Gió đêm vô cùng thoải mái, trên đường cũng có không ít dân thành phố đang tản bộ, cũng rất thích hợp để nói chuyện phiếm.

Tôi nhớ lúc trên bàn ăn vẫn còn một đề tài chưa hỏi xong: “Không phải cậu đã biết tôi trừ trước rồi sao?”

Tạ Gia Ngũ “ừ” một tiếng, nói: “Cuộc tranh tài người máy năm ngoái cậu tham gia, tôi cũng có tham gia.”

Gì cơ?

“Thế sao tôi chưa từng nhìn thấy cậu?”

“Cậu quá nghiêm túc.” Cậu ấy cười một tiếng.

Nụ cười này giúp tôi nhớ lại cuộc tranh tài người máy năm ngoái…

Khi ấy mặc dù đội chúng tôi chỉ được hạng nhì, nhưng người đứng ra tổ chức lại không thích chúng tôi, bởi vì có một lần tôi đã hung hăng làm náo loạn hiện trường buổi tranh tài.

Bởi vì không công bằng, trong đó có một khâu chính là có một liên kết kết nối phần chân của robot, mỗi một đội có tổng cộng mười sáu cọc bốn nhân bốn trên mỗi bục, trong thời gian quy định ai lắm được nhiều cọc hơn sẽ được hạng cao hơn.

Sau đó đội chúng tôi là đội đầu tiên.

Kết quả người đứng ra tổ chức lại không ngờ năng lực của người máy của nhóm chúng tôi lại mạnh như thế, cho tới khi lắp xong mười sáu cọc, vẫn chưa hết thời gian, sau đó cũng không có ai lập cọc mới!

Tôi lập tức đi tới bày cọc ra, thế nhưng lại bị tình nguyện ở bên cạnh ngăn lại, tranh luận bốn năm câu, thời gian cũng hết.

Tôi nói thật, nếu để thời gian gây gổ đó cho chúng tôi dựng cọc, người máy của chúng tôi có thể nhặt ít nhất sáu cái nữa.

Điều khiến cho tôi tức giận chính là, sau khi tổ đầu tiên hoàn thành, tổ trọng tài cũng ý thức được chỗ hở trong quy tắc của mình, mấy tổ phía sau lập tức được người tình nguyện bổ sung cọc kịp thời.

Mẹ kiếp! Chuyện này tôi có thể nhịn được sao? Giải đấu ngu ngốc này cũng quá không công bằng rồi đấy!

Tôi lập tức đi tìm trọng tài của trận này yêu cầu thi lại lần nữa, ít nhất cũng phải để cho tổ thứ nhất bọn tôi có quyền bày hai lần cộc.

Sau đó, cô ta từ chối tôi! Nói điện lượng của người máy không đủ cái gì gì đó. Đều là mấy lời vô nghĩa, ai lại không hài lòng về điện trong cuộc tranh tài robot chứ?

Thật ra thì tôi cũng không biết lý do thật sự của cô ta, cũng bởi vì mấy tổ thi đấu sau đó có mấy tuyển thủ là từ trường của cô ta, thủ đoạn bẩn thiểu.

Trong thời gian này cô ta còn nói, tại sao những tuyển thủ khác chẳng có vấn đề gì, chỉ có tôi là nhiều chuyện như thế.

Chung quanh thật sự cũng có mấy người thuộc tổ thứ nhất, là những tuyển thủ đến từ những trường học khác, không chỉ không lên tiếng ủng hộ tôi còn đang đứng ngoài xem náo nhiệt.

Những lời này cộng thêm thái độ của đám người này đã hoàn toàn chọc giận tôi, tôi lập tức nổi giận ngay tại chỗ. Tôi nói các người đây là học tập không giỏi, cũng không giỏi sáng tạo khoa học, giở trò sau lưng lại được hạng ngất, không chính đáng từ đầu tới chân.

Cô ta liền nhớ tên tôi, nói muốn tìm trường học của tôi để xử phạt tôi.

Tôi cứng cổ nói: “Cô nhớ đó, khi tôi nói mỗi một câu đều không thẹn với lương tâm, Đinh Vi Vi tôi đứng thẳng không sợ, tôi không sợ cô nhớ tên tôi. Ngược lại là cô, cô dám nói cho tôi biết tên của cô không? Cô dám chấp nhận lời tố cáo của tôi, hơn nữa còn báo với lãnh đạo của cô nói cô lạm dụng chức quyền đối xử không công bằng không?”

Cuối cùng vẫn tranh tài một lần nữa.

Bởi vì người vây xem càng lúc càng nhiều đã quấy rầy đến tổng giám đốc phân xử, ông ta nói khâu này phải được so tài một lần nữa. Thi đấu lần nữa chúng tôi vẫn đứng nhất, cuối cùng tổng thành tích là hạng thứ hai, đội chúng tôi đứng lên bục lãnh thưởng.

Nhưng cuộc tranh tài kia, chắc chắn tôi đã để lại ấn tượng không tốt đẹp gì với những người khác, lúc dùng cơm có rất nhiều người đến từ những trường học khác nhỏ giọng bàn tán về tôi, ngay cả các bạn đồng đội của tôi cũng nói Đinh Vi Vi cậu hổ báo quá.

Mặc dù tôi kiên định không thay đổi cho rằng tôi làm đúng không hề sai, nhưng lần sau hẳn là tôi không thể áp dụng phương pháp kháng cự kịch liệt như thế nữa.

Bởi vì…

“Ôi, cậu lại biết tôi trong cuộc tranh tài đó. Đúng là bất tiện, thế ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi hẳn là rất kém nhỉ.”

Thật sự vô cùng lúng túng, vừa nghĩ tới cậu ấy thấy một mặt đanh đá như thế của tôi, tôi vẫn giả vờ mềm yếu trước mặt cậu ấy, tôi lại rợn tóc gáy hơn.

Tạ Gia Ngũ suy nghĩ một chút, cười: “Ấn tượng đầu tiên là cảm thấy cậu rất dũng cảm, có sao nói vậy, sẽ không bởi vì mình đơn thân độc mã mà không tranh thủ những quyền lợi mình nên có.”

Tôi cười mỉa mai: “Tôi còn tưởng rằng con trai các cậu sẽ tương đối thích con gái dịu dàng, ấm áp.”

Cậu ấy cười một tiếng, nói: “Không đâu, tôi thích người thật thà.”

Tôi lặng lẽ đỏ mặt.

Cậu ấy nói cậu ấy thích người có tính tình thật thà, tôi chính là người có tính tình thật thà, bốn bỏ năm lên cậu ấy đang bày tỏ với tôi, tôi phân tích đúng không các bạn.

Một đường đi thẳng tới dưới lầu ký túc xá của tôi, cậu ấy đưa chiếc túi mình xách hộ tôi cho tôi, mím môi, dáng vẻ có chút khẩn trương, nói: “Chuyện đó, ngày mai cậu có tiết không?”

Ngày mai là thứ bảy, cả trường đều không có tiết.

Anh đẹp trai biết rồi còn hỏi, chẳng lẽ ngày mai muốn hẹn tôi ra ngoài chơi sao?

Tôi căng thẳng một giây, nhanh chóng trả lời: “Không có lớp!”

Tạ Gia Ngũ nói: “Thế… có muốn di tự học cùng hay không, ở thư viện hoặc là dãy A đều được.”

Tai cậu ấy đỏ lên.

Thật là… đáng yêu.

Đáng yêu đến mức mặc dù cậu ấy hẹn tôi đi học chứ không phải đi vòng đu quay tôi cũng cam tâm tình nguyện.

“Được.” Tôi cố gắng không để mình tung tăng như thế: “Vậy ngày mai gặp nhé!”

Tôi vô cùng vui vẻ.

Hậu quả của việc quá vui sướng khiến tôi mất ngủ.

Lăn qua lăn lại, trong đầu chỉ toàn là vẻ đỏ mặt của Tạ Gia Ngũ, hình ảnh hai tai đỏ, cổ đỏ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play