“Thím, chúng ta có lý là có thể đi khắp thế gian, chị dâu nói, cho dù là đánh gãy chân họ thì chị ấy cũng bình an không bị gì.”
May mà Dung Yên không ở đây, nếu không nghe những lời này, thế nào cô cũng phải biện hộ một chút cho bản thân, cô không có nói như vậy, cậu nhóc này đừng có thêm từ.
Dung Văn Trạch:……
Đúng lúc này, bà cụ Dung lên tiếng, “Cô đi đi, cô đi nhanh đi, tôi không muốn gặp lại cô”
Mẹ Dung hừ lạnh một tiếng, đi thì đi, ai thèm gặp bà chứ?
Trước khi đi không quên kéo tay Tần Dư, cùng nhau đi ra ngoài.
Trong lòng Tần Dư lại rất hào hứng.
Lại nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của những người đó lần nữa, đúng là tháng sáu uống nước ấm cũng thật sảng khoái.
Dung Văn Trạch nhìn người rời đi, ông ta tức giận, “Mẹ, sao mẹ lại để chị ta rời khỏi như vậy? Mẹ con chị ta đánh chúng ta thảm như vậy, còn phá hoại nhà chúng ta thành ra thế này, có thế nào cũng phải bắt chị ta bồi thường chút tiền mới được……”
Sắc mặt bà cụ Dung u ám.
“Được rồi…… Dáng vẻ của con bé Dung Yên đó…… Lẽ nào con đã quên nỗi đau rồi sao? Nó dám kiêu ngạo như vậy, con thật sự cho rằng nó không nghĩ tới hậu quả sao? Nếu con không sợ ba đứa con trai của con gãy tay gãy chân gì đó, vậy con cứ xem như lời nói của mẹ là cái rắm……”
Hiện giờ tâm trạng bà ta không tốt, không muốn nói thêm gì nữa, bà ta liền xoay người đi thẳng về phòng.
Hôm nay gặp chấn động quá lớn, phải đi nằm một chút.
Người duy nhất còn toàn vẹn trong sân đi rồi, người ở lại đều là người bị thương.
Một đám người vừa tức giận vừa xấu hổ.
Cũng may ai cũng đều bị thương …… Vậy nên không ai cười nhạo ai.
Nhưng mà Dung Mạn Mạn lại rất tức giận, bởi vì răng cô ta bị đánh gãy rồi, như vậy làm sao sau này cô ta có thể gặp người khác?
Vừa mở miệng, đã lọt gió, “…… Mẹ, răng con, con muốn đến bệnh viện trám răng……”
Cô ta phải phải đi chữa cái răng trước khi người khác…… chính xác là trước khi đối tượng của cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Còn về phần Dung Yên…… Trong mắt Dung Mạn Mạn lóe lên chút tàn nhẫn, cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Thù ngày hôm nay, cô ta nhất định phải báo.
Năm đó, Dung Yên đã thua trên tay cô ta, con khốn không biết đạo lý kia hiện giờ đã trở thành một người phụ nữ nhà quê, con khốn đó không phải là đối thủ của cô ta.
Hôm nay…… Chỉ là cô ta tạm thời không để ý, không có bất cứ chuẩn bị gì.
Huống chi, cô ta là người dùng đầu óc, chứ không phải loại phụ nữ không có đầu óc chỉ cậy mạnh như Dung Yên.
Nói về sức mạnh, đương nhiên cô ta không bằng con khốn kia.
Dung Toàn Long người bị đánh sớm nhất vẻ mặt đầy đau khổ cũng nói theo, “Con cũng phải đến bệnh viện, hình như xương sườn con bị gãy rồi……”
Dung Toàn Côn và Dung Toàn Thắng không muốn đi, họ vừa mới nhúc nhích, ngoại trừ đau bên ngoài cơ thể thì xương chắc hẳn không bị gãy.
Vì thế mấy người này không muốn đi…… Chủ yếu là vết thương trên mặt họ quá rõ ràng.
Nếu đi ra ngoài, nói họ bị một đứa con gái đánh, như vậy sau này con cái họ ở bên ngoài phải làm sao?
Nếu không phải cơn đau đớn trên người quá mãnh liệt, họ cũng không tin những gì vừa trải qua là sự thật.
Dung Yên lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?
Vu Tố Huệ đau xót cho con trai, lại đau lòng cho con gái, dù sao cái răng trong miệng bị mẻ, thật sự rất xấu xí.
Vốn dĩ dung mạo đã bình thường, răng lại không được ngay ngắn, con rể tương lai nhìn thấy chẳng phải một giây đã bị dọa bỏ chạy sao?
“Đi khám bác sĩ……”
Nghĩ tới sắp phải tiêu một số tiền lớn, lòng bà ta đau thắt.
“Ôi, Dung Yên là đồ ngôi sao chổi…… Sao nó lại tàn nhẫn như vậy…… Đúng là không có lương tâm……”
Lúc này cũng chỉ có thể mắng ngoài miệng cho đã ghiền, nếu như Dung Yên thật sự xuất hiện trước mặt bà ta thì bà ta cũng không dám nói.
Thật sự sợ bị đánh……
Người nhà họ Dung đều mắng Dung Yên ở trong lòng, mắng cô tàn nhẫn, mắng cô vô lương tâm, mắng cô lòng dạ ác độc, mắng cô bất hiếu…… Người như vậy nên bị dìm xuống ao.
***
Trên đường Dung Yên hắt hơi mấy cái, nhưng mà cô không để bụng chút nào, dù sao cơ thể cô cũng khỏe mạnh không thể bị cảm lạnh, chắc chắn là có người mắng cô ở sau lưng…… Chắc là mấy người bị đánh vừa nãy mắng cô.
Nhưng cô là người sẽ để ý chuyện như vậy sao?
Về đến nhà, đúng lúc thím Kim đi ra từ nhà cô.
Thím Kim vừa nhìn thấy Dung Yên đã vội vàng hỏi, “Dung Yên, cháu không sao chứ? Người nhà họ Dung không làm gì cháu chứ?”
Dung Yên lắc đầu: “Cháu không sao, chút nữa mẹ cháu sẽ trở về, mẹ cháu cũng không sao.”
Cô đã biết tại sao thím Kim lại đi ra từ nhà cô, chắc chắn là mẹ cô nhờ thím Kim chăm sóc ba cô.
Thím Kim nghe vậy liền thở phào một hơi.
“Không có sao là được rồi, ba cháu cũng không sao, vẫn còn ngủ.”
Dung Yên: “Cảm ơn thím Kim, vậy cháu đi vào nhé.”
Thím Kim xua tay, “Đi đi!”
Dung Yên đi vào.
Cô đi vào phòng ba cô để gặp ông ấy trước…… Bắt mạch cho ông ấy, vẫn còn ổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT