Cô cũng không nói nhảm nhiều như vậy, cầm lấy chiếc cuốc dài đặt cạnh cửa, sau đó trực tiếp dùng sức ném thẳng về phía cửa kính của ngôi nhà... Loảng xoảng một tiếng, cửa kính vỡ tan.
Dung Văn Trạch nhìn cửa sổ kính vỡ vụn, cả người ông ta tức giận đến mức muốn ngất luôn.
Phải biết rằng, lúc đầu khi lắp cửa sổ kính, ông ta đã tốn rất nhiều tiền.
Một cú đập này, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
“Dung Yên, mày điên rồi à? Đập nhà tao làm gì chứ?“ Dung Toàn Thắng tức giận, anh ta vẫn chưa hiểu được bài học của cha và anh hai nên lao thẳng tới.
Dung Văn Trạch nhìn thấy con út lao tới, vội vàng gọi con trai cả: “Toàn Côn, con còn đứng đó làm gì? Mau giúp em trai con đi.”
Cái nhà này đã bị Dung Yên hại thành như thế này rồi, bây giờ ông ta còn cần mặt mũi gì nữa chứ?
Nếu có thể, bản thân ông ta cũng muốn lao vào chiến đấu lần nữa.
Nếu một người không thể đánh lại con nha đầu thối đó, chẳng lẽ bọn họ có nhiều người ở đây như vậy vẫn không thể đánh bại nó sao?
Dung Toàn Côn bị cha mắng, anh ta vội vàng quay người lại, sau đó trực tiếp lao tới...
Dung Yên nhìn hai người đang lao về phía mình, cô cười lạnh một tiếng... Cô đá bay người lớn hơn trước.
Người còn lại bị cô đẩy xuống đất và đánh đập dã man.
Bây giờ người họ Dung còn đang đứng vững chính là bà Dung tức đến nỗi xém ngất xỉu, Dung Trân với vẻ mặt không thể nào tin được, còn có... Dung Mạn Mạn đang vô cùng sợ hãi.
Cô ta cũng không biết Dung Yên rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì trong hai năm ở dưới nông thôn? Tại sao lại lợi hại như vậy? Hơn nữa lệ khí còn lớn như vậy, chẳng lẽ làm việc có thể có được sao?
Cô ta không muốn tiếp tục xem kịch ở đây nữa, cô ta muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
Cha ruột của cô và ba anh trai...bốn người đàn ông trưởng thành không thể đánh bại Dung Yên.
Vậy thì một người tay chân gầy gò như cô ta, càng không phải là đối thủ của Dung Yên.
Quan trọng nhất là, cô và Dung Yên còn có thù oán!
Sở dĩ hai năm trước Dung Yên phải xuống nông thôn... Đó chính là việc cô ta gây ra, cô ta giấu Dung Yên và gia đình bác cả, trực tiếp thông qua một người bạn tốt... đăng ký cho Dung Yên về quê.
Một khi chuyện này được báo cáo thành công, Dung Yên nhất định phải về nông thôn.
Còn cô ta đã nhanh chóng tìm cho mình một công việc, cho nên không cần phải xuống nông thôn.
Bây giờ, Dung Yên đã trở nên lợi hại rồi, vậy thì thật sự muốn đến tính sổ với cô ta rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta bắt đầu dịch người về phía sau, tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, để ngăn Dung Yên chú ý đến cô ta
“Dừng tay..... Mau dừng tay.” Bà Dung nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy bản thân có thể sắp bị tức c.h.ế.t luôn rồi.
Sức chiến đấu của Dung Yên quá lợi hại, Dung Toàn Thắng thật sự rất thảm hại... Anh ta bị đánh đến mức hét ra tiếng, thậm chí không có chút sức lực nào để chống trả.
Cuối cùng, anh ta không thể chịu đựng được nữa, anh ta sợ hãi, đành phải xin tha: “Dung Yên, anh là anh họ của em...”
Dung Yên cười lạnh, trực tiếp đ.ấ.m anh ta một quyền: “Anh họ cái rắm á...”
Vu Tố Huệ đang xếp quần áo cho mẹ chồng trong phòng, nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của con trai, bà ta không quản chuyện xếp quần áo nữa, trực tiếp xong ra ngoài sân.
Khi nhìn thấy Dung Yên đè đứa con trai thứ ba của mình xuống đất và đánh nó một cách thô bạo, đầu óc bà ta ong ong lên.
Sau đó rống giận vang vọng khắp bầu trời: “Dung Yên, con tiểu tiện nhân này, dám đánh con trai của tao... Tao liều mạng với mày luôn…”
Dung Yên ngẩng đầu nhìn người đang lao về phía mình, không khỏi cười lạnh một tiếng, bà ta tới vừa đúng lúc.
Trong gia đình này, hầu như toàn bộ thành viên đều người ác, ngoài việc không đánh bà già, mấy người khác... Cô không có gì để cố kỵ cả.
Hôm nay, cô phải khiến bọn họ sợ hãi đến mức sau này bất cứ khi nào nhìn thấy cô cũng phải đi đường vòng.
Sau khi đá cho Dung Toàn Thắng một cú, sau đó Dung Yên liền đẩy thím hai xuống đất và đánh bà ta...
Dung Trân:...
Con mẹ nó — Bà ta sợ mình sẽ hét ra tiếng, cho nên lập tức lấy tay che miệng lại.
Cả nhà anh hai đều bị Dung Yên đánh như thế này...... Bà ta càng không thể chịu được bị đánh đâu.
Đứa cháu gái này thật sự đánh với dáng vẻ không thèm nhận người thân luôn rồi, ở nông thôn hai năm, trở nên lợi hại như vậy sao?
Còn mạnh hơn cả mẹ của bà ta nữa... Ai có thể đấu lại nó chứ?
Bà ta trực tiếp trốn đến sau lưng bà Dung.
Dung Yên thế nào cũng không đánh luôn cả mẹ bà ta đâu nhỉ?
Sau khi Dung Yên đánh Vu Tố Huệ cho đến khi bà ta xin tha, cô dừng lại, rồi đi từng bước về phía Dung Mạn Mạn.
Dung Mạn Mạn nhìn thấy người hung thần ác sát bước đến, cô ta sắp sụp đổ rồi, quả nhiên suy đoán của cô ta là đúng.
Dung Yên muốn trả thù cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT