CHƯƠNG 537: KHÔNG NỠ ĐỂ CÔ VẤT VẢ NHƯ VẬY

Tiêu Mộc Diên bị câu nói vừa rồi của Đường Lực dọa sợ.

Cũng có nghĩa là nói, Thịnh Thảo An nhậnđóng bộ phim đó là vìngười đàn ông trước mặt này sao?

Cô thật sự không hy vọng Thảo An có bất cứ quan hệ gì với tên Đường Lực này, vì nhìn anh ta trông không có vẻ tốt đẹp gì.

“Anh… rốt cuộc là muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên từ trước đến giờ vẫn luôn khôngđoán được ý của Đường Lực.

“Rồi một ngày nào đó em sẽ biết thôi.” Đường Lực để lại câu nói mang ý vị sâu xa, sau đó quay người rời đi.

Tiêu Mộc Diên hít một ngụm khí lạnh, cô cảm thấy người đàn ông này còn kinh khủng hơn là cô tưởng.

Vừa rồicô chưa xem kỹ những gì viết trong hợp đồng, nêngiờmới dùng ngón tay thon dàitừ từ lật mở văn kiện, không tự chủ được bị thu hút bởi phương án ở bên trong.

Trong hợp đồng viết, tất cả các bộ phim mà Đường Lực đầu tư đều sẽ sử dụng trang phục do thương hiệu công ty Tiêu thị cung cấp với giá cao, đây là cơ hội khó mà bỏ qua, là cơ hội mà mọi nhà thiết kế đều mơ ước có được.

Tuy rằng Tiêu Mộc Diên rất kích động, nhưng vì người hợp táckhông phải ai khác mà chính là Đường Lực, cho nên cô chỉ có nhẫn nhục chịu đựng, cô tin rằng tự bản thân cũng có thể tỏa sáng, cô nhất định sẽ nghĩ cách khác, dù saokhông có đơn hàng này, cô cũng có thể làm được.

Tiêu Mộc Diên tin là sẽ như vậy.

Sau khi Thịnh Trình Việt tỉnh dậy thì nhanh chóng đến công ty, anh biết người phụ nữ này nếu không ở phòng bệnh của Lưu Mỹ thì khả năng cao là ở công ty tăng ca rồi.

Người phụ nữ này sao lúc nào cũng cố gắng hết sức như vậy chứ? Nhưng cũng là điều mà anh thích nhất ở cô, có ước mơ có cố gắng, thế mới là người phụ nữ của anh.

Lúc Thịnh Trình Việt quay về công ty anh cũng nhìn thấy người đàn ông đó, thực ra anh đã biết từ sớm rồi. Anh ta thực ra là nhân vật hô phong hoán vũ trong giới đạo diễn, Đường Lực, vừa từ nước ngoài trở về để phát triển sự nghiệp, nhưng không biết vì sao cứ bám chặt lấy Diên Diên.

Hai người đúng lúc va nhẹ vai nhau mà lướt qua, cả hai đều tỏa ra sát khí mạnh mẽ.

Khó khăn lắm mới đuổi được Trương Vân Doanh và Âu Vũ Đình, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một tên Đường Lực,sao Diên Diên lại đào hoa thế chứ.

Diên Diên của anh thật sự quá ưu tú rồi, thu hút ong bướm. Xem ra, sau này đợi công ty đi vào nề nếp rồi, anh nhất định phải giấu Diên Diên trong nhà thôi.

Vốn dĩ Thịnh Trình Việt muốn cảnh cáo tên Đường Lực kia vài câu, nhưng nghĩ tới Mộc Diên đang ở trên, anh vội vàng chạy lên.

Anh vừa mới lên, Mộng Huyên đã tới chào một tiếng ‘Phó tổng’.

Lúc này Lâm Linh cũng đi ra ngoài, cô có chút tiếc nuối, đó là một vụ làm ăn lớn, nhưng Tiêu Mộc Diên lại không ký hợp đồng cùng anh ta, thật là phí mà.

Cho nên bây giờ Lâm Linh chỉ có thể cùng với Mộng Huyênđi khuyên Phó tổng, xem có thể thông qua đó thuyết phục được tổng giám đốc không.

“Phó tổng, lúc nãy tổng giám đốc bỏ lỡ một vụ làm ăn vô cùng có lời cho công ty ta.” Đến cả một nhân vật nhỏ bé như cô cũng cảm nhận được tầm quan trọng của hợp đồng đó, tại sao Tiêu Mộc Diên lại không cảm nhận được chứ?

Thịnh Trình Việt phản ứng lại một chút, rồi lại nghĩ tới Đường Lực lúc nãy, nói không chừng có liên quan đến vụ làm ăn mà hai người họ nói, nhưng Tiêu Mộc Diên chọn từ chối, không biết tại sao nghĩ đến đây, anh thấy có chút thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi sẽ xử lí chuyện này, hai cô cứ đi làm việc của mình đi.” Thịnh Trình Việt chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi đi đến phòng làm việc của Tiêu Mộc Diên.

Lâm Linh có chút tiếc nuối nhìn xuống tầng dưới, người đàn ông lúc nãy thật sự quá đẹp trai rồi, cô cũng không biết rốt cuộc bản thân làm sao nữa, cứ có cảm giác đỏ mặt ngượng ngùng.

Trong lòng cô không phải nên nghĩ tới Trần Tuấn mới đúng chứ. Nhưng mà bây giờ…

Chắc không phải là cô sẽtrúng tiếng sét ái tình với người đàn ông đó rồi đấy chứ?

Cô ra sức lắc đầu, sau đó đi tới bàn làm việc, ngồi gõ máy tính.

Thịnh Trình Việt đi vào phòng làm việc, nhìn thấy gương mặt buồn rầu của Tiêu Mộc Diên, trong lòng thầm nghĩ cô chắc là đang lo lắng việc lúc nãy?

Anh liền đi đến bên bàn làm việc của Tiêu Mộc Diên, gõ nhẹ trán cô.

Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn thấy Thình Trình Việt, vui vẻ an tâm cười: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh vừa tỉnh dậy thì phát hiện không thấy vợ anh đâu, em nói xem anh có thể không lo lắng sao?” Thịnh Trình Việt nửa đùa nửa thật nói, nhưng Tiêu Mộc Diên lại bị anh chọc cho vui vẻ, ngươi đàn ông này luôn không chịu nghiêm túc.

“Em có chuyện muốn nói với anh, lúc nãy hình như em vừa đánh mất một cơ hội lớn cho công ty.” Nếu nhưlấy được đơn hàng đó, có thể tiếp theo sẽ không cần bậnnhư này nữa,Thịnh Trình Việt cũng không cần mệt mỏi vì chuyện của cô, hơn nữa vụ đánh cược trong ba tháng của anh với Âu Vũ Đình vẫn còn đó.

Trong vòng ba tháng làm cho công ty ăn nên làm ra, phát triển vượt bậchình như thật sự là quá khó rồi. Tuy rằng bây giờ công ty đã có chút khởi sắc, rất nhiều mẫu mã cũng kháổn, nhưng không thể so bì với tập đoàn Thịnh Thế. Kìm chân anh ở một công ty nhỏ như này, liệu có làm lãng phí tài năng của anh không?

“Em không cần lo lắng, có anh ở đây. Dù em không nhận đơn hàng đó cũng không sao.” Thịnh Trình Việt lướt mắt qua bản hợp đồng ở trên bàn, không cần xem, cũng biết đại khái nội dung bên trong là gì: “Hôm nay cách làm của em rất tốt.”

“Đúng rồi, bà ngoại em sao rồi?” Tiêu Mộc Diên hôm nay vội vội vàng vàng bị Lâm Linh kéo đến công ty, cũng không biết tình hình bà ngoại cô sao rồi.

“Em không cần lo lắng đâu, bà không sao. Anh đã phái người đưa bà về nhà rồi.” Thịnh Trình Việt lúc rời khỏi bệnh viện, đã dặn Lâm Phong đưa Lưu Mỹ về nhà rồi.

Nghe Thịnh Trình Việt nói vậy, Tiêu Mộc Diên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, Thảo An em ấy…” Tiêu Mộc Diên đang nghĩ xem có nên nói với anh chuyện này không, thì anh lại cắt ngang lời cô.

“Bác sĩ nói em gần đây làm việc quá sức rồi, cho nên em phải nghỉ ngơi một thời gian, công ty giao cho anh là được rồi. Hơn nữa chẳng phải lâu rồi em không đi thăm bảo bối nhỏ của chúng ta sao?” Thịnh Trình Việt cưng chiều xoa đầu cô.

Thật giống như người vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, Tiêu Mộc Diên lúc này mới nhớ tới hình như bản thân mình rất lâu rồi không đi thăm San San.

Thịnh Trình Việt nhân cơ hội ôm lấy lưng của Tiêu Mộc Diên: “Thực ra anh muốn nói với em, anh vẫn muốn chúng mình sinh thêm nhiều đứa con nữa.”

“Gần đây em rất bận. Chuyện sinh con sau này rồi nói.” Tiêu Mộc Diên nói lời thật lòng, dù sao công ty vẫn chưa ổn định, cho nên cô không để bỏ giữa chừng được.

Thịnh Trình Việt cũng thuận nước đẩy thuyền: “Anh chỉ đùa với em thôi, sao anh nỡ để em khổ cực như vậy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play