“Đúng rồi, cha ăn thuốc này trước đi.”
Cô lấy một loại thảo dược ra khỏi túi.
Cha Dung:...?
Thảo dược này? Là thứ gì vậy?
Chẳng lẽ trước khi ông ấy c.h.ế.t còn phải chịu đựng chuyện này nữa sao?
Cha Dung cảm thấy mình vẫn còn có thể chịu đựng thêm một lúc, “...Yên Tên! Cha đột nhiên cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi... Hay là, ngày mai rồi nói sau đi!“
Dung Yên kiên quyết nói: “Không được, cha ăn đi, yên tâm, con sẽ cho cha thấy được ánh mặt trời ngày mai.”
Cha Dung:...
Ông ấy lo lắng quá.
Vốn dĩ, ông ấy có thể nhìn thấy được, nhưng bây giờ, không chắc nữa.
Di chúc thì sao đây? Hình như ông ấy vẫn chưa viết.
Không cho cha Dung suy nghĩ nhiều, thảo dược đột nhiên bị nhét vào miệng ông ấy.
Một vị đắng lan tỏa, ông ấy nuốt cũng không được, không nuốt cũng không được.
Vợ ơi, tạm biệt nhé, ngày mai nhớ đi thăm mộ anh, nhất định phải đốt nhiều tiền giấy chút nhé.
Nhắm mắt lại, cam chịu mà nhai vài lần, nuốt xuống bụng...
Điều cha Dung không để ý, sau khi nuốt dược thảo, bụng ông ấy đột nhiên nóng lên.
Nhìn ông ấy như vậy, Dung Yên nhếch miệng cười.
Người này thực sự giống với cha cô, cho dù cô muốn làm gì, cho dù sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng ông ấy vẫn sẽ ủng hộ.
Thu lại tất cả cản xúc, cô không lãng phí thời gian nữa.
Cởi chăn, cởi áo trong màu trắng ra... Bắt đầu châm cứu...
Mẹ Dung Yên nhanh chóng nấu mì xong, múc cho Tần Dư một bát, “Đi thôi, vào nhà chính ăn.”
Tần Dư lập tức nói: “Thím ơi, bát này nóng lắm, da cháu dày, để cháu bưng cho ạ.”
Mẹ Dung vô cùng yêu thích dáng vẻ hiểu chuyện này của cậu bé.
“Ôi, thằng bé này, sao cháu lại khiến người khác yêu mến như vậy chứ? Đừng giành nữa, chuyện này để thím làm cho.”
Bảo một đứa trẻ bưng món ăn nóng hổi, bà ấy có còn là con người không?
Dù sao thì bà ấy cũng không thể làm được loại chuyện này.
Trong lòng Tần Dư có một loại cảm giác khác lạ, một loại ấm áp mà cậu bé chưa từng cảm nhận được.
Dù sao thì, cũng khá tốt.
Cậu bé đi theo phía sau mẹ Dung, cùng đi vào nhà chính.
“Nào. Tiểu Dư, cháu ăn ở đây đi, thím đi gọi... chị dâu cả của cháu.” Được rồi, con gái bà ấy đã kết hôn, là chị dâu cả của người ta rồi.
Tần Dư đứng đó không ngồi xuống: “Thím, cháu cùng thím đi thăm chú nhé!“
Cậu ấy đến đây rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cha chị dâu cả.
Mẹ Dung:...
Vì sao không cho gặp? Bởi vì bà ấy sợ chồng mình biết rằng con gái thật sự kết hôn rồi, còn dẫn em trai chồng về nhà nữa, không đợi đến ngày mai, có thể tối nay ông ấy sẽ tức đến nỗi đi gặp ông bà luôn.
Trong lòng bà ấy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không cần đâu, cháu cứ ăn trước đi, sức khỏe của ông ấy có lẽ không gặp được hai người cùng lúc đâu… Ngày mai cháu gặp ông ấy cũng không muộn mà.”
Như vậy ít nhất cũng có thời gian hòa hoãn.
Tối nay bà ấy có thể từ từ nói với chồng mình chuyện này.
Tần Dư nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Dung rất thích cậu bé hiểu chuyện này: “Mau ăn đi, nếu không thì mì bị vón cục sẽ không ngon đâu.”
Bà ấy giục Tần Dư, sau khi nhìn thấy cậu bé ngồi xuống cầm đũa, bà ấy mới yên tâm đi vào phòng mình...
Khi bà ấy vào phòng nhìn thấy cảnh tượng trên giường, huyết áp của bà ấy gần như tăng vọt.
“……Con làm gì thế?”
“Mẹ, con sẽ châm cứu cho cha một lát, ổn định tình trạng của cha...”
Bà ấy sắp ngất đi.
Con gái muốn chọc bà ấy tức c.h.ế.t à?
Chổi của bà đây đâu rồi?
Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này... có phải là chê cha mình sống lâu quá rồi không vậy?
Dung Yên lập tức cảm nhận được ánh mắt tử thần của mẹ mình, vội vàng giải thích: “Mẹ đừng lo lắng, không sao đâu, con nói cho mẹ biết, con đã học y rồi, y thuật của con rất tốt...”
“Nhà chúng ta không có tài sản.” Cho nên không cần chọc giận bà ấy và chồng bà ấy tức c.h.ế.t đâu.
Nếu như tức c.h.ế.t rồi, cũng không có tài sản thừa kế đâu.
Dung Yên:...
“Mẹ, mẹ tin con đi mà, lát nữa mẹ sẽ hiểu ngay thôi, con là thiên tài y học đó.”
Mẹ tin con mới lạ đó.
Con có tài năng như thế nào, bà đây không biết à?
Nhưng mà, bây giờ bà ấy thật sự không dám đến gần.
Có rất nhiều cây châm được cắm trên người chồng bà ấy, lỡ như bà ấy làm mấy cây châm này bị cong, vậy thì phải làm sao đây?
Ngày mai bà ấy phải mời người khác đến dự đám tang rồi.
Ai ui, ông trời ơi, lẽ ra bà ấy không nên gửi điện tín bảo con gái về nhà.
Lỡ như chồng bà ấy mất rồi, lại để người khác biết chính là con gái bà ấy tiễn cha con bé đi, còn muốn danh tiếng nữa không vậy?
Cha đứa nhỏ, em có lỗi với anh.
Nằm xuống đất rồi đừng tìm con gái, tìm em là được rồi.
Con gái anh... vẫn còn là một đứa nhỏ.