Đã gây chuyện đến mức này rồi, còn muốn để Tần Dã mặc áo tang, mơ tưởng chuyện tốt đẹp gì vậy?
Nhưng mà, lúc này, bà ấy muốn đáp trả cũng không được, dù sao bà ấy cũng không rõ ràng đó là thứ gì.
Tần Dã khẽ cau mày, anh nhìn ông Tần, “Nhà chúng tôi không có thứ ông muốn.”
Nếu là thật sự có, vậy thì bọn họ đã lấy đi từ lâu rồi, sao có thể đợi đến bây giờ mới đòi được?
Ánh mắt ông Tần nặng trĩu: “Đúng vậy, có một chiếc hộp gỗ nhỏ có vài niên đại rồi, cái này là hồi đó ông tặng cho bố cháu, nếu như cháu không muốn nhận nhà ông là người thân nữa, vậy thì cháu hãy trả cái hộp gỗ đó cho nhà họ Tần đi.”
Bà Vương nghe vậy, đôi mắt của bà ta mờ mịt, bởi vì sau khi gả vào nhà họ Tần, bà ta cũng chưa từng nghe chồng mình nhắc đến chuyện này.
Nếu biết sớm hơn thì sao bà ta có thể không lấy lại chiếc hộp gỗ này chứ?
Bà ta không biết bên trong có cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống cùng ông Tần gần nửa cuộc đời, thứ có thể khiến chồng bà ta nhớ nhung, vậy thì chắc chắn là đồ tốt
Cho nên bà Vương lập tức xen mồm: “Đúng vậy, nếu như mày không muốn nhận người nhà họ Tần bọn tao, vậy thì mau lấy đồ của nhà họ Tần bọn tao ra đây, trả lại cho bọn tao.”
Tần Dã nghe bọn họ nói như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu bọn họ muốn gì.
“Không có, năm đó khi cha tôi không có tiền chữa bệnh cho mẹ tôi, ông ấy đã bán cả cái hộp gỗ đó luôn rồi, chưa kể…”
Ánh mắt anh đặc biệt lạnh lùng: “Cha tôi nói với tôi rằng đó là do bà nội để lại cho ông ấy, đó là của hồi môn của bà nội tôi, không liên quan gì đến ông.”
Lão Tần vừa nghe tin đã bán rồi, ông ta tức giận đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Giọng điệu của ông ta vừa gấp gáp vừa âm trầm: “Không thể bán được, hơn nữa nó không phải của bà nội cháu, mà là của nhà họ Tần. Nếu như cháu không thể lấy cái hộp gỗ đó ra được, vậy thì hai nhà chúng ta không thể đoạn tuyệt.”
“Đúng vậy, của bà nội mày... có bằng chứng nào chứng minh là đồ của người đó không? Hơn nữa, đã gả vào nhà họ Tần rồi, thứ này không phải nên là đồ của nhà họ Tần sao? Mau lấy đồ của nhà họ Tần bọn tao ra đi, bọn tao không cho phép mày cất làm của riêng đâu.”
Chỉ dựa vào dáng vẻ nôn nóng củ ông Tần, cái hộp gỗ này chắc chắn là một thứ tốt.
Chỉ nghĩ đến thôi, cũng khiến bà ta đỏ mắt hận không thể tự mình vào nhà lục soát.
Sắc mặt Tần Dã rất khó coi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Bà Vương bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, nhưng mà, với bảo bối quý giá không biết tên kia, ánh mắt này đối với bà ta mà nói, cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Bà ta thẳng lưng nói: “Mày trừng cái gì mà trừng? Tao nói sai rồi sao? Cho dù bán đi rồi thì gia đình mày cũng không thể hưởng thụ một mình được, đó là thứ thuộc về nhà họ Tần bọn tao, mày phải bồi thường thứ đó cho bọn tao.”
Mẹ Dung nhìn khuôn mặt mồm miệng này của bà Vương, bà ấy thật sự không thể xem tiếp được nữa.
Vừa nãy nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu được hai người này đang yêu cầu điều gì.
Bây giờ nhìn thấy bà già này vô liêm sỉ như thế, bà ấy đương nhiên không nhịn được, cười lạnh một tiếng: “Tôi đúng là được mở mang kiến thức đó, chưa từng nghe nói của hồi môn còn phải đưa cho nhà chồng, chuyện này sợ là truy ngược mười tám đời tổ tông, cũng chưa từng nghe nói đến loại chuyện này đâu. Thế nào vậy, nhà mấy người là trường hợp đặc biệt à?”
“Còn nữa, của hồi môn của bà nội ruột con rể tôi thì liên quan quái gì đến bà nội kế như bà chứ? Đúng thật là có lợi trước mắt, ngay cả cái mặt già này cũng không cần à?”
“Hai người có muốn bây giờ ra ngoài thôn để người trong thôn các người phân xử không? Thứ đồ của mẹ ruột bà nội ruột, không để lại cho con trai ruột hay cháu trai ruột của mình mà còn phải để lại cho vợ kế à?”
Bà Vương bị nói đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng lên.
Nghẹn cả buổi, mới thốt ra một câu: “...Đây là quy củ trong nhà chúng tôi.”
Khả năng chiến đấu của mẹ Dung không thua kém ai, chưa kể hai người này còn công khai bắt nạt con rể bà ấy.
Vậy sao mà được chứ?
“Bà đi sang một bên cho tôi đi! Bà là vợ kế, còn muốn độc chiếm đồ của vợ đầu, da mặt của bà còn dày hơn cả tường thành nữa đó, cho dù bà không cần mặt mũi, vậy thì bà cũng không xứng đáng cầm đâu.”
Quay đầu nhìn ông Tần, miệng vẫn sắc bén như cũ.
“Tôi nói này ông già, làm người ấy à, nhất là những người đã tầm tuổi ông, cũng là người bước nửa chân xuống mồ rồi, hãy tích chút đức đi! Đừng ở đây quấy rối dây dưa nữa, nếu không thì tôi cũng không ngại tuyên truyền hành động ghê tởm này của các người đến khắp nơi đâu.”
“Bà thông gia, Tần Dã nói sai rồi, thứ đó không phải là đồ của bà nội ruột thằng bé, là do người nhà họ Tần chúng tôi đưa cho người vợ đã c.h.ế.t của tôi, không phải của bà ấy... Cho nên, vẫn phải trả lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT