Tần Dã có chút xấu hổ, sắc mặt bắt đầu có chút đỏ ửng lên.
Nhưng mà, anh vẫn gật đầu, “...Nghĩ như vậy...cũng được.”
Dù sao thì anh ta cũng cưới con gái nhà người ta, không thể không bày tỏ chút tấm lòng được.
Thật ra, điều Tần Dã để ý nhất là... Bọn họ có thể không thừa nhận anh.
Cho nên, anh vẫn tiếc nuối chuyện mình không đi được, nếu không thì, anh nhất định sẽ tìm cách để bọn họ thừa nhận anh.
“... Chuyện này tính sau đi.” Dung Yên còn phải xem thử tính cách của cha mẹ nguyên chủ, hơn nữa, thời buổi này đưa vàng cũng không dễ dùng, tốt nhất vẫn nên đưa tiền và lương thực.
Cô phát hiện ký ức của nguyên chủ mấy ngày nay đang dần dần phai nhạt, ngay cả nội dung của cuốn sách này cũng đang dần biến mất, cô không còn nhớ được cốt truyện và hướng đi của cốt truyện nữa.
Cô vốn chỉ tùy ý lật sách xem chút thôi, cho nên cũng nhớ không nhiều.
Nhưng mà, cô không quan tâm đến mấy chuyện này, dù sao bây giờ cô cảm thấy mình không phải là một quyển sách, cô là một người sống có suy nghĩ của riêng mình... Cuộc sống của cô không thể bị chi phối nữa.
“Em sẽ thu dọn đồ đạc của mình trước.”
“Được, đúng rồi, mấy thứ vợ đại đội trưởng đưa đến nhà, anh để trong phòng rồi, lát nữa anh sẽ gói ghém lại cho em.”
“Được.” Dung Yên gật đầu, đi vào trong phòng.
Thứ Tần Dư có thể thu dọn cũng không nhiều, cậu bé chỉ mang theo hai bộ quần áo.
Dung Yên bên này cũng thu dọn ít đồ, chẳng mấy chốc đã xong rồi.
Đang định rời đi, cô nhớ ra điều gì đó, liền móc một xấp tiền từ trong túi ra: “Đây là hai trăm đồng, anh cầm lấy, tiền cửa kính, tiền công làm mấy việc này, ngoài ra, tìm người đóng thêm mấy cái tủ... Còn nữa, hai anh em mua một ít đồ ăn ngon để đón Tết, chắc là khi hai chị em em về nhà, cũng là mùng tám tết rồi.”
Ban đầu cô vốn cho rằng mình sẽ ăn tết ở đây, nhưng nếu đi bây giờ... Chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết rồi, hoàn toàn không thể về kịp được.
Nói đến đây, Dung Yên vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tần Dã làm sao có thể nhận số tiền này, “Tiền này, em cứ giữ đi, tình huống cha chúng ta thế nào vẫn còn chưa biết, nếu em đi thăm, càng nên cầm nhiều tiền một chút, anh không sao đâu....Em đừng lo lắng.”
“Cái gì, anh còn có tiền à?” Dung Yên nhướng mày hỏi ngược lại.
Điều này khiến Tần Dã có chút khẩn trương, “Anh có cách mà, chuyện này em không cần lo lắng, nếu như em giữ số tiền này lại, anh mới không lo lắng.”
“Vậy anh giữ lại một trăm đồng đi.” Dung Yên trực tiếp đếm ra một trăm đồng, sau đó nhét vào tay anh.
Thấy anh vẫn không chịu nhận lấy, muốn nhét ngược lại vào tay cô, Dung Yên nghiêm túc nói: “Không phải anh nói sẽ nghe theo em hết sao?”
Tần Dã:...
Vợ anh đối xử với anh thật tốt.
Đã là tình hình như vậy rồi, còn muốn để lại nhiều tiền như vậy cho anh.
Để không làm cô tức giận, cho nên Tần Dã nhận lấy: “Được, nghe em.”
“Mua một ít đồ ăn ngon để đón Tết đi, em gái khó lắm mới mập lên chút, em không hy vọng khi em về nhà thì thấy em ấy ốm lại đâu.”
Tần Dã có chút mừng rỡ, vợ anh chắc chắn đang đổi cách khác nói với anh rằng... đừng đói đến nỗi ốm lại.
Cho nên mới lấy em gái làm cái cớ.
Anh nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Anh chắc chắn sẽ chăm sóc cơ thể của mình trước khi cô trở về nhà, và đến thời điểm thích hợp...bọn họ có thể viên mãn cuộc hôn nhân của mình.
Vừa nghĩ tới hai chữ này, liền có cỗ khí nóng xông lên đỉnh đầu.
Dung Yên không biết rằng trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ.
Xác đồ đạc, cô đi ra ngoài.
Tần Dư đã cõng một túi nhỏ trên lên, đứng đợi cô ở trong sân, thấy chị dâu cả đi ra, vội vàng bước đến: “Chị dâu cả, em xách cho.”
Dung Yên nhìn vào cơ thể nhỏ bé của Tần Dư... Không phải khinh thường cậu bé, nhưng cậu bé thật sự có thể xách nổi sao?
“Không cần đâu, lát nữa xe bò sẽ tới, bỏ lên xe là được rồi.”
Nói xong mấy lời này, Dung Yên nhìn về phía cô bé đang căng thẳng bất an.
Vẻ mặt cô dịu dàng hơn rất nhiều, “Mai Tử ngoan ngoãn ở nhà nhé, lần sau chị sẽ dẫn em lên thành phố.”
“...Vâng.” Tần Mai không muốn lên thành phố, nhưng cô bé vô cùng muốn ở cùng chị dâu cả.
Nếu như không phải lần này anh hai đi chung, cô bé cũng lo lắng chị dâu cả không về đây nữa.
Dung Yên giơ tay xoa đầu cô bé, “Khi về chị sẽ mang đồ ăn ngon về cho em nhé.”
Đúng lúc này, xe bò tới, chú Tần Căn ở bên ngoài hét lớn: “Vợ Tần Dã, chuẩn bị xong chưa?”
Dung Yên nhìn thấy xe bò tới, cũng không lãng phí thời gian nữa, đặt đồ đạc lên xe bò.