Tại vùng ngoại ô của Đế đô, cách nội thành Wilhelmina 10km về hướng hai giờ. Chúng ta có thể thấy được có một ngôi làng nhỏ ở đó.
Nó có tên là Gariba, một ngôi làng nghèo khó dường như không thể phát triển được nữa.
Cuộc sống của người dân nơi đây vô cùng khốn khổ, họ luôn phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp và thiếu lương thực.
Bên trong Gariba hầu hết đều là những ngôi nhà đất đá được xây dựng một cách tạm bợ.
Họ cũng không có các dịch vụ xã hội cơ bản như việc làm, y tế, giáo dục, nhà ở, nước để sinh hoạt và vệ sinh, thậm chí là thông tin.
Chưa nói đến trình độ Ma thuật vì trong vùng đất này cực ít lượng Ma lực, thậm chí Mạch Ma lực vô cùng mỏng manh.
Bọn họ cũng không đủ khả năng để mua được một món Hạ cấp Ma cụ để phục vụ cho cuộc sống của mình.
Mà cho dù có mua được bằng một cách thần kỳ nào đó, họ cũng không biết cách dùng vì chính bản thân những người trong ngôi làng này đều không biết [Thao tác Ma lực].
Đám Gamma được Reagan dùng [Byagoona] để dịch chuyển đến ngôi làng nghèo khó Gariba dù còn cách làng vài chục mét.
Chúng không tin nổi, ở cái thời đại này, tại cái thế giới này vậy mà lại tồn tại một ngôi làng nghèo khó và khốn khổ tới thế.
Khi còn ở căn cứ của Bộ tại Bakartia (một thành phố sát bên Cerenaux), Gamma cũng đã được tiếp xúc với những đứa trẻ từ nhóm khác.
Trong đó cũng có những đứa trẻ đến từ các vùng nông thôn, tuy nhiên, không có ai là khó khăn tới nỗi không được đi học hay bị thiếu ăn, chỉ là không mấy khá giả thôi.
Tại sao ngoại ô của Đế đô phồn thịnh lại tồn tại một ngôi làng kham khổ và bất tiện tới thế?
Không có chính sách hỗ trợ nào sao? Hội đồng Đế đô không quan tâm gì tới ngôi làng này ư?
Bần thần mất một lúc thì đám trẻ cũng theo bước Reagan tiến vào trong làng.
Xộc vào mũi cả đám là thứ mùi nồng nồng hăng hắc của sự ẩm mốc và bụi bặm...
Chúng không tài nào nghĩ nổi thứ gì lại có thể tạo nên cái mùi ấy.
Những người trong làng thấy có người tới thì tỏ ra một chút e dè nhưng khi thấy có Reagan đi cùng thì đã vội bình tĩnh lại.
Mấy đứa trẻ nhanh nhảu chạy tới bên Reagan nhưng vẫn dè dặt với đám Gamma.
Nhóm của Louis còn chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nữ trong trẻo đã vang lên đánh thức đám nhóc vẫn còn đang mụ mị.
"Nào. Mấy nhóc kia, chị đã bảo là sẽ dạy mấy đứa học chữ mà."
Một cô gái với vẻ đẹp sắc sảo và quyến rũ đi tới. Từ dáng vẻ và giọng nói của cô cho thấy cô không phải người của ngôi làng nghèo khó này.
Cô vô cùng gợi cảm với góc nghiêng thần thánh, với chiều cao khoảng 1m68 lý tưởng với ba vòng trập trùng đầy đặn gợi cảm.
Với mái tóc màu nâu tây theo kiểu tóc lob thể hiện sự trẻ trung hiện đại.
Đôi mắt màu nâu sẫm tràn ngập tia sáng thể hiện sự tự tin cùng niềm yêu thương đong đầy.
Lúc này cô đang diện trên mình một chiếc váy lệch vai màu xanh dương với những đường may ôm lại thân hình quyến rũ với thiết kế vòng cổ chocker thời thượng.
Nhóm Louis nhìn thấy Helena thì không khỏi ngạc nhiên.
Yukari chạy tới kinh ngạc hỏi.
"Eh? Helena, sao chị ở đây? Không lẽ nhóm của chị lại chọn tham quan ở đây?"
Ngược lại với sự thảng thốt của nhóm Louis, Helena lại khá thản nhiên đáp.
"Gì chứ? Đời nào. Các nhóm khác cũng ở đây. Các em là đến muộn nhất đó."
Không để nhóm Louis kịp suy nghĩ thêm. Những nhóm khác của đám Gamma đã xuất hiện.
Những cậu trai với sức khỏe và năng lực của bản thân họ bắt đầu dựng lại nhà cửa cho các hộ dân trong làng.
Các cô gái của nhóm Gamma tuy ít nhưng chia việc ra thì vẫn đủ người, thêm nữa Natsumi với Dị năng [Phân Thân] đã tạo ra tới năm bản sao để hỗ trợ các công việc khác.
Họ giặt giũ quần áo, nấu nướng những món đơn giản, thăm khám cho các lão nhân trong làng.
Riêng Helena thì có nhiệm vụ là dạy cho lũ trẻ biết vài con chữ.
Ở bãi đất trống phía cuối làng, nơi mà gió sẽ không thổi làn khói độc về làng.
Có một nhóm dân làng cùng Albert đang hun đốt các đồ vật hư hỏng cùng các chất bẩn, đó là nguyên nhân khiến cho ngôi làng tràn ngập mùi kỳ dị.
Reagan đang vui đùa cùng đám trẻ của làng, dù cô chẳng thèm bận tâm tới nhưng vẫn nhanh nhẹn phản ứng.
Bằng thứ tốc độ gấp 6 lần âm thanh, cô đưa cẳng tay phải lên đỡ lấy cẳng chân mảnh mai rám nắng muốn đá thẳng vào mặt mình.
"Bang!"
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, một quầng hơi nước trắng xóa nho nhỏ xuất hiện khi bộ phận của hai người họ giao nhau.
Những đứa trẻ đã được Reagan dùng kỹ năng [Coinchenn] tạo ra nhiều rào chắn hình cầu trong suốt để bảo vệ chúng khỏi mọi tác động từ cuộc va chạm nhỏ này.
Người con gái kia vẫn không có ý định dừng lại, liên tục tung ra những cú đá hiểm hóc.
Đầu, thái dương, mặt, cổ họng, lồng ngực, bả vai không chỗ nào là không bị nhắm đến. Một màn liên hoàn cước từ trên không.
Reagan vẫn như cũ, chỉ dùng mỗi tay phải đỡ đòn, nhưng tốc độ ngày càng tăng nhanh, vì đối phương cũng đang dồn dập ra đòn.
Ban đầu chỉ là gấp 6 lần âm thanh thôi nhưng dần dà... 8 lần... 10 lần... 15 lần... Và giờ thì đã nhanh gấp 20 lần âm thanh.
Với mỗi một giây trôi qua thì hai con người kia đã có thể đáp trả nhau tới 2000 đòn. Quá điên rồ!
Chưa kể với một cú đá kia hoàn toàn đủ sức để làm một tòa nhà được xây dựng kiên cố bằng đá cũng phải đổ sập.
Đám Gamma ở gần đó đều đứng trơ mắt ra chiêm ngưỡng cảnh tượng này.
Đặc biệt là nhóm Louis. Bọn họ đã được giao chiến với Reagan suốt 17 tiếng nhưng chưa từng có thể đạt đến thứ vận tốc điên rồ đó.
Lúc này, Reagan đã có ý tưởng mới. Cô xoay cổ tay, dùng [Beleth] tạo ra một vụ nổ nhỏ lên chân của cô gái kia.
"Bùm!"
Tuy gọi là vụ nổ nhỏ nhưng nó nó hoàn toàn đủ sức thổi bay vài tòa nhà chắc chắn nhất Đế đô.
Vì đã có [Coinchenn] che chắn nên đám trẻ hoàn toàn không bị tổn hại gì, tuy nhiên chúng vẫn có chút hoảng sợ. Chúng liền co cụm lại, dính chặt lấy Reagan.
Ngược lại với đám trẻ, những người khác trong làng hoàn toàn chẳng chút bận tâm, họ vẫn tiếp tục công việc của mình mà chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Cứ như họ không lo lắng chút nào cho những đứa con, đứa cháu của mình có mệnh hệ gì vậy.
Đơn giản là do đã quá quen thuộc rồi! Suốt năm năm qua có khi nào Reagan tới mà con bé đó không làm thế?
Có lần hai người đó còn khiến cho ngôi làng cùng cả đồng cỏ này biến mất luôn mà. Nói chung là không đáng quan ngại.
(Sau khi xong trận, Reagan phát động Thần cấp Ma Trận, khôi phục lại toàn bộ quang cảnh cùng cơ sở của làng Gariba.)
Lớp khói bụi từ vụ nổ qua đi, Reagan vẫn điềm tĩnh giữ những đứa trẻ ở quanh mình.
Mắt đăm đăm nhìn về phía trước, trên mặt mang theo một nụ cười mãn nguyện.
Không gian xung quanh như bị bóp nghẹt, độ ẩm trong không khí như bị hút đi hết, cái cảm giác khó chịu bí bách khiến con người ta xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Nguyên nhân của cái hiện tượng ấy là một cô gái đương độ xuân thì.
Một người con gái có vóc dáng và khuôn mặt ưa nhìn, đặc biệt là sắc da nâu vàng khỏe khoắn đầy sức sống.
Đôi mắt nâu vàng sáng lên rực rỡ như biểu lộ cho ý chí của một con mãnh thú chuẩn bị săn mồi.
Với cách ăn mặc khá mát mẻ nên ta có thể thấy rõ được nhiều phần da thịt của cô được bao phủ bởi những hoa văn đặc sắc, đủ loại kích thước.
Chúng có các ngôi sao 8 cánh, 10 cánh đến 12 cánh ở giữa, với mười vòng hoa văn bao quanh khắc họa hình người, động vật, thậm chí có cả hoạt động đời sống nữa.
Những hoa văn đó là những hoa văn trên các mặt trống cổ của người Nông quốc Âu Lạc.
Đối với người Đế quốc thì những hoa văn ấy trông giống các Ma Pháp Trận kỳ quái.
Nhưng với những đứa con của đất nước với nền văn minh lúa nước thì đó không phải Ma Pháp hay gì cả.
Đó là lời chúc phúc thiêng liêng của đất mẹ, là sự yêu thương và lời răn dạy của bao đời ông cha.
Là thứ gắn liền trong máu thịt của những đứa trẻ "Tiên Huyết Long Cốt" từ thuở sơ khai, là bề dày lịch sử, là chiều sâu văn hóa của một dân tộc có truyền thống giữ nước và đánh giặc ngoại xâm suốt bao đời nay.
Mang trên mình những hoa văn là mang trên mình những lịch sử, văn hóa và truyền thống của dân tộc.
Vậy nên có thể nói, sức mạnh trong mỗi "Tiên Huyết Long Cốt" chính là sức mạnh của cả một dân tộc quật cường.
Một trận cuồng phong lướt qua, chẳng ai có thể theo kịp diễn biến của cuộc đọ sức.
Hai con người nọ đồng thời biến mất.
Một làn sóng xung kích nổi lên, cuốn phăng tất cả mọi nỗ lực của làng Gariba cùng đám Gamma. Làng Gariba lại lần nữa bị thổi bay.
Ở đâu đó tại khoảng trời trên cao, hai bóng hình đâm sầm vào nhau rồi lại nhanh chóng tách nhau ra.
Khoảnh khắc hai người họ lao vào nhau còn chưa tới 0,5 giây mà đã có tới hơn 10.000 đòn đánh được tung ra.
Đấm thẳng, đá cao, đấm móc, quét ngang, đòn nào đòn nấy đều nhắm đến mục đích kết liễu đối phương.
Reagan cười tươi. Đúng thế! Đúng vậy! Một trận đấu là phải thế này. Vui thật!
Luke thì đang trong tình trạng không thể bung thỏa hết sức, Dạ Thiên thì vẫn còn muốn giấu diếm thực lực.
Lúc này, chỉ có cô gái này có thể cùng cô làm một trận thỏa thích.
Cô là học viên lớn hơn Carla một khóa, là cô gái mang dòng máu của một dân tộc nhỏ bé nhưng bất khuất, với sức mạnh to lớn của Rồng và nguồn năng lượng dồi dào của Tiên, cô ấy là một đối thủ xứng tầm với 0,012% sức mạnh của Reagan.
Người con gái ấy gọi là Nguyễn Khánh Châu.
Mỗi lần họ tung nắm đấm vào nhau, lớp không gian xung quanh đó như một lớp nhựa mỏng, chấn động kịch liệt như sắp vỡ.
Được mấy hồi, hai người họ lại tách nhau ra.
Sóng xung kích lan tràn ra bốn phía, đánh cho tan tác những đám mây trắng vẫn còn đang thư thả trôi.
Khánh Châu thở ra một làn khói trắng tràn đầy tiên khí.
Tay phải nâng lên, một mặt phẳng hoa văn hiện lên trên các đầu ngón tay, đường kính vào khoảng 30cm.
Hoa văn như Pháp trận xoay vòng, từ từ dâng lên cao để lộ ra một thanh đao sắc bén phát ra ánh sáng màu vàng thiêng liêng.
Khánh Châu nắm lấy chuôi đao, hình rồng được khắc trên lưỡi đao lập tức ánh lên tia sáng uy mãnh.
Cô thủ thế, nhắm thẳng đến ý định kết thúc trận đấu trong một đòn. Vẫn không quên hớn hở.
"Reagan, lần trước do em quá hấp tấp nên không thành công. Nhưng lần này, em nhất định sẽ đánh bại cô!"
Reagan cười tươi tiếp nhận. Sử dụng [Ctoggha] tạo ra một "đường tròn" kết nối đến không gian khác.
Từ "đường tròn" thò ra một bàn tay trắng ngọc, từng khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ không dư thừa đến một miếng thịt.
Bàn tay ấy thò ra mang theo một thanh kiếm với hình thù quái dị.
Nó có màu trắng ở mặt ngoài và mặt trong thì có màu tím sẫm, hoàn hảo làm nổi bật lên sự trắng trẻo của da thịt kia.
Một thanh kiếm kỳ lạ.
Cả hai phần được coi là lưỡi kiếm và chuôi kiếm kia đều cuộn xoắn lại như mô hình DNA của con người.
Ở phần nối giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm lại có một khoảng trống, giữa khoảng trống ấy là khối cầu màu đen lơ lửng mà cố định, từ nó tỏa ra một cỗ uy áp rợn người.
Nguyễn Khánh Châu
Helena Roosevelt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT