CHƯƠNG 598: CHỈ LÀ BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG

Thịnh Trình Việt ngược lại vẫn vô tình hất tay cô ra.

“Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, đừng có lại đến bám lấy tôi. Tôi và Ngọc Mai, không có thời gian để ý đến cô! Mời cô về cho, đừng làm phiền chúng tôi.”

Những lời nói lạnh lùng vô tình của anh đánh thẳng vào mặt Tiêu Mộc Diên. Mỗi chữ anh nói đều trực tiếp đánh vào mặt cô, cô cảm thấy toàn thân mình đau đến nóng ran cả người.

Hóa ra đây chính là sống không bằng chết.

“Em cho anh một cơ hội nữa, nếu bây giờ anh xin lỗi em, thì em sẽ tha thứ cho anh, nếu như anh cứ thế này bỏ đi, em xin thề em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.” Tiêu Mộc Diên trong lòng vô cùng hy vọng có thể quay trở lại bên anh, cô thật sự hy vọng tất cả những gì xảy ra đều là hiểu lầm mà thôi.

“Thực ra….” Cao Ngọc Mai cảm thấy thật sự không thể xem tiếp được nữa rồi, đúng lúc đang chuẩn bị nói gì đó với Tiêu Mộc Diên, thì lại bị Thịnh Trình Việt chặn họng.

“Không cần để ý đến loại người này, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.” Thịnh Trình Việt nói rồi liền kéo Cao Ngọc Mai đi.

Quả nhiên là bước đi không quay đầu lại, anh có thể tàn khốc đến mức đấy sao? Lẽ nào tất cả những gì trước đây của họ anh đều quên hết rồi sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

“Thịnh Trình Việt…” Tiêu Mộc Diên thảm hại ngồi bệt xuống đất, để cho nước mưa xối vào người cô, cô cảm thấy toàn thân đều lạnh run, nhưng lạnh nhất phải là trái tim cô, rõ ràng cô đã vì người đàn ông này bỏ ra nhiều thứ như vậy, còn sinh cho anh ban đứa con, nhưng anh lại đối xử như vậy với cô.

Bây giờ chỉ còn lại cô đứng ở cửa bị nước mưa xối vào người.

Cô không hiểu, Thịnh Trình Việt tại sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng như vậy. Rõ ràng trước đó vẫn còn rất tốt. Cô không tin, cô cứ đứng đây đợi anh đi ra, kết quả ở đó vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào.

Chào đón cô chỉ là cơn mưa ngày một to hơn.

Cô cảm thấy thật lạnh, lạnh lan ra toàn thân cô. Cô thấy mình giống như đang chìm trong một cơn mưa bi thương.

Hai người đứng ở trong biệt thự.

Nhưng bóng dáng cao lớn của Thịnh Trình Việt vẫn luôn đứng trước cửa sổ, tầm mắt ánh từ đầu đến cuối dừng lại ở bóng dáng đáng thường ở bên ngoài cửa.

“Lẽ nào anh thật sự không định đi tìm cô ấy sao? Cứ để mặc cô ấy như vậy sao?” Cao Ngọc Mai mở lời nói, sau đó cô ta lại rơi vào trầm mặc.

Cao Ngọc Mai trở nên lo lắng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người lại thành ra như hiện tại?”

Tuy rằng tước đây cô ta hận không thể chia tách hai người họ, nhưng bây giờ cô ta đã sớm thấy bình thường rồi. Hơn nữa cô ta cũng hiểu lần này Thịnh Trình Việt tìm mình chỉ là để diễn kịch mà thôi.

Mục đích là để diễn kịch, còn nguyên nhân cụ thể anh cũng không nói với cô.

Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến hai người yêu thương nhau vô cùng này không thể ở bên nhau.

“Em nhìn ra được cô ấy thật sự rất thích anh. Nếu trước đây đã chọn cô ấy thì tại sao bây giờ lại đột nhiên chọn lựa từ bỏ?” Cao Ngọc Mai đã định thôi rồi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đau khổ của hai người lại động lòng trắc ẩn.

Lúc ban đầu cô cũng cho rằng bản thân sẽ cố chấp ở bên anh, nhưng bây đã không còn cảm giác của ngày trước nữa rồi.

Bởi vì hiện tại bên cạnh cô có Trương Lân rồi, tuy rằng cô cũng không phải rất muốn ở bên cạnh anh ta, nhưng cô nhất định phải cho Nhi Nhi một gia đình hoàn chỉnh, cho nên cô sẽ không chọn lựa việc bám lấy Thịnh Trình Việt.

“Cảm ơn cô đã giúp tôi, nhưng nguyên nhân cụ thể tôi không tiện nói cho cô.” Thịnh Trình Việt chỉ để lại một câu, sau đó liền đi lên lầu.

Cao Ngọc Mai cảm thấy Thịnh Trình Việt chắc có gì khó nói, hai người yêu nhau này thật sự là mệnh khổ. Trước đây là cô nghĩ bao kế sách muốn chia rẽ hai người, nhưng nhìn thấy cảnh hai người họ bây giờ yêu nhau nhưng không được ở bên nhau, cô không tự chủ được thấy đau lòng.

Thịnh Trình Việt ngồi ở phòng sách cẩn thận lật xem văn kiện, nhưng tâm trí anh đều đặt ở bên ngoài, có không ít lần anh rất muốn xông ra ngoài che ô cho cô, ôm cô vào lòng.

Nhưng anh đều nhịn lại, anh biết bản thân không thể xông qua, anh nhất định phải nhịn lại. Muốn chân tướng sự việc bại lô ra, anh bắt buộc phải mạnh mẽ nhẫn nhịn cảm giác muốn ôm cô vào lòng.

“Trình Việt, em thật sự muốn anh nói cho em chân tướng.” Cao Ngọc Mai vẫn cố chấp nghĩ về việc này. Cô thật sự muốn giúp hai người này, cho nên cô mới đi vào hỏi.

“Cô đừng hỏi nhiều nữa.” Trong lòng Thịnh Trình Việt đột nhiên thắt lại, nhưng rất nhanh chóng khôi phục bộ dạng lạnh lùng.

“Nhưng…” Cao Ngọc Mai đang định nói thì lại bị Thịnh Trình Việt ngăn lại.

“Không có nhưng mà, việc hôm nay phiền đến cô rồi, ân tình của cô tôi sẽ không quên, sau này có gì cần tôi giúp thì cứ nói.”

Cô biết, chuyện mà Thịnh Trình Việt đã quyết định xong thì rất khó thay đổi. Cho nên cô chỉ có thể chọn lựa im lặng.

“Đúng rồi, một lát nữa tôi sẽ sắp xếp tài xế tiễn cô về, cô đợi chút rồi đi cửa sau về nhà.” Thịnh Trình Việt bổ sung thêm một câu.

Về bằng cửa sau, chắc là vì không muốn để Tiêu Mộc Diên phát hiện ra.

Dụng ý của việc làm này là gì?

Thịnh Trình Việt, rốt cuộc là muốn làm gì?

Đem theo nghi hoặc, Cao Ngọc Mai đã trở về nhà rồi. Nhưng lúc mà cô vừa chào Lâm Phong xong, nhìn thấy anh ta rời đi, vừa xoay người lại, cô liền nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng to lớn của Trương Lân.

Lòng cô không nhịn nổi liền ‘lộp cộp’ vài tiếng.

Trương Lân, tại sao lại đột nhiên đứng ở đây?

Bộ dạng như vậy, nhìn có chút dọa người.

Nhưng bây giờ cô đã người của anh ta rồi, hai người vẫn phải ở bên nhau, cho nên cô lộ ra nụ cười xán lạn: “Lân, không phải anh đi công tác rồi sao? Sao đột nhiên lại về rồi?”

Vì anh ta đột nhiên xuất hiện đã dọa cô hết hồn.

Trương Lân ngược lại cau mày: “Anh trở về, em có vẻ không vui?”

Anh thật sự vì sợ rằng bản thân đi công tác một tuần là lạnh nhạt với người phụ nữ này, cho nên anh mới quay về sớm hơn dự định, thật không ngờ người phụ nữ này lại không có chút vui vẻ nào. Hơn nữa…

Lại có người đàn ông khác đưa cô về.

“Người vừa đưa em về là ai?” Trương Lân vốn muốn dành cho người phụ nữ này một bất ngờ nho nhỏ, nhưng bây giờ lại chỉ có cảm giác vô cùng phẫn nộ.

Nghe ngữ khí lúc hỏi của anh ta, Cao Ngọc Mai có chút sợ hãi. Cô biết, người đàn ông này tức giận rồi. Cô nơm nớp lo sợ mở miệng giải thích: “Đó chỉ là người bạn bình thường thôi…”

Cô trở nên hơi run rẩy.

“Bạn bè bình thường?” Trương Lân lạnh giọng nói: “Em ở đây còn kết bạn nữa sao, sao anh lại không biết?”

Cao Ngọc Mai tiếp tục nói: “Chính là người bạn rất lâu không gặp mà thôi.”

“Đúng nhỉ, suýt nữa anh quên mất em còn có người tình cũ.” Trương Lân giọng châm biếm, nếu như không phải hôm nay không thấy Cao Ngọc Mai ở nhà, anh ta cũng lười đi điều tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play