Vừa rồi Thịnh Thảo An hấp ta hấp tấp nói, bên cạnh có tiếng vật nặng rơi xuống đất…

Thịnh Trình Việt quay đầu và lái xe tới nhà cũ của nhà họ Thịnh.

Hóa ra chuyện là thế này, Tô Anh cảm thấy bị uất ức ở chỗ Thịnh Trình Việt nên đi tới nhà cũ của nhà họ Thịnh và tìm tới Thịnh Thắng để khóc lóc kể lể.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Chú Thịnh, cháu thật sự thích anh Trình Việt nhưng tại sao anh ấy lại không chịu liếc mắt nhìn cháu lấy một cái chứ?”

Thịnh Thắng nhìn cô gái trước mặt khóc thành người nước mắt thì trong lòng thấy thương tiếc: “Anh Anh, cháu nín khóc đi đã. Thằng bé Trình Việt kia vừa mới mất vợ nên có thể còn chưa kịp phản ứng.”

“Nhưng… Nhưng…” Tô Anh nhìn Thịnh Thắng và tiếp tục khóc: “Cô ta đã mất lâu như vậy rồi. Hơn nữa những đứa trẻ trong gia đình anh ấy còn bắt nạt cháu.”

“Đứa trẻ?” Lúc này Thịnh Thắng mới nhớ tới mình có cháu, hơn nữa còn không phải chỉ là một đứa cháu.

“Đúng vậy, chúng còn bảo cháu giặt quần áo, nấu cơm, cọ bồn cầu. Không phải cháu không biết thôi sao? Thế mà chúng lại nói cháu ngu ngốc, còn mắng cháu bằng những lời rất khó nghe nữa.”

Tô Anh đúng là uất ức nên vừa nhìn thấy Thịnh Thắng liền trút ra hết. Cho dù là tình tiết nhỏ cũng bị cô ta nói phóng đại lên, làm cho Thịnh Thắng cảm giác cô ta đúng là rất thảm.

“Cái gì? Không ngờ chúng lại đối xử với cháu như vậy à!” Thịnh Thắng vỗ bàn một cái nói: “Chờ đấy, chú đi tính sổ với chúng giúp cháu.”

Tô Anh quả thật rất hi vọng ông ta mắng đám trẻ con kia, nhưng nhớ tới chuyện mới xảy ra không lâu, chúng có thể sẽ nghi ngờ là mình nói. Không được, cũng không thể làm Thịnh Trình Việt hiểu nhầm mình là một người phụ nữ lòng dạ ác độc được!

“Chú Thịnh, cháu chỉ muốn nói cho chú nghe những uất ức của cháu thôi, cũng không phải là muốn chú đi mắng đám trẻ kia. Thật ra trong lòng cháu có thể hiểu được đám trẻ kia. Cháu nghĩ chắc chúng sợ cháu không thể làm được người mẹ tốt của chúng.”

“Cháu đấy, thật sự quá lương thiện rồi.” Thịnh Thắng nhìn Tô Anh và giơ tay xoa đầu cô ta: “Cháu lương thiện như vậy, chú chỉ sợ cháu sẽ bị thiệt thòi thôi.”

Thịnh Thảo An nghe nói Tô Anh đi qua thì trong lòng cảm thấy không được thoải mái. Nhưng vừa hỏi người giúp việc và biết được chỗ cô ta tới thì lại càng tức giận hơn. Quả nhiên cô ta lại đi tìm Thịnh Thắng.

Người đàn bà này đúng là kỳ quái. Rõ ràng mục tiêu của cô ta là Thịnh Trình Việt mà cứ đi tìm ba mình làm gì? Chẳng lẽ cô ta thiếu tình thương của người ba sao?

Kết quả Thịnh Thảo An đi tìm bọn họ, khi tới cửa đã nghe thấy Thịnh Thắng nói vậy.

Lương thiện này được sử dụng thế nào vậy?

Tô Anh nằm ở trong lòng Thịnh Thắng và lớn tiếng khóc. Thật ra cô ta không thấy làm vậy có gì không thích hợp. Dù sao khi ở nhà, cô ta cũng thường nằm trong lòng ba, cho dù đó là chuyện mấy năm trước.

Cơ thể trẻ trung nằm rạp ở trên người của Thịnh Thắng, vị trí nào đó trên người cọ vào ngực của ông ta.

Mặc dù Thịnh Thắng là một người hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn đẹp trai phong độ như lúc còn trẻ. Ông ta cảm giác trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, ánh mắt nhìn Tô Anh cũng trở nên khác lạ.

Nhưng Tô Anh vẫn hồn nhiên làm nũng mà không biết gì.

Bọn họ không đóng cửa nên Thịnh Thảo An đã nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.

Kẻ đê tiện mà Thịnh Thảo An căm ghét đang nằm ở trong lòng ba cô ta, còn ba cô ta ôm rất chặt, tay thỉnh thoảng còn sờ lưng người phụ nữ đó nữa.

Thịnh Thảo An vẫn có đủ kinh nghiệm về chuyện này. Cô ta nhìn thấy cảnh tượng trước mặt như vậy, nếu không biết còn tưởng bọn họ muốn quay phim cấp ba đấy.

Cũng không biết là ánh mắt Thịnh Thắng quá nóng hay mục đích động tác của ông ta quá mức rõ ràng, Tô Anh cũng cảm giác được có gì đó không đúng.

Tô Anh cảm giác bàn tay vuốt ve lưng mình nóng lên. Cô ta vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của Thịnh Thắng đang nhìn mình.

Tô Anh không biết cảm giác này là gì. Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều được bảo vệ quá tốt, đến nỗi còn chưa từng yêu đương… Đúng hơn là bởi vì cô ta xem thường những người đàn ông trước kia, cô ta cảm thấy bọn họ không xứng đôi với mình. Nhưng từ giây phút nhìn thấy Thịnh Trình Việt trở đi thì khác rồi.

Anh cao lớn, đẹp trai, hơn nữa còn nhiều tiền, quả thật đã thỏa mãn tất cả ảo tưởng của một cô gái trẻ, cô cũng ôm ấp vọng tưởng không thực tế về anh.

Chỉ có điều người đàn ông này hình như càng thích vợ của mình hơn. Vậy thì thế nào? Cô ta còn nhớ rõ mẹ mình đã đẩy rơi người vợ đầu của ba mình và lên thay thế vị trí, lúc này không phải vẫn sống rất tốt sao?

Thịnh Thắng thấy Tô Anh với vẻ mặt vô tội nhìn mình thì lặng lẽ nuốt nước bọt.

“Chú Thịnh.” Tô Anh ngồi thẳng dậy, gương mặt vẫn đầy nước mắt nhìn ông ta: “Chú Thịnh, giờ cháu nên làm gì đây? Có phải cháu đã bị anh Trình Việt ghét không?”

Một tiếng chú Thịnh đã thành công kéo mạch suy nghĩ của Thịnh Thắng trở về. Ông ta cố ép những suy nghĩ trong lòng xuống và tự bảo mình, người trước mặt này là con dâu tương lai của mình, mình không thể có suy nghĩ không đứng đắn được. Đúng vậy, lại nghĩ tới đó là con dâu tương lai… Trong mấy năm nay, ông ta và Âu Liên không có loại sinh hoạt đó. Ông ta tưởng hai bên đã là vợ chồng nên mình mất hứng thú về phương diện đó.

Nhưng bây giờ ông ta phát hiện căn bản không phải như vậy, ông ta chỉ mất cảm giác với Âu Liên mà thôi.

Ở bên cạnh Tô Anh, ông ta dường như tìm lại được cảm giác rung động của tuổi trẻ.

“Chú Thịnh, sao chú không trả lời cháu vậy? Có phải chú cũng ghét cháu không?” Tô Anh nghiêng đầu và bĩu môi giả vờ ngây thơ.

“Sao có thể như thế được chứ?” Thịnh Thắng cười làm lành: “Chú Thịnh làm sao có thể ghét cháu được chứ?”

Tô Anh nghĩ, thật may là trong nhà này còn có Thịnh Thắng, bằng không mình chắc hẳn sẽ không bước vào được mất. Cô ta không hề e ngại mà xem người trước mặt này như ba mình, kéo làn váy lên để lộ ra đôi chân trắng ngần của mình.

Thịnh Thắng hít sâu một hơi và lại thấy Tô Anh cũng xắn tay áo của mình lên.

“Mẹ nó, người phụ nữ này muốn làm gì vậy?”

Thịnh Thảo An không thể bình tĩnh đứng nhìn được nữa và muốn xông vào, kết quả lại bị một người ở phía sau kéo lại.

“Thảo An, con đừng lên tiếng. Chúng ta đi chỗ khác đi.” Âu Liên nhìn Thịnh Thảo An khẽ mỉm cười, sau đó lại muốn lôi cô ta đi.

Thịnh Thảo An cảm thấy bất mãn, hơn nữa không nghe lời của Âu Liên.

“Con không đi. Mẹ xem con đê tiện kia đi. Bộ dạng nó như vậy rõ ràng là muốn cướp vị trí của mẹ đấy, mẹ có biết không hả?”

Giọng Thịnh Thảo An nói không nhỏ, nếu như bên trong có một người Online thì tuyệt đối có thể nghe được.

Nhưng hai người bên trong dường như đều chìm đắm ở trong thế giới kia.

Âu Liên nghe thấy Thịnh Thảo An nói vậy, trong lòng đau khổ nói: “Cho nên chúng ta càng không thể để cho bọn họ nắm được điểm yếu mà đẩy chúng ta đi, đúng không?”

Thịnh Thảo An thấy mẹ mình phải chịu đựng như vậy thật sự có chút hoảng hốt. Cô ta cẩn thận suy nghĩ lại, mẹ trong ấn tượng của mình thật sự chưa từng nổi giận.

Dường như từ trước đến nay bà ta đều luôn nhíu mày, gương mặt ai oán, thậm chí không có nổi một chút tươi cười nào.

Thịnh Thảo An suýt nữa nghe lời, lại nghe thấy bên trong vọng tới một giọng nói.

“Chú Thịnh, đau quá, chú nhẹ một chút đi.”

Giọng nói của Tô Anh đặc biệt lớn, Thịnh Thảo An lập tức không nhịn nổi nữa.

“Mẹ, mẹ có thể nhịn được chuyện này nhưng con không nhịn được. Con đê tiện này, con nhất định phải cho cô ta biết tay.”

“Thảo An, đừng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play