Sau khi cất đồ đi xong, cô nói với Tần Dã:”Đi thôi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Nói xong chân cũng nhấc lên, nhưng cổ tay lại bị Tần Dã nắm lấy, cả người bị kéo trở về.

“Vợ ơi….”

Dung Yên nghe thấy anh gọi nên quay đầu lại nhìn, phát hiện ánh mắt anh cháy lên lửa tình, mang theo dụ hoặc.

Tần Dã muốn cùng cô làm vận động hài hòa.

Tối qua làm một lần khiến Tần Dã thực tủy biết vị.

Anh thậm chí còn cho rằng đó là tư vị tốt đẹp nhất trên đời này, cho nên, bây giờ cầm lòng không đậu…..Gấp không chờ nổi muốn được nhấm nháp mỹ vị lần nữa.

Dung Yên không ngốc, đương nhiên nhìn ra ám chỉ trong mắt anh.

Cô không khỏi có chút cạn lời, đây thực sự là người đàn ông thành thật mấy ngày trước sao?

Tần Dã duỗi tay kéo người về hướng mình một cái, Dung Yên liền ngã ngồi ở trên đùi anh.

Dung Yên:....

Thời điểm Tần Dã cúi đầu muốn hôn, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa thình thịch: ”Yên Yên, có phải Tiểu Tần về rồi không?”

Tần Dã nghe thấy thanh âm của mẹ vợ, cả người lập tức cứng đờ.

Bà chọn thời điểm tới thực sự rất vi diệu.

Dung Yên nhìn bộ dáng luyến tiếc không muốn sống của ai đó nhịn không nổi cười trộm một cái, sau đó nói với bên ngoài:”Anh ấy vừa về ạ, mẹ chờ một chút tụi con ra ngay.”

Nói xong câu đó thì cô nhanh chóng tặng cho ai kia một nụ hôn phớt thật nhạt lên trên môi rồi đứng dậy ra mở cửa.

Tần Dã vẫn còn ngồi trên giường đất, độ ấm trên môi khiến cả người anh nhìn qua ngây ngây ngốc ngốc không chịu được.

Dung Yên mở cửa ra.

Mẹ Dung cũng không vào phòng, nhưng tầm mắt bà lại đảo qua trong phòng một lượt, nhìn thấy con rể ngây ngốc ngồi trên giường, nhỏ giọng hỏi.

“Ai, Tiểu Tần bị sao vậy? Chịu đả kích hả?”

Thật là trời thấy còn thương!

Dung Yên thấy bà hỏi vậy, không khỏi khẽ cười ra tiếng.

Mẹ Dung thấy con gái cười được lập tức trừng mắt một cái…..Con gái bà có phải có chút không có nhân tính không? Con rể chịu đả kích nặng thế kia con bé làm như không thấy, lại còn cười?

Bà quay đầu nhìn Tần Dã: ”Tiểu Tần, con đừng khó chịu, có vài loại người nhà….Không có cũng chả sao, về sau chính mình sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.”

Tần Dã:....

Vành tai có hơi nóng.

Anh có thể không biết xấu hổ giải thích với mẹ vợ thực ra chuyện không như bà nghĩ không?

Ừm, anh không thể.

Cho nên, Tần Dã đáp.

“Mẹ, con không sao, con chỉ là…..Vui vẻ. Rốt cuộc sau này cũng không còn quan hệ nữa rồi.”

Tần Dã xốc lên tinh thần trong nháy mắt, anh âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may là vừa nãy cơ thể không có sinh ra phản ứng xấu hổ gì đó.

Anh đi ra cửa, thực trịnh trọng mở miệng: ”Mẹ, chuyên hôm nay con cảm ơn mẹ với cha.”

Mẹ Dung bị bộ dáng nói chuyện đầy trịnh trọng này của anh làm cho ngượng ngùng.

Bà xua tay, bảo: ”Chúng ta là người một nhà, cần gì khách khí như vậy chứ, còn cảm ơn nữa!”

Tần Dã nghe bà nói vậy, biểu tình lãnh ngạnh càng trở nên nhu hòa, nói thật, anh thật sự rất may mắn.

Không chỉ cưới được một cô vợ tốt nhất thiên hạ, mà đến cha mẹ vợ cũng là tốt nhất thiên hạ.

Mẹ Dung nhớ tới mục đích chính của bà, lại hỏi: ”Cái kia con viết ổn chứ? Bọn họ có làm khó dễ con không?”

Tần Dã lập tức lắc đầu, ”Không có gì khó dễ cả, con đã viết ổn thỏa rồi.”

Dung Yên đứng ở một bên cũng nói: ”Con đang giữ giấy đó, mẹ muốn xem không?”

“Viết ổn là tốt, mẹ không xem đâu.” Mẹ Dung xua tay, bà xem để làm gì chứ.

Tầm mắt lướt một vòng qua hai người bọn họ, Tần Dã không hiểu sao bất giác đứng thẳng sống lưng.

“Vậy thôi không còn chuyện gì nữa thì mẹ đi đây”, Nói xong bà liền quay người rời đi.

Tần Dã quay đầu nhìn ánh mắt cười như không cười của vợ mình…..Nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên một lần nữa.

“Vợ ơi, bên ngoài lạnh lẽo, em về phòng ngồi đi, anh đi phụ mẹ nấu cơm…..”

Nói xong cũng không chờ Dung Yên trả lời đã vội vàng chạy đi.

Dung Yên nhìn bóng dáng anh, không khỏi nhướng mày, anh đây là thẹn thùng sao?

Bên này Tần Dã đi vào bếp, cũng may trước đó sửa sang lại bếp, đã suy xét đến chuyện anh phải nấu cơm, cho nên cả độ cao lẫn độ rộng của bếp đều được tăng lên.

Vì vậy khi anh đi vào, mặc dù trong bếp có tận hai người cũng không cảm thấy chật.

Mẹ Dung nhìn thấy anh tới, có hơi ngạc nhiên: ”Tiểu Tần, sao con lại tới đây? Đói bụng sao?”

Tần Dã lắc đầu: ”Con qua phụ mẹ nấu cơm.”

“Ai, không cần, có Tiểu Dư nhóm lửa là được rồi! Nơi này không cần nhiều người đâu, con cứ về phòng đi.”

Tần Dư ngồi sau bệ bếp nhóm lửa nhìn lên, tiếp nhận ánh mắt của anh trai, tay nắm gậy có chút khẩn trương……Sao cậu có cảm giác anh trai muốn đoạt việc với cậu nhỉ?

Đôi mắt của Tần Dã tinh đến mức nào chứ?

Sao anh có thể không nhìn thấy động tác nhỏ của Tần Dư được? Nghĩ nghĩ xong hơi mấp máy miệng, ném cho cậu hai chữ ngu xuẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play