rủi của mình đã biến mất chưa? Nếu không thì loại chuyện thỏ tự tìm đến sao có thể xảy ra trên người anh chứ?
Đây là một chuyện trước nay chưa từng có.
Khi anh chuẩn bị gỡ thanh chốt cửa ra, đằng sau vọng đến giọng nói của vợ anh.
“Tần Dã, anh đi đâu vậy?”
Tần Dã cứng đờ, quay đầu lại: “Anh đi...”
Dung Yên đột nhiên ngắt lời anh: “Chờ một chút.” Sau đó cô làm động tác đưa tay lên môi.
Ra hiệu cho anh mở cửa.
Tần Dã vừa nhìn thấy cô như vậy, anh lập tức hiểu ra.
Anh lập tức mở cửa ra, sau đó nhìn thấy Tần Phú Lâm đang lảng vảng ở cửa, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Tần Phú Lâm có chút xấu hổ, ông ta vừa định đi thì không ngờ cửa lại bị mở ra.
“Tần Dã...”
Tần Dã lông mày có chút lạnh lùng: “Chú đến đây làm gì?”
Tần Phú Lâm vẻ mặt có lỗi nói: “Hôm nay bọn họ lại đến đây gây sự nên chú đến để xin lỗi cháu. Mong cháu nể mặt tuổi tác bọn họ đã lớn, không so đo với bọn họ.”