"Mới sáng tinh mơ mà ai lại đến nữa?"
"Con đi xem." Dung Yên dẫn đầu đi ra ngoài.
Mẹ Dung ngẫm nghĩ, cũng đi theo ra ngoài, tiện tay đóng lại cửa phòng ở.
Lúc ra ngoài thì bát đũa trên bàn đã không còn nữa, hơn nữa cái bàn còn được lau dọn rất sạch sẽ.
"Tiểu Dư rửa chén rồi à?"
Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy!"
Mẹ Dung, "Sao con lại không ngăn cản chứ."
Ở bên này, cướp rửa chén rất nhiều lần, ngược lại là con gái của bà ấy hình như chưa có rửa một lần nào.
Lúc ở nhà chồng, chắc con gái cũng sẽ không làm việc này chứ?
Nhưng mà hiện tại cũng không phải là lúc hỏi cái này, cửa bị gõ mạnh như vậy, cũng không biết là ai.
Dung Yên đi ra mở cửa, nhìn thấy ở ngoài cửa có bà Dung và hai vợ chồng Dung Văn Trạch, cô không thấy ngoài ý muốn một chút nào cả.
Ngược lại là mẹ Dung……Khi nhìn thấy ba người bọn họ thì sắc mặt liền bừng bừng lửa giận, lập tức kéo con gái của mình lại.
Sau đó trừng mắt nhìn về phía ba người kia, "Mấy người còn có mặt mũi để đến đây à? Mau cút đi cho tôi."
Sắc mặt bà Dung không đẹp chút nào, nếu như là ở nhà khác thì làm gì có chuyện con dâu đối xử với mẹ chồng như thế chứ?
Hai vợ chồng Dung Văn Trạch cũng tức giận, đặc biệt là Vu Tố Huệ, bà ta chính là người tổn thất một khoản lớn.
Lúc bà ta đang muốn mắng chửi thì bị chồng bà ta kịp thời cản lại.
Điều này làm cho bà ta rất bực tức: Cái đồ yếu đuối này.
Dung Văn Trach không muốn dây dưa ở đây quá lâu, ngày hôm qua……Ông ta đã biết đứa cháu gái này không dễ chọc, một chút cũng không chịu thua thiệt.
Cho nên, lần này phải chuẩn bị cho tốt rồi mới đi.
"Chị dâu, em tới mua nhà ở, cho nên, đi vào nói chuyện đi!"
"Mua nhà ở? Tôi không bán." Mẹ Dung trừng ông ta.
Ba người ở cửa nghe thấy bà ấy nói không bán thì mặt biến sắc.
Sắc mặt Dung Văn Trạch vô cùng khó coi, ông ta không thể nào bày ra vẻ mặt ôn hòa được.
"Ngày hôm qua con gái của chị đã đồng ý, chỉ cần bọn tôi trả 1.200 đồng."
"Còn có thể nói gì nữa? Đây không phải là muốn tăng giá còn gì!" Đôi mắt Vu Tố Huệ giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào hai mẹ con.
Hận không thể dùng nọc độc độc c.h.ế.t hai người ngay lập tức.
Đương nhiên ngày hôm qua mẹ Dung đã nghe con gái nói qua, bà ấy chỉ là khó chịu với mấy người này mà thôi.
Dung Yên mở miệng, "Các người chuẩn bị đủ 1.200 đồng chưa?"
Xem ra còn rất giàu có, còn nhiều tiền mặt hơn cả cô nữa.
Phải biết rằng mấy năm đầu, người có thể lấy ra 1.200 đồng trong một đêm thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Đương nhiên là mượn, nhà chúng tôi làm gì có tiền?"
"Đúng vậy, chúng tôi tìm tới bạn bè thân thích để mượn, không giống như một số người, là anh em một nhà mà lại độc ác, tàn nhẫn hơn cả kẻ thù, không chừa cho người khác chút đường sống nào?"
Mẹ Dung không chịu nổi bà ta: "Cô đừng có mà nói móc, ai có thể độc ác hơn gia đình mấy người chứ? Nếu không sao lại không tự mình đi xuống nông thôn, làm hại con gái tôi phải xuống nông thôn, chồng tôi còn chưa c.h.ế.t mà đã gấp không chờ nổi muốn đến cửa ăn màn thầu m.á.u rồi à."
"Trên đời này bất cứ ai cũng có thể nói ra được những lời này, nhưng các người không có tư cách, đừng có đứng ở đây chèn ép, nếu không thì tôi sẽ không bán căn nhà kia đâu”
"Chị……" Vu Tố Huệ tức muốn hộc máu, hung hăng trừng mắt qua.
Mẹ Dung không chịu yếu thế, "Lại trừng sao? Có tin tôi sẽ móc mắt của cô ra không?"
Nói về tàn nhẫn thì Vu Tố Huệ thật sự không phải đối thủ của mẹ Dung.
Càng không nói đến bên cạnh mẹ Dung có Dung Yên giá trị võ lực đạt max.
Dung Văn Trạch quyết đoán kéo vợ mình ra sau người.
“Như vậy đi, nếu chúng tôi có thể đưa đủ tiền, vậy nhà ở phải bán cho chúng tôi.”
Dung Yên cười: “Được thôi! Chỉ cần đưa đủ tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng mà có một chuyện, chú phải hứa được làm được, nếu không chúng tôi sẽ không bán nhà cho chú nữa.”
Ánh mắt của Dung Văn Trạch sắc lẹm, tràn đầy cảnh giác: ”Cô muốn tăng giá?”
Dung Yên co giật khóe miệng: ”Không tăng giá, nhưng giấy tờ chứng nhận nhà đất phải để tên mẹ của chú, nếu không nhà này tôi không bán.”