Vì vậy nên tiến lên, "Dung Yên, xin lỗi, vừa rồi mẹ tôi và anh trai tôi chỉ nói đùa với cô thôi……Cô đừng so đo với bọn họ……"
Dung Yên nhìn cô ta, không do dự tát cho cô ta một cái.
Lưu Hồng trừng lớn đôi mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Cô, cô đánh tôi?"
Dung Yên cười lạnh, "Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ giỡn với cô thôi, cô sẽ không so đo chứ?"
Đôi mắt Lưu Hồng nháy mắt đỏ lên, bản thân cô ta đã đáng thương như vậy, thế mà Dung Yên còn muốn bắt nạt cô ta nữa, "Cô…Tôi xem cô là bạn bè, không nghĩ đến cô lại đánh tôi……"
"Đừng, tôi với cô cũng không phải bạn bè gì, cô không xứng làm bạn bè của tôi, tôi không giống như cô, là một người phản bội tính kế bạn bè của mình dù cho người ấy đã sẵn lòng giúp đỡ mình. Về sau nhìn thấy tôi thì phải cách xa tôi ra, nếu không tôi gặp một lần sẽ đánh một lần."
Dung Yên hiểu rõ một câu……Đó chính là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Không cần phải đồng tình làm gì.
Cô cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đẩy xe đạp rời đi.
Lưu bà tử kia lại không muốn để cho cô rời đi, "Cô đánh người còn muốn bỏ đi sao?"
"Không được đi? Được thôi! Vị thím này, tôi ra giá năm đồng tiền, làm phiền thím giúp tôi báo cảnh sát với."
Bác gái qua đường vừa nghe thấy có năm đồng tiền, đôi mắt của bà ấy sáng lên.
"Mau buông tôi ra……"
Lúc bày Trịnh Hạ lại càng không dám buông ra, "Mẹ, để cho cô ta đi đi……"
Sắc mặt Lưu bà tử vô cùng khó coi.
Dung Yên nhìn về phía bà ta, "May mắn cho bà là hôm nay tôi không muốn đánh đ.ấ.m gì ở đây, nếu không, nhất định tôi sẽ đưa bà vào tù ăn cơm. Muốn tống tiền người ta thì đôi mắt phải tinh tường lên một chút, không phải người nào cũng là đối tượng tống tiền của bà, lần sau nếu còn thua trong tay tôi, thì tôi sẽ cho các người ngồi tù đến khi tóc đã bạc mới được ra."
Sau khi nói xong, cô cũng không thèm nhìn về phía Lưu Hồng mặt đang đầy nước mắt, trực tiếp đạp xe đạp rời đi.
Trong mắt Lưu Hồng toàn là nước mắt, vì sao Dung Yên lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Cho dù là bồi thường tiền……Bồi thường cho cô ta một chút, cùng lắm thì sau này có tiền cô ta sẽ trả lại.
Dung Yên vừa đi thì Trịnh Hạ đã buông người bác gái qua đường ra, sau đó hung hắng liếc mắt trừng Lưu Hồng một cái, "Nếu như anh mày mà bị thương nặng, thì nhất định tao sẽ không tha cho mày."
Lưu bà tử nghe thấy lời này thì lo lắng cho con trai lớn, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng kêu rên của con trai, bà ta lại càng đau lòng hơn.
"Đại Thắng, con sao rồi? Bị thương chỗ nào?"
Lưu Đại Thắng được vợ ông ta đỡ dậy, ông ta trừng mắt về phía Lưu Hồng, "Mày chạy cái rắm? Về nhà ngay cho tao?"
Lưu Hồng bị mắng thì run bần bật, cô ta thậm chí còn không dám phản bác.
Lưu bà tử nhìn thấy con trai bị đánh, quay đầu cho Lưu Hồng hai cái tát, "Mày đi về với tao”
Nếu không phải do cô ta thì con trai cũng sẽ không bị con tiện nhân kia đánh.
Lưu Hồng bị Lưu bà tử túm đi, cô ta vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi……Trong lòng không khỏi oán giận Dung Yên, nếu không phải do Dung Yên đụng phải cô ta thì cô ta đã đã sớm chạy thoát rồi.
Trò khôi hài của đám người nhà họ Lưu cũng không làm cho Dung Yên bận tâm, cô đạp xe về đến nhà.
Mẹ Dung nhìn thấy cô trở về, "Tại sao lại ra ngoài lâu như vậy?"
Dung Yên cố ý nhỏ giọng nói: "Con mua một chút đồ vật ở chợ đen, nên đi tới bưu cục gửi trở về."
Mẹ Dung vừa nghe thế đã lập tức hỏi: "Vậy con có đủ tiền không?"
Dung Yên: "Con có đủ tiền rồi, ngoại trừ lần trước mẹ đưa hai trăm đồng, thì hôm nay con lại bán hai cây nhân sâm ở chợ đen, con không thiếu tiền."
Mẹ Dung: ……
Nếu không thiếu tiền thì con bán nhân sâm làm gì?
Còn có, sao bà ấy lại không thấy được con gái lấy nhân sâm ra lúc nào?
Lấy ra từ chỗ nào chứ?
"Mẹ, mẹ đã thu dọn lại đồ vật hết chưa?" Dung Yên đổi đề tài.