Thím tốt như vậy, cậu ấy không thể để cho thím bị hại được.

Mẹ Dung đen mặt mở cửa ra, còn không đợi bà ấy nói chuyện, ba người ở cửa lập tức lách qua bà ấy mà đi vào.

"Nghe nói con bé Dung Yên kia đã trở lại, con bé đâu rồi? Làm sao mà lại không ra nhìn bà nội của nó chút?" Bà nội Dung liếc đôi mắt nhìn khắp nơi.

Cũng không có nhìn thấy người.

Điều này làm cho bà ta rất bất mãn.

Mẹ Dung áp sự tức giận xuống, "Con bé đi mua thuốc cho ba nó rồi."

"Chị dâu, nó đi mua thuốc gì? Anh cả em……Không phải em trù anh ấy, bác sĩ đều nói không cứu được, con bé về nhàn rỗi lại có tiền, còn không bằng……"

Mẹ Dung nhìn chằm chằm Dung Trân, "Còn không bằng cái gì?"

Dung Trân bị ánh mắt của bà ấy dọa sợ, biết rõ nếu cô ta nói còn không bằng đem tiền cho cô ta dùng, chắc chắn người chị dâu này sẽ tát vào cái miệng của cô ta.

Vì thế trực tiếp sửa lời, "Ý của em chính là, có tiền lại rảnh rỗi, còn không bằng mọi người tiết kiệm đi, nếu như anh cả em đã bị như vậy, thì mẹ con các chị cũng phải xài tiền chứ……"

Giây tiếp theo, mặt cô ta đã ăn một cú tát của mẹ Dung.

“.....Đằng Dung cmn chị bị điên à? Đang êm đẹp tự nhiên đánh tôi?”

Dung Trân sắp tức phát điên rồi, bà ta dùng một tay xoa lên bên mặt bị đánh.

Hung tợn trừng mắt.

Mẹ Dung cười lạnh: ”Đánh cô thì đã làm sao? Anh cô còn chưa có c.h.ế.t đâu, cô trù ẻo như vậy không nhìn lại lương tâm mình sao? Đấy là anh trai ruột của cô đấy, cô lại trông ngóng anh trai cô c.h.ế.t sớm như thế sao? Sao ông ấy lại có đứa em gái ruột ác độc như cô vậy nhỉ?”

Dung Trân tức muốn hộc máu: ”Anh trai tôi bị như vậy là do tôi trù sao? Đây đều là lời bác sĩ nói, tôi cũng đâu có bịa thêm câu nào?”

“Tôi thấy cô chính là bị thiếu đánh đấy, cô còn dám nói linh tinh nữa, hôm nay lão già nhà tôi có c.h.ế.t hay không thì không biết, nhưng riêng cô thì tôi đảm bảo sẽ đánh đến cha mẹ cô cũng nhận không ra!”

Bà Dung đứng ở một bên:...

Cha mẹ Dung Trân hình như là bà ta thì phải?

Mặt già đen lại, vừa tính lên giọng dạy bảo thì đã nghe thấy con dâu nói tiếp: ”Mẹ, không phải con nói mẹ chứ, mẹ xem con gái mẹ đã bao nhiêu tuổi đầu rồi? Tâm tư ác độc như vậy, sáng ngóng chiều mong anh trai mình c.h.ế.t mà mẹ cũng mặc kệ cô ta trù ẻo con trai mình thế sao? Tốt xấu gì thì cũng là con mẹ dứt ruột đẻ ra, mẹ thiên vị như thế……Đến ông trời cũng không nhìn nổi đâu.”

Bà Dung:.....

“Mẹ, mẹ nhìn chị ta xem, năm đó đáng ra mẹ không nên để anh cưới chị ta về mới phải, nếu anh không cưới chị ta về, thì sau này cũng sẽ không lạnh nhạt với mẹ như thế, mà bây giờ cũng sẽ không bị chị ta khắc đến mức bệnh nặng….”

Dung Trân còn chưa nói xong, bên kia mặt đã nghênh đón thêm một cái tát.

“Cô là cái thá gì? Lại còn dám chĩa mõm cả vào chuyện của tôi?” Lửa giận của mẹ Dung đã hoàn toàn bùng nổ.

Một tát này của bà cực kỳ tàn nhẫn, mặt kia của Dung Trân nháy mắt đã sưng lên.

“.....Hu hu…..” Dung Trân đau không chịu được.

Nhưng bà ta không dám nói nữa, chị dâu bà ta ra tay tàn nhẫn, bà ta không phải là đối thủ.

Tần Dư tránh ở phía sau cửa hóng chuyện:.....

Cuối cùng cậu cũng biết cái tính sơ hở là động tay của chị dâu được di truyền từ ai rồi, quả nhiên là mẹ con ruột.

Nhưng mà tính tình này, cậu thích.

Bà Dung không dám dạy bảo nữa, chỉ có thể cao giọng nói:”Con dâu, mẹ còn ở đây đấy…..Con muốn làm phản sao?”

Mẹ Dung nhìn sang bà ta, châm chọc:”A, hóa ra là mẹ còn ở đây sao? Vừa nãy Dung Trân rủa anh trai cô ta như thế, sao không thấy mẹ nói một câu nhỉ? Hơn nữa, con với ba Yên Yên đã kết hôn mấy chục năm, Yên Yên đã lớn như vậy, chuyện hôn nhân của chúng con…..khi nào đến phiên một cô em chồng như nó ở đây chỉ đông nói tây? Cô ta còn tiện miệng nữa, mẹ có tin là con sẽ ngay lập tức xé nát miệng cô ta ngay trước mặt mẹ không hả?”

Bà Dung cảm thấy mình sắp tức muốn ngất rồi.

Bà ta hít sâu một hơi, không muốn tranh cãi mấy chuyện này nữa.

Lúc trước nếu có con trai cả ở đây thì ít nhất vẫn sẽ nghe bà ta mấy câu, nhưng bây giờ……Tuổi xuân c.h.ế.t sớm.

Từ sau khi nó cưới người phụ nữ không lên được mặt bàn này về…..Tình cảm giữa hai mẹ con bọn họ càng ngày càng rạn nứt.

“Hôm nay cho dù là Dung Trân lỡ lời nói như vậy thì con cũng không thể đánh nó được, hừ, coi như là nể mặt chồng con, mẹ không tính toán với con chuyện này.”

Dung Trân nghe bà ta nói thế, cực kì không phục.

“Mẹ, chị ta tát con hai cái đấy? Con vô duyên vô cớ bị đánh, mất mặt muốn c.h.ế.t rồi…..”

“Cô còn muốn có mặt mũi à? Muốn mặt mũi thì đừng có nhớ thương tiền nhà của anh cô nữa!” Mẹ Dung không khách khí một chút nào, mở miệng ra đều là trào phúng khinh thường.

Đối với bà, đả kích những kẻ không biết xấu hổ phải giống như gió thu quét sạch lá vàng trên đất vậy, nhanh gọn lại tàn nhẫn.

Mặc dù là như vậy, nhưng có một số kẻ giống như là tiểu cường đập mãi không chết, lành sẹo liền quên đau….Cứ cách một khoảng thời gian lại chạy đến trước mặt bà nhảy nhót.

Chuyện này làm bà cực kì bực bội.

Dung Trân bị trào phúng:.....

Bà ta uất ức, nhưng bà ta chẳng thể làm gì, bởi vì trước người chị dâu hung dữ như vậy, bà ta luôn luôn phải cúi đầu.

Bà Dung ở một bên càng tức hơn, bà ta cảm thấy con dâu chính là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, mặt ngoài mắng Dung Trân nhưng thực chất là đang nói bà ta.

“Đằng Dung, cô đủ rồi đó.”

Mẹ Dung cười lạnh: ”Mẹ, không phải là con đủ hay không đủ, mà là Dung Trân không biết điều, sáng tinh mơ đã tìm đến đây tìm phiền phức, để con nói cho mẹ biết, chỉ cần con còn sống một ngày, thì tiền với nhà đều thuộc về con gái của con, ai cũng đừng tơ tưởng đến. Cô ta mơ mộng hão huyền con không quản được, nhưng tốt nhất đừng có đến trước mặt con tham lam. Con thấy một lần nhất định sẽ đánh một lần!”

Thật đúng là mất mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play