Tần Mai cúi đầu, cắn vào bàn tay đang bóp cằm mình, cắn thật mạnh...
“A...” Người đàn ông đau đớn kêu lên, anh ta vô thức buông tay ra.
Động tác của Tần Dã càng nhanh hơn, viên đá nhỏ anh vừa cúi xuống nhặt được lập tức bay về phía người đàn ông kia, trúng vào cổ tay đang cầm d.a.o của anh ta.
Con d.a.o rơi xuống đất ngay lập tức.
Cùng lúc đó, Tần Dã đã lao tới, khống chế người đàn ông này.
Lần này, anh vung nắm đấm... Đánh đến nỗi người đàn ông kia chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Trong khi đó, Tần Mai đứng bên cạnh lại che miệng, im lặng rơi nước mắt.
Tần Mai run rẩy, cô bé thực sự vô cùng sợ hãi.
Tần Dã nhìn thấy người đàn ông này bị đánh đến nỗi giống như con cá c.h.ế.t mới dừng lại.
Vì nếu như anh đánh c.h.ế.t người đàn ông này thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, vì loại cặn bã không biết ở đâu ra này mà làm bẩn tay mình thật sự không đáng.
Suy cho cùng, anh vẫn còn một tương lai tốt đẹp, anh còn muốn sống cả đời với vợ anh nữa.
“Nói, mày là ai? Sao lại bắt em gái tao?”
Người đàn ông bị đánh đến nỗi thở thoi thóp kia, anh ta không mở miệng,
Tần Dã thấy anh ta như vậy thì cười lạnh một tiếng, sau đó nhặt con d.a.o lúc nãy lên, quay đầu lại: “Mai Tử, em xoay người lại đi.”
Tần Mai sững người, chậm rãi xoay người lại, nhưng mà cô bé càng rơi nhiều nước mắt hơn nữa.
Sau khi Tần Dã nhìn thấy em gái đã xoay người lại, anh liền kề d.a.o vào động mạch chính trên cổ người đàn ông, dùng giọng vô cùng lạnh lùng mà nói: “Nói hay không?”
Lúc này, người đàn ông vô cùng sợ hãi, cố gắng mở to đôi mắt sưng tấy, “... Tôi, tôi nói...”
Chỉ là anh ta vẫn con chưa nói dứt lời đã nghe thấy “Ầm” một tiếng... Sắc mặt Tần Dã nháy mắt thay đổi.
Anh nhanh chóng xoay người lại, mới phát hiện em gái đã té xỉu nằm dưới đất rồi.
Lúc này, anh đâu còn quan tâm đến chuyện truy hỏi lai lịch của người đàn ông kia nữa, đá một cước khiến người đàn ông đó bất tỉnh, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tần Mai.
Tần Dã vội vàng hét lên: “Mai Tử, Mai Tử...”
Đôi mắt của Tần Mai nhắm chặt, ngay cả đôi môi khép kín dưới ánh trăng cũng là màu xanh đen, rõ ràng là cô bé phát bệnh rồi.
Thấy em gái như vậy, Tần Dã biết không ổn, cho nên anh nhanh chóng bế cô bé lên, chạy thẳng xuống núi...
Về phần người đàn ông phía sau khi bị anh đá bất tỉnh thì anh không thể quan tâm đến chuyện đó được nữa.
Tần Dư ôm em gái về nhà, người lúc nãy bị anh đá bất tỉnh ở cửa nhà đã không thấy đâu nữa, hình như đã bỏ chạy.
Nhưng mà, bây giờ Tần Dã không quan tâm tới chuyện này nữa, anh bế Tần Mai về phòng của cô bé.
Sau đó anh đặt Tần Mai lên giường, nhanh chóng thắp ngọn đèn dầu.
“Mai Tử, Mai Tử, em dậy đi...”
Anh gọi mấy lần cũng vô ích, hơn nữa sắc mặt của Tần Mai đã xanh mét rồi, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Tần Dã vô cùng lo lắng, đột nhiên anh nhớ tới mấy viên thuốc Dung Yên để lại, nói là thuốc cấp cứu.
Anh cũng không hiểu, dù sao lúc này, thuốc này giống như cọng rơm cứu mạng.
Nhanh chóng về phòng lấy thuốc... Tần Dã dùng tay mở miệng Tần Mai ra trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng cô bé.
Anh vô cùng lo lắng... có nên đưa em gái đến bệnh viện bây giờ không?
Anh quay vào nhà lấy tiền, lại cầm thêm một chiếc áo khoác bông to dày, chuẩn bị đưa em gái đến thẳng bệnh viện điều trị nếu thuốc không có tác dụng...
Năm phút này đối với Tần Dã mà nói thật sự chính là cực hình.
Ánh mắt anh dán chặt vào Tần Mai... Mãi đến khi màu xanh thẫm trên mặt cô bé dần nhạt đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Mai lúc này cũng mở mắt ra.
Tần Dã vừa nhìn thấy em gái mở mắt liền rất vui mừng: “Mai Tử, em thế nào rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tần Mai nhìn thấy anh cả đang vô cùng lo lắng, liền vội vàng lắc đầu.
Cô bé xoay chuyển tròng mắt, nhận ra đây là nhà của mình, cảm giác vô cùng sợ hãi kia dần giảm lại, nhưng mà, trong mắt cô bé vẫn tràn đầy sợ hãi.
Tần Dã đương nhiên nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của em gái, liền an ủi cô bé: “Mai Tử, đừng sợ, anh cả ở đây.”
Tần Mai không ngừng rơi nước mắt.
Cả người vẫn còn đang run bần bật, rất rõ ràng, chuyện vừa xảy ra thật sự khiến cô bé sợ hãi đến cùng cực.
Cô bé cũng không biết tạo sao trong lúc ăn tết lại có người xém chút đã đưa cô bé đi rồi.
Tần Dã đưa tay vuốt tóc em gái, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Có anh cả ở đây, đừng sợ…”
Về phần hai người đó.
”Mai Tử, em ở nhà, anh cả đi bắt người đàn ông kia về...”
Tần Mai vừa nghe thấy anh cả sắp rời đi liền vội vàng giơ tay nắm lấy tay áo anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT