Đôi mắt kinh ngạc, bị dọa không nhẹ.

Sao còn có một cậu bé nhỏ tuổi nữa? “Yên Yên! Đây, đây là ai vậy?” Đứa trẻ lớn như vậy... Nhìn không giống như do con gái bà ấy sinh ra!

Đột nhiên nhớ tới lời nói của chàng trai nhà họ Diệp mấy ngày trước, con gái bà ấy tìm cho bà ấy một người con rể ở dưới quê.

Chẳng lẽ cậu bé này là con riêng?

Mẹ Dung cảm thấy mình sắp ngất rồi.

Con riêng đã lớn thế này rồi... Cũng mười mấy tuổi rồi nhỉ?

Người đàn ông đó bao nhiêu tuổi?

Mau đánh một tia sét g.i.ế.c c.h.ế.t bà ấy là được rồi

Còn dẫn thằng bé này đến đây, con nói con đúng là người khiến người khác tức giận mà, con không dẫn chồng con về nhà cho cha mẹ nhìn, con dẫn con riêng của chồng về đây làm gì?

Huyết áp không ngừng tăng lên.

“Mẹ, đây là em trai của chồng con, thằng bé tên Tần Dư.” Dung Yên nhìn Tần Dư, “Lại đây, chào hỏi.”

Tần Dư thận trọng bước tới: “Chào bà thông gia.”

Dung Yên nghe thấy cái xưng hô này, khóe miệng giật giật.

Mẹ Dung:...

Bà ấy cũng không khá hơn.

Mặc dù nói rằng đây không phải là con riêng, nhưng điều này cũng càng khẳng định rằng con gái của bà ấy ở dưới quê… trực tiếp kết hôn mà không cần hai vợ chồng bà ấy đồng ý.

Ôi trời, củ cải của nhà bà ấy bị một con lợn ăn mất rồi, lần này con bé về..... Lão Dung nhà bà ấy có phải trực tiếp bị con gái làm tức c.h.ế.t không vậy?

Dung Yên vỗ lưng cậu bé, “Gọi cái gì mà bà thông gia? Nên gọi là thím.”

Tần Dư cũng nghe lời, “Cháu chào thím.”

“...Này, được.” Cho dù trong lòng mẹ Dung có khó chịu đến đâu, cũng không thể tỏ thái độ với đứa trẻ trước mắt được.

Bà ấy cố gắng nở một nụ cười, “Đừng đứng ngây người nữa, vào nhà nói chuyện đi.”

Nói xong lời này, bà ấy còn trừng con gái mình một cái... Lát nữa con biết tay mẹ.

Dung Yên cầm lấy thứ Tần Dư đang xách, ra hiệu cậu bé đi theo mình.

Ba người cùng bước vào nhà.

Bên trong căn nhà này sáng sủa, đang bật đèn.

Đây là điều mà Tần Dư chưa từng thấy trước đây.

Cậu ấy giữ bình tĩnh, không để mình tỏ ra thiếu hiểu biết, nhìn có vẻ như là một người rất quê mùa.

Cậu ấy phải giữ thể diện cho anh cả.

“Hai đứa ngồi xe lửa cả đường đói rồi phải không? Mẹ đi nấu đồ ăn cho hai đứa trước...”

Mẹ Dung nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của cậu thiếu niên, bà ấy không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu thiếu niên này nhìn khá đẹp trai, vậy thì người anh cùng cha cùng mẹ với thằng bé.... Chắc là cũng không kém được.

“Không cần đâu, tụi con đã ăn trên tàu rồi, bây giờ vẫn chưa đói, con đi gặp cha trước đây!“ Cô không cần phải làm quen nữa, liền tiếp nhận người mẹ này.

Vì vậy, bây giờ Dung Yên càng muốn gặp cha cô, người này và người cha đã lên thiên đường... Có phải là cùng một người không.

Nói đến chồng, vẻ mặt mẹ Dung càng thêm chán nản, “…Ở trong phòng, con đi đi! Nhưng mà, Tiểu Dư đúng không… cháu vào bếp với thím nhé, thím nấu một bát mì cho cháu ăn.”

Không đợi Tần Dư nói gì, bà ấy kéo cậu bé đi luôn.

Tần Dư:...

Cuối cùng cậu ấy cũng biết tật xấu của chị dâu cả từ đâu mà có - rõ ràng là được di truyền từ mẹ chị ấy.

Dung Yên bây giờ không quan tâm đến cậu bé.

Cô đi về hướng cái phòng kia, đứng trước cửa, trong lòng cảm thấy bất an.

Hít một hơi thật sâu, lập tức đẩy cửa bước vào.

Khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, nước mắt cô lại một lần nữa trào ra.

“Cha……“

Cha Dung chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy là con gái mình, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt gầy gò: “Yên Yên về nhà rồi.”

Dung Yên nhìn khuôn mặt đó, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng giống nhau, là người cha đó, nhưng cũng không phải người cha đó, bởi vì cha cô không gầy như vậy.

“……Con về rồi.”

Cha Dung nhìn thấy con gái từng bước một đến gần, có chút xa lạ, có chút quen thuộc, nhưng dù có thay đổi thế nào đi nữa, cũng là con gái của ông ấy.

Chỉ có thể nói thời gian làm thay đổi con người.

“Đã hai năm rồi, cha cuối cùng cũng gặp được con rồi.” Nếu như trễ thêm mấy ngày nữa, có lẽ ông ấy sẽ không gặp được con gái.

“Con ở dưới quê học được một chút y thuật, con khám bệnh cho cha nhé.” Dung Yên bước đến, trực tiếp cầm một cánh tay của cha Dung, bắt mạch cho ông ấy.

Cha Dung:...?

“Học y cũng tốt... Năm sau thi đại học, con thi cho tốt nhé, thi vào đại học y nhé.”

Đối với việc con gái thi trượt đại học lần này, ông ấy đau khổ hơn ai hết.

Nếu vượt qua kỳ thi, con gái ông ấy có thể trở lại thành phố.

“Cha khoan nói chuyện đã.” Lông mày Dung Yên nhăn lại một chỗ, mạch đập dường như rất không ổn.

Nếu lần này cô không quay lại kịp lúc, vậy thì chắc là kiếp này cô sẽ không gặp lại ông ấy nữa.

Cha Dung:...

Con gái ông ấy có vẻ có cá tính mạnh mẽ hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play