Sau khi lôi Ngốc Tam Nhi lên taxi, Kha Dương mở bức thư nhàu nát ra xem.
Thư của sư phụ rất ngắn chỉ có ba hàng hệt như thời điểm ông biến mất: Cháu Kha Dương của ta, không cần tìm, ta ở bên cạnh mấy đứa.
Phải hủy cái chìa khóa, không cần kiêng kỵ chú tư, nó không còn nhiều thời gian ắt bị sét đánh.
Phương pháp phá chìa khóa ở tại buổi tiệc sinh nhật bảy tuổi của Kha Mãnh.
“Hết rồi?” Diệp Huân dựa vào xem bức thư sau đó nhìn Kha Dương đầy khó hiểu.
“Chắc là hết rồi,” Kha Dương lật đi lật lại mấy lần, ngoại trừ mấy câu mơ mơ hồ hồ không rõ nghĩa thì không còn chữ nào khác, cậu đưa thư cho Ngốc Tam Nhi, “Em đọc đi.”
“Ta ở bên cạnh mấy đứa?” Ngốc Tam Nhi ngồi ở ghế trước quay ngoắt ra sau nhìn Kha Dương.
“Em đừng nhìn anh, không thấy, thấy rồi cần tìm khắp chốn vậy sao.” Kha Dương nhăn mặt, cậu thật sự không biết thư của sư phụ muốn nói về cái gì, có lẽ vì sợ người ta đọc được nên viết cho tối nghĩa như vậy.
“Phương pháp hủy chìa khóa ở tại bữa tiệc sinh nhật bảy tuổi?” Ngốc Tam Nhi nhìn bức thư lom lom, “Chúng ta có tiệc sinh nhật hả?”
“Chắc không có rồi, trước khi học cấp hai anh còn không biết sinh nhật là ngày nào, không biết của em luôn, tóm lại anh không có khái niệm về sinh nhật…” Kha Dương ấn thái dương, ý của sư phụ là gì?
“Đệch, nói thiệt nếu không nhìn thấy cái sét đánh này em còn nghĩ ai giỡn dai với chúng ta đó, ba em tới nước này còn bày đặt thừa nước đục thả câu làm gì!” Ngốc Tam Nhi nóng lòng nhìn bốn phía xung quanh rồi hét lên, “Ba, chìa khóa ở trong bụng con nè, ba tới coi đi!”
Tài xế taxi liếc bọn họ mấy cái, hẳn là cảm thấy bệnh viện tâm thần sụp rồi nên bọn này mới… Không chừng… một đám điên.
Ở bệnh viện có rất nhiều thứ này nọ nên Kha Dương không tình nguyện đến lắm, chỗ sáng sủa cũng có thể nhìn thấy mấy bóng trong suốt, cậu còn đề phòng Kha Mạc Sơn ai biết gã có lấy hình dạng cái bóng xuất hiện hay không.
“Nuốt chìa khóa?” Bác sĩ chụp hình nhịn cười đánh giá Ngốc Tam Nhi, “Lớn vậy rồi mà không cẩn thận…”
“Đói ạ.” Ngốc Tam Nhi ủ rũ đứng sau dàn máy móc.
Bác sĩ nhìn đi nhìn lại tấm phim cảm thấy không rõ: “Bác nói chứ con nuốt chìa khóa thật à? Thứ đồ này nhìn đâu giống chìa khóa, con nuốt loại chìa gì?”
“Là chìa bình thường đấy ạ, còn loại chìa nào khác sao ạ?” Ngốc Tam Nhi sửng sốt, “Bác thấy gì thế ạ?”
Thật sự không giống cái chìa khóa.
Ba người chuyền tay nhau xem tấm hình, nhìn tới mơ hồ uôn, bác sĩ nhíu mày: “Đây không phải nút thắt sao? Chìa khóa nhà con hình tròn à?”
Trên tấm phim hiện ra hình tròn có lỗ ở giữa, đúng là không giống chìa khóa mà giống nút thắt lớn.
“Chuyện này là sao chứ?” Ngốc Tam Nhi ôm bụng ra khỏi bệnh viện, bác sĩ nói không có nguy hiểm, đi ngoài là được rồi.
“Không biết, em có nhớ sai không đó? Hay bị dọa ngu người rồi…” Kha Dương vẫn còn xem tấm phim, ngoại trừ viên tròn tròn kia thì trong cơ thể Ngốc Tam Nhi không còn dị vật gì.
“Em ngu người? Không phải anh nghi ngờ em nuốt nhầm nút áo đồng phục đó chứ, áo của em không mất nút nào nhé!” Ngốc Tam Nhi rất bất mãn với sự nghi ngờ của Kha Dương, “Em chưa tới mức bị dọa thành như vậy… Dù cũng bị dọa không ít thật.”
“Anh…” Kha Dương còn muốn nói gì đó nhưng di động của Diệp Huân vang lên nên cậu đành ngậm miệng.
Diệp Huân vừa im lặng nghe hai người nói chuyện vừa lấy điện thoại ra xem, là Tần Vĩ.
“Đại Vĩ, chuyện gì?”
“Tiểu Diệp Diệp, cậu nói kỹ anh nghe cái người lần trước cậu tra thân phận ở phòng thông tin ấy,” giọng Tần Vĩ truyền ra rất nhỏ, “Rốt cuộc xảy ra cái gì?”
“Không có gì hết, chỉ xem giùm người khác thôi, sao vậy.” Diệp Huân trả lời rất bình tĩnh.
“Vừa có thông báo hiệp tra, anh xem ảnh chụp thấy người cậu tìm chết ở phố Kim Thạch! Tiểu Diệp Diệp, nếu có chuyện gì thì nói sớm đừng kéo dài đến lúc không thể vãn hồi! Tới đó muốn giúp cậu cũng không có cách!”
“Thật sự không có gì, anh cứ làm theo trình tự đi,” ngón tay Diệp Huân cầm điện thoại đã trắng bệch, “Anh biết rõ em là người thế nào mà, em không sao hết, anh yên tâm.”
Kha Mạc Sơn đã chết, thất khiếu đổ máu chết trên đường cái. Chết bất đắc kỳ tử.
Từ trường 17 đến tiểu khu nhà Kha Hạo phải qua bốn con phố, phố Kim Thạch nơi Kha Mạc Sơn chết là một trong bốn phố đó.
“Em khiến Kha Mạc Sơn mệt chết?” Ngốc Tam Nhi nghe Diệp Huân nói xong toát mồ hôi lạnh, nó nhích lại gần Kha Dương, “Dương ca…”
Kha Dương không nói, vết thương ở bụng nhói đau từng hồi, cậu vươn tay ôm nó: “Không liên quan tới em, không phải sư phụ nói rồi sao gã không còn nhiều thời gian lắm, chắc là tới lúc thôi.”
“Có lẽ đây là nguyên nhân gã muốn cơ thể của Kha Dương,” Diệp Huân khoanh tay, bọn họ đứng giữa đường sáng sủa nhưng vẫn cảm nhận được ý lạnh trên người, “Kha Mạc Sơn có thể chuyển đổi giữa các cơ thể khác nhau nhưng không có cái nào thích hợp cho gã ở lâu dài, không phải gã nói chính mình sẽ thối rữa hay sao không biết có phải do vậy hay không.”
“Không có thân thể, vậy gã đâu? Ở đâu?” Ngốc Tam Nhi ngó bốn phía.
“Không biết,” Kha Dương nhíu máy, hiện giờ sáng tỏ hơn nhất thời không để ý, “Nếu không…”
“Về nhà, tôi sẽ nói với anh hai cậu một tiếng tối nay sẽ ở với Kha Dương không về,” Diệp Huân vỗ vỗ vai Ngốc Tam Nhi, “Trước khi gã đến tìm chúng ta phải tìm được phương pháp Kha Lương Sơn nói hủy chìa khóa.”
Kha Dương không có tâm trạng làm bữa tối nên kêu giao hàng, mấy người ăn xong không nói gì mà rơi vào im lặng.
Ngốc Tam Nhi ngồi ngây người ở tấm thảm trước sô pha, Diệp Huân kiểm tra vết thương của Kha Dương không có bất thường rồi lại lặng lẽ nhìn hình tròn loạn xạ y như cũ sau lưng cậu, hắn không nói với Ngốc Tam Nhi về cái hình vẽ tránh cho nó sợ thêm.
“Hai đứa lấy bài tập ra làm đi.” Diệp Huân ngồi xuống sô pha mở TV.
“Diệp ca… Tâm trạng đâu mà làm bài.” Ngốc Tam Nhi quay đầu nhìn hắn một cái.
Kha Dương không nói gì, cậu cầm cuốn sách rồi ngã vật ra sô pha gối lên chân Diệp Huân bắt đầu đọc, thật ra cậu cũng chẳng có tâm tư gì nhưng lòng loạn đành tìm cách phân tán chú ý để dễ chịu hơn.
“Vậy kiếm gì ăn, trong tủ lạnh có bánh ngọt.” Diệp Huân cười cười, sờ nhẹ tóc của Kha Dương.
“Ăn uống không nổi.” Ngốc Tam Nhi thở dài.
“Chịu chút đi,” Kha Dương không nhìn nó, một tay cầm sách một tay vòng qua ôm thắt lưng của Diệp Huân, “Ăn nhiều vào mới nhanh đi ngoài được, không phải tối nào cũng đi sao đi sớm đi.”
“Cái này cũng đi sớm được nữa hả, mắc cười…” Ngốc Tam Nhi đè bụng mình, “Đừng nói hai người ở đây chờ em đi ngoài ha?”
“Nói muốn ói.” Diệp Huân giơ chân đá nó.
Một tiếng sau, sách của Kha Dương rơi cái bộp xuống sô pha, Diệp Huân nhìn cậu đang ngủ, lại nhìn Ngốc Tam Nhi cũng ngoẹo đầu sang một bên mà ngủ.
Con nít chính là con nít, cho dù gặp phải chuyện gì thì mệt mỏi đều ngủ được, Diệp Huân thở dài thật ra hắn cũng rất buồn ngủ nhưng thần kinh căng thẳng khiến hắn không sao ngủ nổi.
Hắn nắm tay Kha Dương, ngẩn người nhìn TV.
Trên TV có hai đứa bé đang đứng ở nhà, bé trai nói với bé gái, nói tớ tặng cậu món quà, cô bé hỏi quà gì? Bé trai trả lời, quà sinh nhật…
Diệp Huân thấy thật nhàm chán, hắn cầm điều khiển chuẩn bị đổi kênh thì Kha Dương đột nhiên mở mắt tát một cái lên lưng Ngốc Tam Nhi: “Ông nội Tam!”
Ngốc Tam Nhi đang ngủ gật bị tát tỉnh nhảy dựng, nó bò ra thảm một đoạn mới quay đầu lại hét: “Anh làm cái gì vậy!”
Diệp Huân cũng hoảng sợ thiếu chút nữa táng nguyên cái điều khiển lên mặt Kha Dương: “Bị sao?”
“Anh có tặng quà sinh nhật bảy tuổi của em!” Kha Dương ôm bụng giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng vết thương đau đến mất sức, Diệp Huân ở phía sau phải đẩy cậu dậy chỉ Ngốc Tam Nhi, “Em còn nhớ nó không?”
“Qùa sinh nhật? Lúc đó em cũng đâu biết bữa đó là sinh nhật đâu…” Ngốc Tam Nhi ngồi xổm xuống nghĩ cả buổi.
“Thì không biết ngày nào nên anh mới tặng em vào đêm 30! Mẹ nó em nhớ không! Là cái…”
“Cơm nắm!” Ngốc Tam Nhi và Kha Dương cùng hét lên.
“Cơm… nắm?” Diệp Huân nhìn bộ dạng kích động của Kha Dương, gì chứ tặng cơm nắm cho Ngốc Tam Nhi làm quà sinh nhật hoàn toàn là chuyện cậu có thể làm.
“Cơm nắm cơm nắm! Là cơm nắm gạo nếp!” Ngốc Tam Nhi nhảy lên, nó xoay vòng vòng trong phòng, “Là cơm sinh nhật! Là nó! Cơm nắm gạo nếp!”
“Rồi rồi, cơm nắm gạo nếp,” Diệp Huân xoa chân mày, “Liên quan gì tới hủy cái chìa khóa? Tham khảo cơm sinh nhật… Ăn luôn à? Ngốc Tam Nhi ăn thật luôn kìa.”
“Khi đó em không có ăn nắm cơm tại không thích món này, nên không phải đâu.” Ngốc Tam Nhi lắc đầu phủ định phỏng đoán của Diệp Huân.
Cơm nắm gạo nếp do sư phụ hấp mà thiếu nước nên hấp xong vẫn hơi khô, Kha Dương nhớ rất rõ vì nó rất khó ăn, cậu cũng không biết tại sao mỗi năm phải hấp này nọ. Lúc cậu ở phòng bếp thì sư phụ cho cậu hai nắm, cậu cho Ngốc Tam Nhi một cái coi như quà sinh nhật.
Ngốc Tam Nhi không ăn mà đem nắm cơm đó ra chơi.
“Chơi?” Diệp Huân nhìn Ngốc Tam Nhi.
“Ừm, vò qua vò lại chơi á, từ một cục lớn thành một đống cục nhỏ.” Ngốc Tam Nhi múa tay múa chân.
“Sau đó thì sao?”
“Chơi chừng hai ngày thì nó khô cứng như cục đá,” Kha Dương ngồi lại sô pha ngửa đầu ra sau nhớ tới chuyện cũ, “Đúng rồi, nó còn lấy chọi em, sưng luôn…”
Rồi liên quan gì nhau? Tham khảo cách hủy chìa khóa? Diệp Huân nhắm mắt, hắn lôi hết kiến thứ đã học ở trường ra vận dụng nhưng trong đầu loạn thành một nùi.
“Gạo nếp,” hai mươi phút sau Diệp Huân mở mắt ra nói một câu, y như là tự mình khẳng định câu của mình nói, “Trọng điểm nằm ở gạo nếp.”
“Gạo nếp có gì đặc biệt chứ?” Ngốc Tam Nhi còn vừa xoay vừa ấn bụng mình.
“Gạo nếp có tính dán dính rất mạnh, trước kia người ta còn dùng gạo nếp để thêm vào nguyên liệu xây tường, dính rất chặt.
Kha Dương ngửa đầu nhìn trần nhà.
“Liên quan gì chìa khóa? Còn có gì đặc biệt khác không?” Ngốc Tam Nhi không nghĩ nhiều tới vậy, nó chỉ quan tâm vấn đề chìa khóa.
“Rất cứng… Có thể đâp đầu anh sưng thành cục.”
Diệp Huân im lặng, hắn chợt đứng lên cầm phim CT của Ngốc Tam Nhi để nghiên cứu.
“Có phát hiện gì không?” Kha Dương bước qua xem cùng.
“Cái này chắc chắn không phải nút thắt, là cái chìa khóa đó.” Diệp Huân chỉ cái bóng hình tròn.
“Vâng, nhưng sao nó không có hình dạng chìa khóa? Nếu là chìa khóa thì nó chỉ còn cái chuôi thôi sao, chìa đâu? Đứt rồi?”
“Em không có cắn, em muốn cũng không cắn được nên nuốt luôn, bụng mềm vậy chắt không khả năng làm nó nát luôn chứ.” Ngốc Tam Nhi đứng ở mặt trái tấm phim nhìn nhìn.
“Gạo nếp,” Diệp Huân buông tấm phim nhìn Kha Dương lặp lại lần nữa, “Gạo nếp.”
“Ý anh là… Cái chìa khóa…” Kha Dương chợt hiểu ý Diệp Huân, cậu giật mình mở to mắt.
“Đoán,” Diệp Huân túm tay Ngốc Tam Nhi đi ra cửa, “Đi bệnh viện chụp lại.”
Ngốc Tam Nhi muốn say xe, nó nói từ phía sau: “Giờ này bệnh viện tan tầm rồi còn chụp được sao?”
“Nhờ người quen giúp,” Diệp Huân đứng bên cửa lấy điện thoại ra, “Ba tôi có bạn làm ở bệnh viện.”
Cửa vừa mở làm cả đám ngơ người.
Một cô gái trẻ đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn bọn họ, còn xách cái túi nhỏ trong tay.
“… Lý Đan?” Diệp Huân thấy cô thì hơi kinh ngạc, “Sao cô tìm được nhà của tôi?”
“Hỏi bảo vệ,” Lý Đan cười cười bước lại gần, khi cô chuẩn bị vào cửa thì thấy Kha Dương cùng Ngốc Tam Nhi phía sau hắn, “Mọi người định ra ngoài à?”
“Ừ, có việc gấp, hôm nay thật sự rất bận mai tôi sẽ gọi điển cho cô.” Diệp Huân ở cửa không có ý tránh ra.
“Tôi cũng đến đây rồi,” Lý Đan vẫn mỉm cười muốn đi vào phía trong, “Không mời một ly nước luôn sao?”
Ngay lúc Lý Đan nghiêng người muốn vào cửa thì bị Diệp Huân lấy tay chặn trước mắt, một tay giữ cửa một tay chống cửa như chuẩn bị đóng cửa bất cứ lúc nào.
Hắn nhìn mặt Lý Đan chăm chú, cười cười, nhưng nhanh chóng lạnh xuống: “Lúc tiến vào tìm người bảo vệ nhất định gọi điện thoại xác nhận nhưng tôi không nhận được cuộc gọi nào cả, anh ta làm sao nói cho cô tôi ở chỗ nào.”
Lý Đan ngẩn người, tươi cười trên mặt chậm rãi tan đi.
“Nếu cô nói là hỏi mẹ tôi, tôi cũng sẽ không nghi ngờ,” Diệp Huân nói xong câu đó đột nhiên đẩy Lý Đan một cái rồi đóng sầm cửa lại, hắn xoay người nhìn Kha Dương, sắc mặt tái nhợt, “Kha Dương… Đó không phải Lý Đan.”
“Có chuyện gì?” Ngốc Tam Nhi cũng nhìn ra được chỗ bất thường.
“Kha Mạc Sơn đến đây.” Kha Dương đẩy Ngốc Tam Nhi ra sau, nhìn cửa chằm chằm.
……………………………………………………………………………………………………………..
Sửa được bàn phím rồi, mừng phát khóc T_T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT