Ngốc Tam Nhi rất bất mãn với hành vi nói xong một câu liền nhắm mắt ngủ ngay của Ngô Hiển, nhưng nó chỉ có thể cùng Kha Dương đứng bên giường mà ngó, chưa được hai phút thì tiếng ngáy đã vang lên….
“Em đệch, ngủ thiệt luôn?” Ngốc Tam Nhi kinh ngạc há hốc.
“Bỏ đi, ông ấy không nói đâu,” Kha Dương nhớ tới lần trước đi tới lò luyện, Ngô Hiển cũng ngủ ngang khi đang ngồi trên ghế nên cậu đành kéo nó đi, “Đi thôi.”
“Nhưng mà…”
“Hỏi không được nữa, đi.” Kha Dương mở cửa phòng ngủ, khoảnh khắc cậu đi ra ngoài chợt nghe sau lưng có một giọng nói rất nhẹ, cẩn thận.
Âm thanh rất nhỏ, lại không phải giọng của Ngô Hiển nên khiến cậu quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào bóng người màu xám dưới bàn làm việc, nó hơi né tránh rồi nhìn lại cậu: “Cẩn thận.”
“Ừ.” Kha Dương xoay người ra ngoài, cậu không biết một câu cẩn thận này là lặp lại lời Ngô Hiển hay có ý gì khác, cũng không muốn hỏi tiếp vì một linh hồn mơ hồ của người chết có thể nói ra như vậy đã không dễ dàng.
“Anh mới ừ với ai thế?” Sau khi nói vài câu an ủi rồi tạm biệt vợ Ngô Hiển thì Ngốc Tam Nhi đi theo phía sau Kha Dương ra khỏi cửa, một trận gió lạnh thổi tới làm nó kéo kéo áo, “Lúc bước ra phòng ngủ, có phải… Anh thấy cái gì à?”
“Ừ, nó nói anh cẩn thận, không biết có ý gì,” Kha Dương kéo áo khoác qua đầu, rút cổ nhìn Ngốc Tam Nhi, “Bữa nay anh thấy thứ này nọ mà ngài không nhảy dựng vào anh hả?”
Ngốc Tam Nhi ngẩn người, vỗ đùi: “Ờ ha,… Em quên mất!”
“Đầu óc như hồ nhão xài không được,” Kha Dương ngẩng đầu nhìn trời đêm, rất nhiều mây, trăng mờ khuất không có ngôi sao nào, “Đưa di động cho anh xem cái.”
Ngốc Tam Nhi đưa điện thoại cho cậu, hai người chậm rãi đi ra đường lớn.
Kha Dương nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi vẫn không có ai bắt, Diệp Huân đang ăn cơm hay xảy ra chuyện rồi?
“Không bắt máy?”
“Ừ, không biết sao nữa,” Kha Dương nghĩ tới số điện thoại của Từ Siêu, “Hay anh gọi…”
Lời còn chưa nói xong cậu chợt nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng, hình như có người chạy tới vừa chạy vừa thở hồng hộc, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua vai Ngốc Tam Nhi quả thật có người chạy về phía bọn họ.
Đèn đường mờ căm, lại còn ở hướng ngược sáng nên Kha Dương nhìn không rõ người này, nhưng lòng cậu chợt chột dạ nhớ tới hai chữ cẩn thận kia. Ngốc Tam Nhi cũng quay đầu lại, người nọ đã vọt thẳng tới làm nó chưa kịp phản ứng đã bị đẩy mạnh một cái khiến nó lảo đảo muốn té, nó vừa muốn mở miệng chửi thì người đó đã lao đến Kha Dương.
Kha Dương nhíu mày, lúc người nọ vung tay trái về phía cậu, cậu đã lùi lại lấy tay chặn gã.
Lúc tay hai người chạm vào nhau cậu chợt nhận ra gã này mạnh kinh hồn khiến tay cậu nhói đau, mà ngay sau khi nhìn rõ mặt gã lòng cậu chợt siết lại.
Gã thoáng do dự trong chớp mắt nhưng tốc độ gã quá nhanh cùng sự điên cuồng tràn ngập trong mắt, lúc cậu xoay người tay gã đã đâm vào bụng cậu.
Kha Dương mặc đồng phục bên ngoài, lớp trong là áo lông, cậu không tin người này cứ dùng tay mà có thể xé được mấy lớp áo nhưng ngay sau đó cậu thấy bụng mình lành lạnh rồi cảm giác đau đớn lan tràn khắp người.
Móng tay bén nhọn của gã đó đâm sâu vào da cậu rồi rút ra rất mạnh.
Cảm giác đau xé do da thịt bị rách bùng cháy khiến mọi sức lực của Kha Dương bị rút sạch, trước mắt trở nên mơ hồ y như lúc gã rút tay ra đã mang theo ý thức của cậu.
“Dương ca _____” Ngốc Tam Nhi hét thất thanh bên tai nhưng ngay cả vậy cậu cũng bắt đầu nghe không rõ.
Chân cậu mềm nhũn quỳ xuống đất, Ngốc Tam Nhi lao qua ôm lấy để cậu dựa vào người nó, hô hấp không thông, cảm giác lạnh ở bụng dần biến mất, đau khiến máu như nóng lên, cậu cắn răng ráng nói thành tiếng: “Đừng đuổi theo.”
“Em không đuổi theo,” tay Ngốc Tam Nhi run lẩy bẩy, nó sờ sờ bụng cậu, dưới ánh đèn mù mờ vẫn thấy màu đỏ tươi nhuộm đầy tay khiến giọng nó muốn tắt, “Em đệch… Tới bệnh viện nhanh.”
Diệp Huân muốn ăn cho lửng dạ rồi kết thúc nhanh, còn Lý Đan gần như không ăn gì chỉ nói chuyện uống nước ăn vài miếng trái cây, không thì ngồi nhìn hắn.
“Cô giảm cân à?” Diệp Huân cảm thấy bữa cơm này kéo dài cả thế kỷ vậy, di động lại không có trên người khiến hắn càng không yên không còn tâm tình ăn uống.
“Ừ, tôi không ăn tối.” Lý Đan cười cười.
“Vậy cô hẹn ăn tối làm gì?” Diệp Huân cảm thấy cạn lời.
“Chứ không lẽ hẹn ăn trưa, có bao nhiêu thời gian đâu sao nói chuyện được,” Lý Đan suy nghĩ rồi vỗ tay, “Không thì lần sau đi bar đi.”
Diệp Huân nhức đầu nặn ra nụ cười: “Bàn sau đi, ca trực tối của tôi cũng nhiều lắm.”
“Không sao đâu, anh rảnh thì gọi cho tôi là được.”
“Cô còn ăn không,” Diệp Huân cũng không muốn dài dòng thêm nữa, “Tôi no rồi.”
“Tôi vốn không đói, anh ăn xong rồi?”
“Ừ.” Diệp Huân gọi người tính tiền, hắn nhìn cả bàn đồ ăn chẳng ăn mấy cảm thấy có hơi ngượng.
Lúc ra khỏi khách sạn trời đã tối đen, Lý Đan vẫn ôm tay hắn, lần này hắn không nói gì mà kiên nhẫn đi đến xe của hai người, chỉ đành tự cảm thấy may mắn cô tự lái xe tới nên mình không cần đưa về.
“Không cần tiễn tôi,” rốt cuộc Lý Đan cũng buông hắn ra, “Nhớ gọi cho tôi đó, đừng để lần nào cũng là tôi gọi nếu không méc dì cho coi.”
“Rồi rồi, cô lái xe cẩn thận.” Diệp Huân biết lúc Lý Đan chưa rời đi mà mình đã vào xe kiếm di động thì không lịch sự nhưng hắn không nhịn được.
Lý Đan dường như cũng không để ý lắm, cô vào xe mình phất phất tay: “Tôi đi trước, Huân ca ca.”
“Chú ý an toàn.” Diệp Huân tìm được di động dưới ghế ngồi, vọt vào xe ngay, hắn vừa thấy xe Lý Đan rời đi đã lập tức xem điện thoại, xem xong ngẩn người.
31 cuộc gọi nhỡ, pin di động còn đúng một vạch.
Có chuyện rồi, lòng Diệp Huân chùng xuống, vừa lái xe vừa gọi lại.
Chuông vang rất lâu mới có người bắt, sau đó hắn nghe tiếng rống của Ngốc Tam Nhi: “Mẹ nó Diệp ca cả đêm anh làm gì thế! Dương ca gặp chuyện không may rồi!”
“Hai người ở đâu.” Hắn đạp chân ga phóng ra ngoài.
“Bệnh viện nhân dân! Anh tới mau!”
“Kha Dương bị làm sao? Sao lại vào bệnh viện!” Hắn gần như hét lên, ai mà ngờ mấy tiếng không liên lạc Kha Dương đã vào viện, cả người hắn lạnh run.
“Không nói rõ được, mẹ nó anh tới mau coi, khốn kiếp, nguyên đêm không bắt máy!” Ngốc Tam Nhi rống xong thì cúp máy.
Diệp Huân không biết mình có vượt mấy cái đèn đỏ khi đến bệnh viện không nữa, lúc đi vào thì thấy Ngốc Tam Nhi ngồi trên ghế trước phòng cấp cứu.
Ngốc Tam Nhi vừa thấy hắn lập tức nhảy dựng lên đấm vào bụng hắn một quyền, Diệp Huân không tránh nên đau tới mức cau mày cúi lưng: “… Xảy ra chuyện gì?”
“Dương ca bị thương, tụi em đi tìm Ngô Hiển thì đụng phải Kha Mạc Sơn…” Ngốc Tam Nhi nhìn chằm chằm vào Diệp Huân, nó không biết tại sao phải đánh hắn, lúc đó cho dù hắn có mặt cũng không chắc giúp Kha Dương tránh bị thương được, nó chỉ là cảm thấy lúc xảy ra chuyện thế này mà không liên lạc được với hắn thật khiến người ta phát điên, “Sao không bắt máy, anh đang làm gì thế! Đệch!”
Diệp Huân không trả lời Ngốc Tam Nhi mà chạy tới trước cửa kính phòng cấp cứu nhìn thoáng qua, Kha Dương cởi tr@n nằm trên giường, hai bác sĩ đang rửa vết thương cho cậu nên chặn mất tầm nhìn không rõ vết thương ra sao, nhưng hắn có thể nhìn thấy thắt lưng đầy máu, áo cởi ra để bên giường cũng dính đỏ làm hắn choáng váng đẩy cửa muốn vào.
“Bên ngoài chờ chút đi, không được vào đây,” một hộ sĩ bước qua đẩy hắn ra ngoài, “Không nghiêm trọng mấy đâu, đừng căng thẳng, sắp xong rồi đây!”
“Bác sĩ nói vết thương không quá sâu, không tổn hại phía trong nên băng bó là được…” Ngốc Tam Nhi dựa vào tường phía sau hắn, cảm xúc của nó đã ổn định hơn.
“Hai người tìm Ngô Hiển làm gì! Không phải nói là muốn gì phải nói với tôi trước à!” Diệp Huân cắt ngang nó, giọng hắn khô khốc, không biết do gấp hay do nổi giận.
“Muốn nói với anh! Anh coi tụi em gọi cho anh lúc mấy giờ!” Ngốc Tam Nhi chỉ vào hắn, “Hồi ăn cơm xong có đi chơi, lúc đó Dương ca chợt thấy Kha Mạc Sơn, anh ấy cảm thấy có vấn đề nên lập tức gọi cho anh, mẹ nó anh có bắt máy đâu!”
“Tôi để điện thoại trên xe,” Diệp Huân ngồi xuống ghế, hắn nhìn cửa phòng cấp cứu trân trân, “Rồi sao nữa?”
“Sau đó Dương ca nói Ngô Hiển nhất định biết chuyện nên bọn này quyết định vừa gọi cho anh vừa đi tìm ông ấy,” Ngốc Tam Nhi ngồi đối diện hắn, nhăn mặt, “Hình như Ngô Hiển bị bệnh sắp không xong rồi, Dương ca thấy mấy thứ này nọ ở nhà ông ấy, ông ấy còn nói… nói ba em không về được.. Sau khi ra khỏi nhà còn đi tới đường lớn lại đụng trúng Kha Mạc Sơn.”
“Gã lớn tuổi rồi, hai đứa vậy mà không xử được?” Diệp Huân thấy kỳ quái, Kha Dương với Ngốc Tam Nhi đều cao mét tám còn là dân chơi bóng rổ, cơ thể khỏe mạnh lại bị một gã bốn năm mươi tuổi làm bị thương.
“Đừng nói nữa, gã mới đánh có một cái làm em lùi vài thước rồi, khỏe trâu bò luôn,” Ngốc Tam Nhi sờ sờ lưng mình, nó còn nhớ cảm giác bị Kha Mạc Sơn xô khi nãy, “Sau đó còn kinh dị nữa, không có thời gian phản ứng luôn, Dương ca đỡ được mấy giây cũng né hết được.”
“Kha Dương bị cái gì làm bị thương vậy?”
“… Tay,” Ngốc Tam Nhi múa máy tay chân một hồi, “Đâm một cái, đệch, y như thú dữ.”
Lưng Diệp Huân phát ớn lạnh, vừa rồi hắn nhìn thấy đống quần áo bị xé rách của cậu kiểu gì cũng không giống tay người có thể làm được. Hắn ấn thái dương cúi đầu không lên tiếng.
“Xong rồi.” Cửa phòng cấp cứu mở ra, hộ lý ló đầu thông báo một câu.
Diệp Huân với Ngốc Tam Nhi bật dậy chạy vào phòng bệnh, nó còn đụng phải hộ lý khiến cô nhíu mày: “Gấp cái gì không biết!”
Kha Dương đã ngồi trên giường cầm quần áo định mặc vào trên bụng còn quấn một vòng băng gạc dày, Diệp Huân thấy đau lòng bèn bước qua đè vai cậu xuống: “Sao rồi?”
“Chưa sao hết á, bị thương ngoài da thôi.” Kha Dương nhếch miệng cười, sắc mặt tái nhợt.
“Bỏ cái áo đó đi,” Diệp Huân lấy quần áo trong tay cậu rồi cởi áo của mình, “Mặc của tôi trước đã.”
“Vậy còn anh, em không sao hết, thiệt luôn á!” Kha Dương đứng lên nhéo nhéo thắt lưng, thuốc tê chưa hết nên cả người vẫn thấy tê tê.
“Đừng lộn xộn! Rách da ai chịu!” Bác sĩ ở một bên la lên, “Người nhà nhớ hai ngày qua bệnh viện đổi băng một lần đấy!”
“Được, cảm ơn bác sĩ,” Diệp Huân khoác áo của mình lên người cậu, “Đi thôi.”
Hắn mở hệ thống sưởi trên xe đến mức cao nhất, lái xe chở Ngốc Tam Nhi nhà Kha Hạo trước.
“Ngày mai anh nghỉ học đi, em xin phép cho, còn nữa, Diệp ca,” lúc nó bước xuống xe vẫn rất bực mình, “Điện thoại của anh không phải để trưng nghen…”
“Rồi rồi, sau này không quăng bậy nữa.” Diệp Huân cười cười.
“Anh đừng có cười, em còn đang muốn đánh anh đó,” Ngốc Tam Nhi xuống xe bước vào hành lang, “Dù không biết sao muốn thế á.”
Vừa về đến nhà Kha Dương đã lăn đến sô pha dựa vào, thuốc tê bắt đầu hết hiệu lực nên đau đớn trên bụng bắt đầu trỗi dậy.
Diệp Huân cầm quần áo giúp cậu thay đồ, hắn nhìn quần áo dính đầy máu mà trong lòng chết lặng bèn bước qua ôm lấy cậu: “Xin lỗi, không phải tôi cố tình không nghe điện thoại, nó rớt trên xe lúc nào không hay.”
“Ăn cơm với gái tới mức độ này… Bỏ đi, món nợ này đợi em khỏe lại rồi tính sau.” Kha Dương cười cười đứng lên, cậu có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người mình, hẳn Diệp Huân không chịu nổi đâu nên định đi lau sơ qua.
“Khoan đã,” Diệp Huân biết cậu muốn làm gì nên bước đến ôm từ phía sau, hôn lên cổ, “Không cần tắm, đi nghỉ đi.”
“Cũng phải lau qua chứ,” Kha Dương cúi đầu kéo kéo cái quần ngắn, sờ lên bụng, “Còn dính máu nè.”
“Kha Dương,” Diệp Huân kéo cậu lại, ôm chặt, “Hôm nay tôi rất sợ, nghe giọng Ngốc Tam Nhi tôi cứ tưởng em chết đến nôi rồi.”
“Đâu phải anh mới quen Ngốc Tam Gia nhà em, nó chỉ có miếng gan vậy thôi, nhưng mà…” Kha Dương tay qua lưng Diệp Huân, dán sát vào hắn mà ngửi, “Trên người anh có mùi gì thế!”
“Mùi? Không phải chứ?” Diệp Huân cau mày kéo áo mình ngửi thử.
“Tắm nhanh đi, đệch,” Kha Dương nắm cằm hắn, trưng ra bộ dạng hung dữ, “Toàn mùi nước hoa, tắm cho sạch nếu không cẩn thận em đánh anh đó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT