"Con gái! Hôm nay con muốn ăn cái gì? Mẹ làm cho con." Bà ấy cảm thấy cuộc sống sinh hoạt trong mấy ngày nay rất vô vọng……Giống y như trời sập vậy.

Như thế thì còn nấu món ngon làm gì? Có thể ăn một hai đũa đã là không tệ rồi.

Nhưng mà hôm nay không giống nhau.

Giống như là khói mù trên đỉnh đầu đều tan biến hết vậy.

"Con ăn cái gì cũng được, đương nhiên, nếu mẹ muốn làm một bữa tiệc lớn thì cũng rất tốt."

Dung Yên đã ăn ở đây hai lần, đêm qua ăn mì sợi còn có bữa sáng hôm nay……Đều rất ngon.

Mẹ Dung vừa nghe thấy bữa tiệc lớn thì đã có ý tưởng, con gái của bà nhìn rất gầy, xem ra là đã chịu khổ ở nông thôn, mà ở nông thôn thì có thể ăn thứ gì ngon?

Mà thằng nhóc Tiểu Dư này, sang năm đã mười ba tuổi, lại chỉ trông giống như mười một tuổi, rõ ràng là đang thiếu dinh dưỡng.

Vừa đúng lúc hai người này đều cần phải bồi bổ.

Vì thế nên nói thẳng: "Mẹ hầm gà cho các con ăn, hôm nay không mua được thịt, ngày mai đi sớm xếp hàng, mua thịt về để hầm thịt cho các con ăn."

Chỉ cần chồng của bà ấy không chết, thì mỗi ngày bà ấy đều có thể làm đồ ăn ngon cho hai người bọn họ ăn.

Tần Dư: ……

Có phải là ăn tết đâu chứ? Còn xa xỉ tới mức đi hầm gà sao?

Thôi được rồi! Cậu ấy không xứng đáng trả lời ở đây, bởi vì — cậu ấy không đủ tư cách!

"Vâng ạ! Vậy hầm gà ăn đi, đúng rồi, lát nữa con lấy một món đồ cho mẹ, đến lúc hầm gà thì mẹ bỏ vào trong."

Trong không gian của cô có nhân sâm hoang dã! Cái này còn không phải sản phẩm sản xuất từ trong không gian mà là do lúc trước cha của cô cố ý mua.

Ngoài ra còn có rất nhiều loại thực phẩm bổ, đều có thể cho mẹ bồi bổ, còn có đồ trang điểm xa hoa……Đổ đầy vào trong một cái chai thích hợp, cũng có thể cho mẹ dùng.

"Là cái gì?" Mẹ Dung có chút tò mò.

"Chờ một chút, con đi lấy liền đây." Dung Yên xoay người đi lên lầu.

Chỉ chốc lát sau cô đã đi xuống lầu, trên tay nhiều thêm một cây……nhân sâm? Mẹ Dung tưởng rằng bản thân mình đã nhìn lầm rồi, nên tiến lại gần nhìn xem, "Đây là râu củ cải à?" Tuy rằng cũng có suy đoán, nhưng mà bà ấy không dám nghĩ đến khả năng kia.

Dung Yên cười, "Mẹ, nhìn kĩ, đây là nhân sâm, mẹ cho cái này vào trong nồi gà, mẹ không cần tiết kiệm, con còn có vài cây, về sau sẽ để lại cho ba, sẽ không thiếu đâu."

"Gì? Là nhân sâm thật sao? Còn có vài cây? Con lấy từ đâu ra vậy?" Mẹ Dung cực kỳ kinh ngạc.

Cái này thật sự rất đắt, lúc trước còn ở bệnh viện đã nghe được phòng kế bên có người mua, phải tốn mất hai trăm đồng……Giá cả này còn đắt hơn cả công việc nữa.

Tần Dư cũng khá khiếp sợ, tuy rằng cậu ấy chưa từng nhìn thấy nhân sâm bao giờ, nhưng mà cũng đã nghe nói thứ này rất đắt, lúc người trong thôn trò chuyện cậu ấy đã nghe được.

Không nghĩ đến chị dâu cậu ấy còn có đồ vật quý giá như vậy.

Cậu ấy tò mò duỗi cổ ra xem, cũng muốn nhìn xem cây nhân sâm có hình dạng như thế nào, chưa kể……còn nhìn khá giống với râu củ cải trong đất.

"Con nhặt được ở trên núi, nhưng mà không có người khác biết, mẹ đừng làm ồn ào chuyện này lên, mau cầm lấy đi, nhớ rõ là phải hầm cùng với canh gà." Dung Yên trực tiếp đặt nhân sâm ở trong lòng bàn tay bà ấy.

"Nhặt, nhặt?" Vẻ mặt của mẹ Dung không thể tin nổi, bà ấy ngơ ngác nhìn nhân sâm trong tay, mặc dù bà là người không có kiến thức thì cũng biết chất lượng của cây nhân sâm này không tệ.

Ít nhất cũng có thể bán được hai trăm đồng tiền.

"Cái này không thể ăn, để dành bán lấy tiền." Hai trăm đồng tiền đó, lúc trước ông Dung nhà bà ấy còn đi làm thì cũng phải mất sáu tháng mới kiếm được từng ấy.

Sáu tháng tiền lương……Chỉ có thể ăn một bữa, quá phung phí rồi, ăn xong còn có thể lên thiên đường sao?

"Con còn có vài cây, hơn nữa, không phải mẹ nói phải bồi bổ cho cả gia đình chúng ta sao? Cái này là tốt nhất rồi."

Vốn dĩ mẹ Dung rất luyến tiếc, nhưng khi nghe được lời này của con gái thì lại do dự, rốt cuộc thì nhiều tiền cũng không so được với một thân thể khỏe mạnh.

"......Con nói con còn mấy cây à?"

Thật ra Dung Yên muốn nói còn nhiều hơn, dù sao cô vẫn có thể trồng trong đất đen của không gian, nhưng mà phòng ngừa doạ sợ mẹ mình nên chỉ khua tay múa chân một chút.

"Con còn có năm cây nữa?" Mẹ Dung mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy, cho nên mẹ không cần tiết kiệm."

Mẹ Dung muốn ngất đi rồi……Thứ này dễ nhặt như vậy sao? Làm như củ cải vậy."

"......Được, vậy ăn đi!"

Còn có nhiều như vậy, ăn một cây cũng không có chuyện gì……Không đúng, cái này không thể ăn nguyên một cây được, nếu như ăn cả một cây ăn vào trong bụng thì không phải là quá bổ hả?

Chỉ một chút là được, vừa rồi sao bà ấy lại không nghĩ đếm vấn đề này chứ? Thật là ngu ngốc mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play