CHƯƠNG 446: PHẢI NGOAN NGOÃN MỘT CHÚT.

“Thật xin lỗi, anh biết sai rồi. Sau này dù ở đâu thì anh chắc chắn cũng dẫn em theo.”

Thịnh Trình Việt bảo đảm.

Tiêu Mộc Diên chính là đang giải thích chỗ này, cô không phải cái ý này!

Thịnh Trình Việt là hoàn toàn không nghe lời giải thích của Tiêu Mộc Diên, anh giúp Tiêu Mộc Diên đẩy tay vịn và hỏi cô: “Bây giờ em muốn đi mua thứ gì? Anh đi cùng em.”

Lúc này Tiêu Mộc Diên mới nhớ tới cả gia đình mình vừa nhìn thấy, nếu người phụ nữ đó là Cao Ngọc Mai thì cô bé được cô ta dắt tay chính là Quả Quả rồi.

Cô còn nhớ đến Tuấn Hạo nhà mình suýt điên lên vì Quả Quả, nếu như thằng bé gặp được Quả Quả thì chắc nó sẽ rất vui vẻ.

Nhưng chờ cô quay đầu lại, những người đó đã không thấy tăm hơi.

Tiêu Mộc Diên cúi đầu than thở.

Thịnh Trình Việt thấy dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên thế này, anh không nhịn được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Hình như em vừa nhìn thấy gia đình Cao Ngọc Mai, cô ta còn dắt một cô bé đấy, Tuấn Hạo nhớ Quả Quả như thế, nếu như tìm được Quả Quả, thấy cô bé đứng trước mặt thì chắc chắn thằng bé sẽ vui vẻ đến mức quên làm bài tập.”

Thật ra chủ yếu vẫn là không muốn đứa trẻ làm bài tập, một kỳ nghỉ thật tốt mà đám trẻ trưởng thành sớm này lại ngoài bài tập ra vẫn là bài tập… sau này cục cưng nhỏ của cô nhất định không thể như vậy.

Nếu không, dù nuôi thì cô cũng sẽ nuôi một đứa bé biết nũng nịu.

Ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên hơi kỳ quái, anh nói rất khẳng định: “Không thể nào.”

“Vì cái gì mà không thể nào? Đúng là gần không có tin tức của Cao Ngọc Mai có phải cô ta đã hoàn toàn buông tha cho anh không?” Tiêu Mộc Diên cười hỏi.

Trong mắt Thịnh Trình Việt thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhưng vì quá nhanh nên Tiêu Mộc Diên cũng không phát hiện.

“Chắc vậy, dù sao chắc cô ta đã biết anh và vợ mình rất hạnh phúc.” Thịnh Trình Việt nói.

“Chỉ là em luôn cảm thấy hơi đáng tiếc.” Tiêu Mộc Diên nói.

“Đáng tiếc cái gì?”

“Bởi vì con trai chúng ta và Quả Quả sẽ không được gặp mặt.”

“Dù sao một ngày nào đó sẽ gặp, không cần vội vã.”

“Vâng, sẽ gặp.” Tiêu Mộc Diên gật đầu, sau đó còn nói: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

“Không phải em muốn mua đồ à?” Vốn là Thịnh Trình Việt định dạo phố cùng cô.

Tiêu Mộc Diên thở dài bất đắc dĩ: “Em cảm thấy đi cùng với anh thì em lại không muốn mua đồ một cách khó hiểu.”

“…” Thịnh Trình Việt hơi im lặng: “Xin hỏi, em như vậy là đang kỳ thị ư?”

“Chào chị, của chị hết bảy trăm tám mươi năm nghìn bảy trăm đồng.”

Nhân viên thu ngân nhìn họ đang cười nói vui vẻ, Thịnh Trình Việt vô thức lấy tiền.

Mà Tiêu Mộc Diên chỉ im lặng nhìn nhân viên thu ngân đang bỏ từng món đồ vào túi nylon, sau đó cô định mở túi xách lấy ví tiền như thói quen.

Nhưng… Tiêu Mộc Diên đột nhiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Thấy Tiêu Mộc Diên hơi lo lắng như vậy, Thịnh Trình Việt vỗ bả vai cô và hỏi: “Em sao vậy?”

Dáng vẻ Tiêu Mộc Diên như sắp khóc, cô nhìn Thịnh Trình Việt và nói nhỏ: “Hình như em quên mang ví tiền.”

Thịnh Trình Việt hơi im lặng, chẳng lẽ người này không nhìn thấy tay anh đã trả tiền à?

“Cho nên, em phải đi theo anh, hơn nữa ngoan ngoãn một chút, bây giờ đi thôi.” Thịnh Trình Việt trêu ghẹo.

Hóa ra anh vẫn chờ Tiêu Mộc Diên phản bác nhưng không ngờ Tiêu Mộc Diên chỉ khẽ mỉm cười, cô nói: “Được rồi, chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn.”

Sau khi thanh toán, họ lập tức về công ty. Tiêu Mộc Diên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi một mình trên ghế sofa, xem tạp chí, hơn nữa cô còn dùng bút viết gì đó.

Mà Thịnh Trình Việt vốn nên tập trung tinh thần làm việc thật tốt thì lại vội vã đứng dậy vì Tiêu Mộc Diên im lặng.

Rõ ràng Tiêu Mộc Diên ngoan ngoãn thế này, tại sao anh lại nghĩ rằng cô gái này sẽ rất ầm ĩ chứ? “Em đang viết gì vậy?” Thịnh Trình Việt đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên không hề ngẩng mặt: “Suỵt, phải ngoan ngoãn một chút.”

“…” Thịnh Trình Việt im lặng một lát, anh nhìn Tiêu Mộc Diên và hỏi: “Cục cưng, em không giận chứ?”

Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Chồng em tốt vậy mà sao em lại tức giận chứ?”

Lời này có ý trêu chọc… Thịnh Trình Việt có thể xác định chín mươi chín phần trăm là cô nàng này đang trả thù.

“Được rồi, anh xin lỗi em, em đừng giận.” Thịnh Trình Việt nhận thua.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên bật cười, cô nói: “Anh xin lỗi gì chứ? Anh đã làm gì sai à? Bây giờ em đang ghi chú cho Thảo An và Linh Linh mà, không phải họ muốn tham gia cuộc thi quốc tế gì ư? Bây giờ thời gian cũng gấp gáp rồi,

mặc dù họ có nền tảng, có tài năng nhưng vẫn là xuất gia giữa đường nên đương nhiên phải hiểu biết nhiều hơn mới được.”

Thịnh Trình Việt nghe thấy lời nói của Tiêu Mộc Diên, anh nghiêng đầu qua, thấy được trong tạp chí dày đặc, chi chít rất nhiều ghi chú

“Còn nữa, ở đây quá nhàm chán. Em nói này, dù anh mượn tạp chí thì cũng mượn mấy quyển mới ra gần đây được không?”

Ngay khi Thịnh Trình Việt cảm thấy mình không sai thì Tiêu Mộc Diên lại lên tiếng.

“Được, thật xin lỗi em.” Thịnh Trình Việt nhận sai, nói lời xin lỗi.

“Ừ… Lần sau chú ý một chút là được, thôi được rồi, anh có thể đi làm việc.” Tiêu Mộc Diên gật đầu, rất có dáng vẻ của một lãnh đạo.

Mặc dù Thịnh Trình Việt cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn không phản bác lại lời cô.

Kết quả là Tiêu Mộc Diên viết những thứ giống như nhận xét trên mấy quyển tạp chí lỗi thời kia…

Đến giờ tan làm, đầu óc Thịnh Trình Việt thật sự mơ hồ, đây thật sự là tạp chí à?

Lúc Thịnh Trình Việt nhìn thấy vậy, anh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Thật ra em có thể xem phim, gần đây không phải cũng có bộ phim gì hay, có thể xem à? Em toàn có thể cầm điện thoại di động, nằm trên ghế sofa, ăn đồ ăn và xem phim.”

“Em không cần đâu.” Dường như Tiêu Mộc Diên rất ghét bỏ đề nghị của Thịnh Trình V, cô nói: “Màn hình điện thoại di động này quá nhỏ, không thể nào thoải mái bằng xem tivi. Hơn nữa, anh định nuôi em thành một con lợn à? Cứ sống như thế thì không quá ba tháng em sẽ biến thành một quả bóng tròn, lúc đó anh lại có lý do để chê bai em. Em sẽ không ngốc vậy đâu!”

Thịnh Trình Việt cảm thấy dù lúc này anh nói gì thì Tiêu Mộc Diên đều có thể phản bác, rất không muốn nhìn thấy anh, Thịnh Trình Việt cũng buồn bực, rốt cuộc anh đã làm gì?

“Thịnh Trình Việt, anh vẫn còn ở đâyngẩn ra làm gì, không phải nói về nhà sao?” Thịnh Trình Việt sững sờ một lúc thì bị Tiêu Mộc Diên nhắc nhở.

Anh ngẩng đầu: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ là lúc tại sao lúc trước em lại gả cho anh chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play