CHƯƠNG 477: KHÔNG KÝ GIẤY TỜ.

Ánh mắt của Lâm Linh vẫn đuổi theo Thịnh Thảo An, nhưng chưa kịp nhích bước đi theo thì đã bị Triệu Dương cản lại.

“Em Linh nói chuyện với anh một chút nha.” Triệu Dương vừa dứt lời, không quên theo thói quen đá lông nheo với Lâm Linh.

Lâm Linh chỉ cảm thấy ớn lạnh, cũng theo thói quen lùi bước ra sau. Nhưng Triệu Dương lại cứ tiến lên phía trước, anh nhỏ nhẹ nói: “Thật ra lần này anh quay về công ty là vì em.”

Ánh mắt Lâm Linh bắt đầu thay đổi, cô cúi đầu mặt xuống nói: “Xin lỗi, tôi không quen anh.”

Vừa nghe được câu này, Triệu Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Linh, trong ánh mắt anh có cái gì đó cô không hiểu được.

“Anh đã tự giới thiệu nãy giờ rồi, em vẫn không nhớ anh sao?” Ngay đúng lúc Lâm Linh cảm thấy khó xử, lại xuất hiện thêm một …

“Đại ngôi sao Triệu Dương, phó tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp anh.” Triệu Dương nghe thấy giọng nói của một người lạ, ý thức được hiện tại đang ở bên ngoài, nên không dám làm gì.

Anh hít một hơi sâu rồi xoay người nở nụ cười tươi rói, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt của người vừa lên tiếng, phút chốc mặt anh cứng đơ: “Cô…”

Triệu Dương nhìn người phụ nữ trước mặt có chút quen thuộc, anh lục lại trí nhớ, hình như cô tên Mộng Huyên, nhưng mà, đến cả Thịnh Trình Việt đã đến đây rồi, thì chuyện thư ký của anh ấy xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.

Sau một lúc suy nghĩ, Triệu Dương đã bình tĩnh trở lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Là phó tổng tìm anh.” Mộng Huyên lịch sự mỉm cười trả lời anh.

“Phó tổng?” Triệu Dương hỏi thầm trong lòng, ở đây anh không quen nhiều, sao lại có phó tổng gì ở đây? Nhưng gặp được Mộng Huyên ở đây, anh đoán chắc vị phó tổng này là người của Thịnh Thế, anh nói: “Vậy thì đi thôi.” Mộng Huyên không trả lời, đi trước dẫn đường cho Triệu Dương.

Nhìn thấy Triệu Dương rời đi, Lâm Linh mới thở phào nhẹ nhõm, cô chuẩn bị quay lại bàn làm việc, vừa ngước đầu lên thì bắt gặp rất nhiều ánh mắt thăm dò đang hướng về mình.

“Này… các cô có vần đề gì sao?”

Bị những ánh mắt này theo dõi khiến cho Lâm Linh nổi da gà, nên liền lên tiếng hỏi. Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Không, không có gì.” Sau đó họ cũng cúi xuống tiếp tục công việc.

“Ừm.” Lâm Linh thản nhiên đáp lại, rồi cô quay về bàn làm việc của mình.

Triệu Dương vừa bước đến ngoài phòng liền hỏi: “Sao cô lại ở đây?” Mộng Huyên nói: “Chỉ là thay đổi công việc thôi.”

Triệu Dương không khỏi suy nghĩ, rốt cục Thịnh Thế đã làm gì mà khiến cho một đống người bỏ việc qua đây? Anh lên tiếng hỏi:

“Cô muốn đưa tôi đi gặp ai? Cũng của Thịnh Thế sao?”

Mộng Huyên chỉ nói: “Anh gặp rồi sẽ biết.”

Triệu Dương nghe xong câu trả lời của Mộng Huyên thì càng khẳng định người phó tổng mà cô nhắc đến là người của Thịnh Thế, nhưng mà, anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình.

“Anh Việt, anh là phó tổng?”

Đây là câu đầu tiên Triệu Dương nói ra miệng khi nhìn thấy Thịnh Trình Việt ngồi trước bàn làm việc.

Thịnh Trình Việt không lên tiếng, anh liếc nhìn bảng tên trên bàn làm việc, rồi lại ngước nhìn Triệu Dương. Triệu Dương nhìn vào bản tên trên đó hiện rõ mấy chữ ‘phó tổng giám đốc’ bất ngờ há hốc mồm ngạc nhiên:

“Anh sao anh không ngoan ngoãn làm tổng giám đốc ở Thịnh Thế, mà lại đến công ty nhỏ này…”

‘Em im miệng.”

Triệu Dương chưa dứt lời đã bị Thịnh Trình Việt xen vào. Giọng của anh không cao, nhưng có chút uy quyền. Nhìn Triệu Dương vẫn còn ngơ người chưa bình tĩnh, Thịnh Trình Việt xoay người nói với Mộng Huyên:

“Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Mộng Huyên gật đầu, sau đó rời khỏi phòng. Triệu Dương nhìn thấy Mộng Huyên đi rồi, nhanh chóng bước đên trước mặt Thịnh Trình Việt đích trước mặt, hỏi anh:

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Đó không phải là thư ký cũ của anh sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Anh bỏ công ty nhảy việc còn mang theo thư ký như vậy. Vợ anh không giận sao?”

“Chuyện không liên quan thì em đừng nhiều chuyện.” Thịnh Trình Việt lạnh nhạt trả lời

Triệu Dương cảm giác trên trán ướt đẫm, anh hỏi: “Vậy anh gọi em qua đây có chuyện gì không?”

“Chuyện thì đương nhiên có, giấy tờ ở đây, nếu không vấn đề gì thì em ký đi.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa đưa một xấp giấy tờ cho Triệu Dương. Triệu Dương đón lấy rồi liếc sơ qua, nhếch miệng cười:

“Anh Việt, đừng nói anh lại ký em về công ty này nha. Anh đừng quên, ban đầu là do em nhìn vào bề thế tên tuổi của Thịnh Thế mới đồng ý ký. Còn giờ với cái công ty nhỏ xíu này, có tư cách gì ký hợp đồng với em?” Vừa nói anh vừa quăng lại xấp giấy tờ lên bàn làm việc.

Thịnh Trình Việt liếc sơ qua xấp giấy tờ đó: “Vậy em nói xem, giờ em còn có thể đi đâu?”

Triệu Dương đưa tay hất tóc của mình, nói: “Anh không nhìn thấy độ nổi tiếng của em khi lúc nãy đứng trước của công ty anh sao? Em giờ rất nổi tiếng.

Tuy là những fan hâm mộ nữ lúc nãy là do tò mò chuyện em tỏ tình nên mới tụ tập lại xem, nhưng những người đó cũng là vì em nổi tiếng nên mới tò mò, điều đó không phải đã chứng minh em vẫn còn rất nổi tiếng sao?”

“Và cho nên?”

Thịnh Trình Việt vẫn rất thực bình thản hỏi, anh dừng bút, đậy nắp bút lại, ngước đầu nhìn Triệu Dương.

“Cho nên em không ký xấp hợp đồng này.” Triệu Dương nói.

Thịnh Trình Việt sớm đã dự đoán được thái độ của cậu ta. Cho nên không biểu hiện gì thêm: “Vậy thì khỏi ký.” Anh có thể khẳng định con người này chưa đọc rõ nội dung hợp đông.

Triệu Dương cảm thấy kinh ngạc, qua vài giây sau mới định thần nói: “Anh Việt à, em nói em không ký thì là không ký, anh có thể giả vờ năn nỉ giữ em lại được không. Dù gì thì mấy năm gần đây người muốn kéo em về công ty họ rất nhiều, họ còn không để em ăn đồ ăn lạ khi em đi diễn nước ngoài. Phúc lợi lại tốt, thậm chí còn chia hoa hồng với mức cao.”

Thịnh Trình Việt nghe Triệu Dương kể những thứ này, dù sao thì mỗi lần ký tiếp hợp đồng, Triệu Dương đều ‘thương thảo’ những thứ tương tự như vậy với anh, rồi sau đó vẫn phải chấp nhận ký tiếp hợp đồng. Nhưng mà lần này, Triệu Dương vẫn nói: “Lần này em sẽ không ký đâu, nhưng lý do không phải là vì em muốn nhảy công ty khác.”

“Là vì muốn về nhà sao?” Thịnh Trình Việt hỏi. Triệu Dương cúi đầu thấy cặp mắt trầm ngâm của Thịnh Trình Việt, hiếm khi mà anh chịu nghiêm túc như vậy: “Dạ đúng, trước đây nghĩ rằng danh vọng là cái gì đó thú vị lắm, nhưng mà bây giờ… em cảm thấy em nên về nhà xem thế nào.”

Những năm gần đây, Thịnh Trình Việt không cho Triệu Dương nhận phim cổ trang, ngay cả những hoạt động hay đại diện, quảng cáo có liên quan đến truyền thống anh đều không cho phép Triệu Dương tham gia.

Lúc mới đầu thì Triệu Dương nghĩ rằng chắc do Thịnh Trình Việt muốn giúp mình thoát ly hoàn toàn những gì gia đình cho mình, nhưng càng về sau, anh càng cảm thấy Thịnh Trình Việt có mục đích gì đó.

Có mấy lần anh đọc được kịch bản được gửi trong hộp mail của mình, sau khi đọc xong anh cảm thấy có hứng thú muốn thử vai, nhưng lại bị câu nói từ Thịnh Trình Việt “Chẳng lẽ em muốn về nhà sao?” đánh tan đi ý định. Bất đắc dĩ nhờ quản lý từ chối đối tác với lý do không xếp được lịch..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play