CHƯƠNG 650: ĐÓI BỤNG RỒI

Cô không có tư cách để mắng lại anh ta, sao lại không có tư cách ư? Là một người phụ nữ, thân hình của cô đủ sức hấp dẫn, quyến rũ đàn ông vốn là việc trong tầm tay. Nhưng tại sao lần này lại không thể dụ dỗ được Đường Lực, lẽ nào anh thực sự là một lòng một dạ với Tiêu Mộc Diên? Hay là cô đã đánh gia thấp khả năng kiềm chế của anh ta?

“Ít nhất thì hãy cho em một lí do.” Thịnh Thảo An không can tâm hỏi Đường Lực. Ít nhất thì cô ấy phải biết được lí do rồi mới có thể tính bước đi tiếp theo.

“Cô muốn biết lý do gì? Đơn giản vì tôi không muốn ngủ cùng một người phụ nữ không biết đã chung chăn gối với bao nhiêu người đàn ông bên ngoài, tôi không muốn bị lây các bệnh truyền nhiễm.” Đường Lực cho rằng bản thân không thể nương tay với người phụ nữ, cần phải nói chuyện quá đáng hơn. Hơn nữa cô còn dám dụ dỗ anh, điều này chứng tỏ cô rất bạo.

Người Thịnh Thảo An run nhẹ, cô thừa nhận rằng bản thân đã ngủ với không ít đàn ông, nhưng đó đều là chuyện của trước đây rồi, cô sớm đã thay đổi bản thân. Chỉ có điều là Đường Lực đã nhận định cô là loại phụ nữ không sạch sẽ. Tuy nhiên, cô nhất định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

“Còn gì nữa không?” Thịnh Thảo An một tay xoa đầu, rồi tiếp tục hỏi Đường Lực lí do. Cho dù Đường Lực có nói những lời lẽ nặng nề tổn thương đến mức nào đi chăng nữa cô vẫn có thể chịu đựng được.

Đường Lực thấy lạ quay đầu lại nhìn Thịnh Thảo An, anh đột nhiên cảm thấy có phải cô đến để tìm sự ngược đãi? Tại sao anh đã nói rõ ràng đến như vậy mà cô vẫn tỏ ra nhưng không hiểu gì? Lẽ nào cô muốn mình đầy thương tích hay sao? Nhưng Đường Lực đã nghĩ ra cách gây tổn thương hơn. Anh đột nhiên quay lại, tỏ ra hứng thú nhìn Thịnh Thảo An.

“Còn nữa là, cô có chắc rằng bản thân đang mang thai của người đàn ông khác mà vẫn muốn ngủ với một người đàn ông. Cô nghĩ rằng người đàn ông đó sẽ chấp nhận sao?”

Từng lời mà Đường Lực nói đều in sâu trong tâm trí của Thịnh Thảo An. Những lời anh nói dù đều là những lời ác ý chỉ trích nhưng không thể phủ nhận một điều, những gì anh nói đều là sự thật. Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ của mình mang thai với người đàn ông khác.

Cô ấy…làm sao có thể quên được chuyện mình mang thai cơ chứ? Cô mang thai chỉ là chuyện trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, bụng vẫn chưa to ra, vì thế nên nhìn bằng mắt thường rất khó phát hiện. Vì thế mà cô đã hoàn toàn quên đi chuyện mình đang có bầu. Tuy nhiên những lời vừa rồi của Đường Lực đã nhắc nhở cô.

“Nếu như cô muốn tôi tin rằng cô thực sự thích tôi, muốn quyến rũ tôi thì việc đầu tiên mà cô nên làm là đi bỏ cái thai này đi.” Đường Lực như tìm được điểm để trút ra, đột nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn, mắt mở to nhìn sắc mặt khó coi của Thịnh Thảo An, dần dần anh trở nên bình tĩnh.

Cảm giác lúc này vô cùng thoải mái, giống như cả thế giới đều bình yên trờ lại, không cần phải nghe tiếng của Thịnh Thảo An nữa.

Thịnh Thảo An đột nhiên cảm thấy đầu trở nên rỗng không, dường như cô không có cách nào để trở về với mạch suy nghĩ bình thường, cô không biết bản thân nên làm gì mới là tốt nhất. Đường Lực lại yêu cầu cô phải đi bỏ đứa bé.

Phá thai, rốt cuộc đó là khái niệm gì cơ chứ? Mặc dù cô không biết cha của đứa bé là ai, nhưng dù sao đứa bé cũng là máu mủ ruột thịt của cô, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được. Điều kiện này của Đường Lực thực sự quá tàn nhẫn.

Tuy nhiên cảm xúc của Thịnh Thảo An lúc này quá rối bời, cô không thể nghĩ bất kì việc gì nữa, cô chỉ có thể ngồi thẫn thờ dưới đất.

Đường Lực liền đi vào phòng nơi mà Tiêu Mộc Diên đang bị trói, anh ôm lấy Tiêu Mộc Diên, rồi ngửi khắp cơ thể cô. Cơ thể Tiêu Mộc Diên lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương rất đặc biệt, đó là mùi tươi mát của hoa bách hợp khiến cho người khác cảm thấy rất dễ chịu.

“Anh mau thả tôi ra, anh đúng là một tên khốn nạn!” Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất phẫn uất khó chịu nhưng suy cho cùng thì cô cũng chỉ có thể liều mạng phản kháng. Nhưng bất luận cô có phản kháng như thế nào cũng không thể đẩy Đường Lực ra. Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất khổ sở và tuyệt vọng bởi cô không biết rằng Đường Lực định làm chuyện gì với cô. Vì thế cho dù cô hét tới mức khàn giọng nhưng không thể dừng lại. Bởi một khi cô không còn phản kháng nữa tên đó rất có thể làm những trò đồi bại với cô.

“Cục cưng, em không thể đối xử với anh như vậy. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.” Đường Lực ngọt ngào nói với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên lại càng phản kháng, cô lo lắng hệt như con kiến trong lò lửa. Cô càng vùng vẫy lại vô tình khiêu khích, khơi gợi Đường Lực. Nghĩ tới sự cố gắng thu hút của Thịnh Thảo An ban nãy, Đường Lực lại thấy hứng thú hơn với sự phản kháng mãnh liệt của Tiêu Mộc Diên. Bởi sự phản kháng ấy giống như lạt mềm buộc chặt, hệt như một chất k1ch thích khiến đàn ông càng trở nên hưng phấn.

“Anh…” Tiêu Mộc Diên từ đầu đến cuối đều không ngừng chửi bới Đường Lực.

“Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời, tôi không dám chắc sẽ làm gì với em đâu đấy.”

Người phụ nữ trong lòng không ngừng cựa quậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy anh ta không dám chắc bản thân có thể tiếp tục kiềm chế được, bởi anh thực sự rất thích Tiêu Mộc Diên.

Vừa nãy cơ thể của Thịnh Thảo An cứ áp sát về phía anh, nhưng bản thân anh ta lại chỉ có cảm giác khó chịu không thể miêu tả được. Thế nhưng lúc này lại là Tiêu Mộc Diên, anh rất muốn nằm đè lên người cô ấy. Người của Tiêu Mộc Diên giống như có một sức hấp dẫn mệ hoặc Đường Lực khiến anh chỉ muốn ôm trọn cô ấy vào lòng. Anh không muốn rời xa Mộc Diên, một giây cũng không muốn, chỉ có điều rốt cuộc đến bao giờ anh mới chiếm được trái tim và tâm trí của cô ấy.

Nghe câu nói của Đường Lực, Tiêu Mộc Diên trở nên thẫn thờ, trong đầu cô luôn suy nghĩ ý nghĩa câu nói lúc nãy của anh ta. Có phải là chỉ cần cô không phản kháng thì Đường Lực sẽ không giở trò xấu với cô? Tiêu Mộc Diên liền tự đánh cược với bản thân mình. Cô chỉ còn cách ngoan ngoãn không cử động.

Quả nhiên tiếp đó Đường Lực không hề làm gì cô. Anh chỉ bế cô đến một căn phòng lớn khác, trong phòng có một chiếc giường công chúa màu hồng, anh cẩn thận đặt cô lên giường. Tiếp đó, Đường Lực nhìn cô với ánh mắt đong đầy tình cảm. Tiêu Mộc Diên nghĩ rằng Đường Lực sẽ nằm đè lên cô, vì thế cô sợ tới mức vội vàng dùng tay ôm lấy cơ thể mình. Kết quả Đường Lực lại hỏi cô: “Em đã đói chưa?”

Tiêu Mộc Diên ngây người ra một lúc, vốn cô định từ chối nhưng bụng cô đói tới mức reo lên. Cô quả thực đang đói bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play