Nhìn qua thấy cũng đơn giản.

“Vậy được rồi, em tắm đi, chị đi ra ngoài, nhớ đóng cửa đó.” Dung Yên cũng không ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.

Chuyện đóng cửa, không cần cô nhắc Tần Dư cũng biết.

Mười lăm phút sau, cậu đi ra ngoài.

Vốn dĩ tắm không mất thời gian như vậy, chẳng qua là gặp chút khó khăn, nên mới chậm trễ.

Ra đến phòng khách thì nhìn thấy Dung Yên đang ngồi ở đó, cô nhìn đỉnh đầu ướt dầm dề của cậu, ném một cái khăn khô qua.

“Mau lau khô tóc đi.”

May cô có dự kiến trước, chuẩn bị dư một cái.

Tần Dư vốn tính nói không cần, tóc cậu ngắn, chờ xíu là khô.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn cầm lấy.

Lúc này, mẹ Dung đã trải xong giường đệm rồi đi xuống lầu.

“Tiểu Dư, tắm xong rồi hả? Có thể lên phòng nghỉ rồi đó.”

Dung Yên đứng dậy: ”Đi thôi!”

Tần Dư vội vàng đuổi sau cô.

Mẹ Dung chỉ vào phòng khách: ”Là phòng này, chăn giường đã được thím giặt sạch phơi khô rồi, có thể an tâm ngủ, cách vách là phòng của chị dâu cháu, có chuyện gì thì cứ sang gọi con bé, không thì qua gọi thím cũng được, thím ngủ ở phòng dưới lầu.”

Tần Dư đã bao giờ được ngủ qua phòng nào tốt như vậy, cậu vội vàng nói cảm ơn:”Cảm ơn thím.”

“Đều là người một nhà, khách khí gì chứ.” Ấn tượng của mẹ Dung đối với Tần Dư khá là tốt.

“Được rồi, chúng ta mau ra ngoài đi, cho thằng bé ngủ.” Miễn cho hai mẹ con thím đứng ở đây, nhóc con lại thấy không tự nhiên.

Mẹ Dung cảm thấy đêm nay trôi qua thật lâu, ngồi xe lửa nhiều ngày thế chắc mệt lắm nhỉ,”Cháu mau ngủ sớm chút, thím đi đây, à phải rồi, ở đầu giường có công tắc đèn ngủ, cháu muốn ngủ thì ấn xuống tắt đi, muốn đi WC thì ấn lên….”

Dung Yên nhìn mẹ mình còn muốn lải nhải thêm, khóe miệng giật giật, trực tiếp kéo bà ra ngoài,”Mẹ, thằng bé đều biết cả, nó thông minh lắm đấy!”

Tần Dư nghe thấy chị dâu khen mình thông minh, khóe miệng không nhịn được kiêu ngạo cong lên.

Hóa ra chị dâu vẫn luôn cho rằng cậu rất thông minh.

Cửa phòng bị Dung Yên thuận tay đóng lại:”Mẹ, mẹ cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải châm cứu đấy.”

Mẹ Dung:...

Không cần nhớ kĩ như vậy.

Bà thực sự không cần.

“Con cũng ngủ sớm.” Bà vốn dĩ còn muốn cùng con gái tâm sự qua đêm, nhưng nghĩ đến chuyện mấy hôm nay cả hai đều không yên giấc, bèn tạm gác chuyện này lại.

Dung Yên cũng hơi ngạc nhiên, cô còn tưởng mẹ cô muốn cũng cô nói chuyện kết hôn xong mới đi ngủ cơ.

Lại không ngờ rằng bà thế mà nhịn xuống.

“Dạ, phải rồi, hai cái túi đồ kia, là con rể mua tặng cha mẹ đấy, anh ấy cũng muốn đến, nhưng chân bị thương, không đi được, chờ sau này lại gặp vậy.”

Mẹ Dung:....

Vốn đã nhịn xuống không hỏi rồi, cô lại chủ động nhắc đến, muốn nhịn cũng nhịn không nổi nữa.

“Con qua đây cho mẹ.”

Lôi kéo Dung Yên đi xuống lầu.

Hạ thấp giọng hỏi, đảm bảo người bên trên sẽ không nghe thấy.

“Sao con lại kết hôn ở nông thôn rồi? Chuyện lớn như thế còn không báo cho cha mẹ biết….Lá gan của con có phải quá lớn rồi không hả?”

Lúc Diệp Duật nói cho bà chuyện này, bà thiếu chút nữa tức chết.

Dung Yên nhìn bà một cái:”Chuyện này nói ra thì dài lắm….”

Mẹ Dung lập tức trừng cô:”Vậy thì con nói ngắn gọn lại. Dù sao mẹ thấy giờ con có tinh thần lắm, không thấy buồn ngủ, vậy thì kể rõ ràng đầu đuôi cho mẹ nghe.”

Người đã cưới rồi, mà cha mẹ như bọn họ còn chưa từng gặp qua.

Nghĩ thôi cũng tức.

“Ầy, đây là một câu chuyện xưa……Con không cẩn thận rơi xuống sông, sau đó được người ta cứu lên, sau đó….Chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi, nhưng mẹ yên tâm, con rể mẹ là người tốt, con gái của mẹ không chịu ủy khuất gì đâu.”

Cô cũng không hiểu vì sao kiếp trước kiếp này, cha mẹ lại giống nhau đến như vậy?

Nhưng cho dù như thế nào, nếu trời cao để cho cô xuyên đến đây, nhất định là có thâm ý, nguyên chủ đi rồi….Vậy đây là cha mẹ thân sinh của cô.

Mẹ Dung nhất thời không nói rõ trong lòng là tư vị gì.

Hóa ra là như vậy….Thật tâm bà có hơi cảm kích người con rể mình chưa biết mặt kia, nếu không có cậu ta, thì con gái nhà bà đã…..Có khi lại thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

“Nếu đã kết hôn rồi, con thấy người kia cũng không tồi, thì cố gắng sống chung hòa thuận với nhau một chút.”

Dung Yên:....

Nếu bây giờ cô nói cho bà ấy biết, cô chỉ là thèm muốn thân thể của Tần Dã mà thôi, về sau có thể sẽ ly hôn…..Bà ấy có rút gậy gõ c.h.ế.t cô không nhỉ?

Thôi, vì hạnh phúc mái ấm, chuyện này cô vẫn nên giữ kín trong lòng đi, mình biết là đủ rồi.

“Chuyện gì cần biết mẹ cũng biết rồi đó, con đi tắm rồi ngủ đây.”

Nói xong câu đó liền xách dép chuồn đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play