CHƯƠNG 801: ANH ĐỪNG QUAN TÂM TÔI

Nhưng lúc này Tiểu Đào không hiểu vì sao có một loại ảo giác, sao cô ta cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Kiều Phong giống như đang ghen vì cô gái kia, anh đang ghen sao? Nếu không phải, vì sao lại tỏ vẻ kích động, tức giận như vậy, cô ta chưa từng thấy dáng vẻ khoa trương như vậy của anh, vì sao cô gái này xuất hiện cứ luôn khiến anh nổi trận lôi đình chứ.

“Phong, anh đừng đối xử với cô ấy như vậy, thật ra dáng vẻ của cô ấy bây giờ đã đủ đáng thương rồi, nếu không chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện, hoặc là đưa cô ấy đến phòng điều trị của viện chúng ta, bảo bác sĩ khám cho cô ấy một chút đi.” Tiểu Đào nhìn thấy dáng vẻ đáng thương quỳ trên mặt đất của Tiêu Mộc Diên, thật sự có chút không đành lòng. Hơn nữa máu trên cánh tay và đầu gối thật sự càng chảy càng nhiều.

“Đừng quan tâm cô ta!”

Giọng điệu nói chuyện của Kiều Phong thật sự là vô cùng chém đinh chặt sát.

“Phong, chúng ta thật sự không thể như vậy, nói thế nào bây giờ cô ấy cũng là một người bệnh. Khi nãy anh nói mấy lời làm cô ấy tổn thương như vậy, cô ấy đã sớm không chịu nổi rồi, cho nên anh đừng nói tiếp nữa.” Tiểu Đào là một cô gái tốt bụng, cho nên cô ta không có cách nào thấy chết không cứu, huống chi bình thường cô ta ngay cả đạp chết một con kiến cũng sẽ khóc lớn một trận, sao có thể nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chảy máu mà vứt bỏ cô không quan tâm chứ.

“Tiểu Đào, thật sự cảm ơn cô, nhưng không cần đâu, cô dẫn anh ấy về đi, tôi không cần giúp đỡ gì cả.”

Một chút khí phách làm người cô vẫn có, Tiêu Mộc Diên không thể cho hai người bọn họ tiếp tục ở đây cười nhạo mình nữa, hơn nữa bây giờ Kiều Phong nói chuyện vô cùng khó nghe, cô nhất định phải kiềm chế, vì cô vẫn muốn ở lại cô nhi viện Thánh Tâm này bằng tất cả mọi cách.

“Hay là cô nói số điện thoại của người nhà cô với tôi đi, tôi gọi điện thoại báo cho bọn họ đến đây.” Tiểu Đào thật sự rất lo cho cô, tuy lúc trước cô ta vẫn cảm thấy cô gái này và Kiều Phong có một loại quan hệ khác thường, nhưng bây giờ cô đang bị thương, cô ta không có cách nào không quan tâm đ ến cô.

“Không cần đâu, người nhà của cô ấy đã đến rồi.”

Lúc này, phía sau Tiêu Mộc Diên truyền đến một giọng nói, cô cũng qua đầu nhìn thoáng qua, không ngờ thế nhưng lại là An Sâm, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao anh ta lại đến đây?

Lúc này An Sâm đã không nhịn được nữa rồi, khi nãy lúc anh ta lái xe đến đây đã nhìn thấy một chiếc xe chạy nhanh về phía Tiêu Mộc Diên, nếu không phải vì Kiều Phong đúng lúc xuất hiện kéo cô đi, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ cô đã ở đây rồi vẫn bị người khác đuổi giết, nhưng anh ta đã đoán được đại khái người đuổi giết cô kia cuối cùng là ai rồi, chỉ là không ngờ người kia ra tay nhanh như vậy, cho nên anh ta nhất định phải sắp xếp tốt xung quanh, anh ta không thể để Tiêu Mộc Diên chịu một chút tổn thương nào nữa.

Tiểu Đào cũng có chút ngạc nhiên nhìn anh ta, không ngờ thế nhưng người đàn ông này vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ cô gái này, thật ra cô ta rất hâm mộ cô, anh ta giống như một Kiều Phong khác vậy. Nhưng giờ này khắc này lúc cô ta nhìn thấy Kiều Phong, lại phát hiện dường như Kiều Phong trở nên có chút không thích hợp cho lắm, dường như anh đang kiềm nén cơn giận của mình, nói theo một cách khác, cô ta cảm thấy bây giờ giống như anh đang ghen.

An Sâm vô cùng đau lòng nhìn Tiêu Mộc Diên, sau đó ôm ngang cô lên: “Em bị thương, anh đưa em đi băng bó một chút.”

Hai người nhìn qua vô cùng xứng đôi, nhìn từ xa, chính là một đôi ông trời tác hợp, người đàn ông kia giống như bạch mã hoàng tử xuất hiện trong bóng tối cứu vớt công chúa đang chìm trong nước sôi lửa bỏng kia. Tiểu Đào cũng không nhịn được chìm đắm trong cảnh đẹp này, thậm chí khiến cô ta có chút say mê.

Nhưng Kiều Phong ở bên cạnh lại không nhìn được nữa, trực tiếp xoay người rời đi, hình ảnh như vậy, thật sự khiến anh cảm thấy cay mắt: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Thế là anh liền kéo Tiểu Đào đi vào bên trong.

Nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên lại liều mạng phản kháng: “Anh buông tôi xuống nhanh một chút.”

“Em bị thương, anh không thể bỏ mặc em.”

“Nếu anh không buông tôi xuống, tôi sẽ nhảy xuống ngay tại đây, đến lúc đó tôi sẽ bị thương càng nặng hơn, có lẽ anh cũng không muốn nhìn thấy tôi như thế đúng không.”

An Sâm thật sự bị Tiêu Mộc Diên uy hiếp rồi, vì thế anh ta chỉ có thể thật cẩn thận buông cô xuống, không ngờ đến chính là một giây sau cô lại tiếp tục quỳ xuống.

“Anh mặc kệ tôi đi, bây giờ tôi chính là muốn quỳ ở đây.”

“Chúng ta có thể trở về băng bó trước được không, đợi lát nữa lại tới đây.” Bây giờ An Sâm chỉ có thể nghĩ cách giúp cô.

Tiêu Mộc Diên lại lắc lắc đầu, nếu giữa chừng rời khỏi chắc chắn viện trưởng sẽ cảm thấy cô không có thành ý.

“Cuối cùng vì sao em phải quỳ ở đây?” Trong lòng An Tâm sắp sụp đổ mất rồi.

“Tôi muốn viện trưởng giữ tôi làm việc ở đây, cho nên tôi nhất định phải làm như vậy, chỉ có như vậy bà ấy mới có thể nhìn thấy thành ý và sự thật lòng của tôi.” Tiêu Mộc Diên cắn chặt môi, vô cùng bướng bỉnh.

“Em cần gì phải như vậy chứ? Thật ra em cũng không cần phải thế này mà.” Chuyện này anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết vấn đề rồi, anh ta thật sự không muốn nhìn thấy Tiêu Mộc Diên trở nên vất vả như vậy.

“Em trở về trị thương với anh cho tốt đi, mọi chuyện còn lại để anh giải quyết được không?” Anh ta lại cố hết sức khuyên bảo cô, nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên lại vô cùng cố chấp, hoàn toàn không quan tâm lời nói của anh ta.

“Anh đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi từng nói rồi, một tuần sau tôi sẽ đi tìm anh, đây cũng là chuyện anh từng đồng ý với tôi.”

“Nhưng bây giờ em bị thương.”

“Cái này anh đừng quan tâm.”

An Sâm cảm thấy tính cách của Tiêu Mộc Diên thật sự quá bướng bỉnh, anh ta làm thế nào cũng không khuyên được, không có cách nào, anh ta chỉ có thể tìm bác sĩ đến đây băng bó miệng vết thương giúp cô, cô cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn về phía trước.

Lúc này mây đen đột nhiên kéo đến, cơn mưa không báo trước cứ thế rơi xuống.

Lúc Tiểu Đào vô tình nhìn ra bên ngoài thế nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng Tiêu Mộc Diên quỳ gối ở bên ngoài. Nghị lực của cô gái này thật sự quá đáng sợ, cô ta thậm chí có chút khâm phục cô.

Không ngờ cô lại còn ở bên ngoài, lúc Tiểu Đào chuẩn bị muốn cầm ô đi ra ngoài, viện trưởng chợt đi tới ngăn cản Tiểu Đào: “Con đứa nhỏ này, con lại muốn làm gì?”

“Cô gái kia còn ở bên ngoài, con phải cho cô ấy đi vào mới được, cô ấy đã bị thương rồi. . . . . .” Tiểu Đào vừa muốn nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, kết quả viện trưởng lại kéo cô ta lại.

Không ngờ cô gái này thật sự vẫn luôn quỳ gối ở bên ngoài, lúc này viện trưởng cũng cảm thấy bất ngờ, cô gái này còn khó chơi hơn trong tưởng tượng của bà ta, thế nhưng còn muốn lợi dụng sự đồng cảm của con gái bà ta, cuối cùng cô gái này đang giở trò gì vậy? Nhất định muốn chen chân vào giữa con gái bà ta và Tiểu Phong sao?

“Con đừng xen vào việc của người khác nữa cho mẹ, cô ta quỳ ở bên ngoài thì cứ cho cô ta quỳ đi.” Giọng điệu của viện trưởng rất vô tình.

“Viện trưởng, có phải mẹ có chuyện gì gạt con không?” Tiểu Đào thật sự không hiểu vì sao Tiêu Mộc Diên cứ muốn quỳ gối ở bên ngoài, chắc chắn chuyện xảy ra phải có nguyên nhân.

“Cô gái kia muốn đến cô nhi viện của chúng ta làm việc, mẹ từ chối cô ta, cô ta nói sẽ quỳ ở bên ngoài không đứng dậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play