CHƯƠNG 203: ĐỐI CHỌI GAY GẮT

Thịnh Trình Việt? Bây giờ cô lại dám gọi thẳng tên của anh. Rốt cuộc anh đã rời mắt từ trên người Tiêu Mộc Diên sang Trương Bân Bân. Bây giờ anh mới phát hiện, thì ra cô bé đã lớn như vậy. Đã bao lâu rồi anh không chú ý tới cô bé.

Dường như Trương Bân Bân đã chú ý thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt quan sát cô, cô không hề e ngại, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Thịnh Trình Việt, mắt to đen nhánh sáng lấp lánh. Thật ra, cô và Tiêu Mộc Diên là bạn học, hai người ngang tuổi nhau. Nhưng trước kia, Trương Bân Bân luôn thích ríu ra ríu rít, nên trong lòng anh vẫn luôn cho rằng cô vẫn chỉ là đứa bé. Nhưng hôm nay gặp mặt, anh mới phát hiện, thì ra cô đã lớn thật rồi.

“Em gọi anh là gì?” Thịnh Trình Việt nhíu mày. Dường như anh rất không hài lòng với việc Trương Bân Bân gọi tên của anh.

Rõ ràng, Trương Bân Bân không hề sợ hãi, cô chăm chú nhìn thẳng Thịnh Trình Việt, sau đó chu cái miệng nhỏ.

“Thịnh Trình Việt, Thịnh Trình Việt, Thịnh Trình Việt!” Sợ anh không nghe thấy, Trương Bân Bân gọi liên tiếp ba lần .

Tiêu Mộc Diên không nhịn được muốn bật cười. Xem ra cô bé này đã không còn sợ Thịnh Trình Việt, ha ha!

Thịnh Trình Việt lập tức nổi giận. Cô bé xấu xa này, chẳng những dám gọi tên anh, lại còn dám gọi nhiều lần như vậy, mặt anh lập tức sầm xuống. Không tồi, gần đây tính tình của anh thay đổi tốt hơn nhiều, cũng không nổi giận với Trương Bân Bân.

“Sau này hãy gọi anh là anh Việt, anh sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì.” Thịnh Trình Việt sầm mặt nói. Anh thật cảm thấy tính tình của mình thay đổi tốt hơn nhiều, bây giờ vậy mà anh không nổi giận.

Rõ ràng, Trương Bân Bân cũng sững sờ. Cô vốn cho rằng Thịnh Trình Việt sẽ quát to tức giận, nhưng không có phát hiện anh chỉ nói một câu như vậy.

Tiêu Mộc Diên cũng đã phát hiện, hình như ác ma này thật thay đổi rồi, sự nóng nảy của anh đâu? Trương Bân Bân nói anh như vậy, vậy mà anh cũng không nổi giận, hình như anh thay đổi rất có tố chất.

“Em lớn rồi, sau này cũng chỉ gọi tên anh, hơn nữa, em cũng ghét anh.” Trương Bân Bân không hài lòng nói. Thật ra cô thật rất nhớ lúc trước, ba anh em họ cùng nhau chơi đùa, cô cũng đi theo quậy phá, đôi khi còn gọi Âu Đan. Nhưng bây giờ nhìn xem, tất cả mọi thứ đều hỏng rồi. Âu Đan cũng vào tù rồi, nhưng Thịnh Thảo An lại trở về. Nghĩ tới đây, cô hơi ngẩng đầu.

“Em gái Thịnh Thảo An của anh đã trở về.” Lúc nói, Trương Bân Bân cố ý nhấn mạnh mấy chữ “em gái của anh”.

Em gái của anh? Rõ ràng trong mắt Thịnh Trình Việt hơi ngạc nhiên. Không phải ba mở một chi nhánh công ty tại Mỹ cho Thịnh Thảo An sao? Nó chạy về làm cái gì? Dễ nhận thấy, trong mắt Thịnh Trình Việt có ánh sáng phức tạp.

Rõ ràng Tiêu Mộc Diên không biết Thịnh Trình Việt còn có một người em gái. Cho dù cô không mất đi ký ức, trước kia cô cũng không biết anh còn có em gái. Thịnh Trình Việt chưa từng đề cập với cô về việc có quan hệ với Thịnh Thảo An.

“Được rồi, anh có thể trở về xem em gái anh rồi, em và Diên Diên phải đi ăn cơm.” Dứt lời, Trương Bân Bân lập tức kéo Tiêu Mộc Diên định rời khỏi.

Tiêu Mộc Diên nhìn Trương Bân Bân. Bây giờ cô không hiểu lắm, Thịnh Trình Việt còn có em gái sao? Đúng rồi, quan hệ giữa cô và Thịnh Trình Việt lại chẳng ra sao cả, sao anh có thể nói cho cô những chuyện này chứ. Chỉ là vừa nghĩ tới Trương Bân Bân cũng biết chuyện này, cô còn không biết, trong lòng không khỏi hơi buồn bực.

“Thịnh Thảo An kia làm cái gì?” Tiêu Mộc Diên vừa bị Trương Bân Bân kéo đi, vừa không kìm được hỏi. Cô thật rất muốn nhìn xem em gái Thịnh Trình Việt làm cái gì.

Trương Bân Bân liếc mắt một cái rồi mới lên tiếng.

“Cô ta là tình địch của cậu, cô ta trở về theo đuổi Âu Vũ Đình.” Trương Bân Bân không hề khách khí nói. Rõ ràng Thịnh Trình Việt cũng nghe thấy lời của Trương Bân Bân. Anh cũng biết Trương Bân Bân vẫn luôn rất thích Âu Vũ Đình, chỉ là anh không ngờ cô lại có thể vì Tiêu Mộc Diên mà từ bỏ Âu Vũ Đình.

Thịnh Trình Việt mấp máy môi mỏng gợi cảm, lại đi theo bọn họ.

Rõ ràng, Trương Bân Bân không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ đi theo lần nữa. Cô vốn định muốn mở miệng quát, nhưng lúc đối diện với đôi mắt hơi lạnh lùng của Thịnh Trình Việt, cô lại không thể thốt ra lời. Thôi bỏ đi, bây giờ nếu như cô mắng ra miệng, Thịnh Trình Việt có thể sẽ ra tay đánh cô.

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt một chút, cũng không hề nói gì. Có thể sự lạnh lùng phát ra từ người Thịnh Trình Việt đã khiến hai người phụ nữ bé nhỏ bọn họ chấn động. Cứ như vậy, ba người cùng đi đến phòng ăn.

“Đàn ông mời khách.” Vừa ngồi xuống, Trương Bân Bân rất không khách khí lập tức nói. Ai bảo Thịnh Trình Việt đi theo, chính là muốn anh ta mời khách, sau đó cô lại chọn món đắt nhất.

Tiêu Mộc Diên không nói nên lời, sao nhìn qua cô bé này như có thù sâu nặng với Thịnh Trình Việt vậy chứ. Nhưng để Thịnh Trình Việt mời khách quả thật cũng là một việc rất tốt. Trên mặt cô cũng đang mỉm cười.

Ánh mắt Thịnh Trình Việt vẫn luôn đặt trên người Tiêu Mộc Diên, thấy được gương mặt tươi cười của cô, hơn nữa, anh cũng không khỏi mỉm cười. Lúc này anh mới biết được, thì ra trong lòng anh, chỉ cần Tiêu Mộc Diên vui vẻ là được, chỉ cần thấy được nụ cười của cô, dường như tất cả đều biến thành không quan trọng như vậy.

Tiêu Mộc Diên vừa mới cười một tiếng, lập tức chú ý tới con ngươi nóng rực của Thịnh Trình Việt, trong lòng giật mình. Trong khoảnh khắc, cô đột nhiên ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt mỉm cười của anh với cô.

Anh lớn lên rất đẹp trai tuấn tú. Dù một ánh mắt mỉm cười đơn giản, dường như sẽ có một loại ma lực đặc biệt, khiến người ta không kìm được mà sa vào trong đó.

Tiêu Mộc Diên vừa đối mặt với Thịnh Trình Việt, lập tức cúi đầu xuống. Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, cô không muốn chạm vào, cô sợ trái tim bình tĩnh bị sức nóng đó thiêu đốt lần nữa.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên. Thấy cô cúi thấp đầu nhỏ vì thẹn thùng, anh không khỏi cười sâu hơn. Anh dám khẳng định, cô bé này chắc chắn có cảm giác đối với anh, dù rất ít. Nếu không tại sao cô có thể thẹn thùng như thế.

Trương Bân Bân lẳng lặng nhìn tất cả mọi việc. Dường như cô cũng có thể nhìn ra dáng vẻ người phụ nữ nhỏ thẹn thùng sau khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Thịnh Trình Việt. Trong lòng cô căng thẳng. Nếu như Tiêu Mộc Diên lần nữa yêu Thịnh Trình Việt, vậy Âu Vũ Đình thì sao? Anh sẽ tổn thương, anh yêu Tiêu Mộc Diên như vậy.

Trương Bân Bân nghiến răng, không được, cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cô tuyệt đối không cho phép Tiêu Mộc Diên yêu Thịnh Trình Việt lần nữa. Cô không muốn Âu Vũ Đình đau lòng, nên cô phải phá hoại mối quan hệ giữa Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt.

Người đàn ông đã từng tổn thương Tiêu Mộc Diên sâu đậm như Thịnh Trình Việt, bây giờ căn bản không xứng ở cùng một chỗ với Tiêu Mộc Diên. Mà Âu Vũ Đình vẫn luôn yêu Tiêu Mộc Diên như vậy, chỉ có anh mới có thể xứng với cô ấy nhất.

Mà bản thân cô, từ đầu đến cuối chỉ là độc giả. Có lúc cô thật muốn xông vào trong truyện, một lần làm nữ chính của Âu Vũ Đình. Nhưng cô vẫn chưa có cơ hội đó.

“Diên Diên, tớ đã gặp Âu Vũ Đình, anh ấy nói rất nhớ cậu đấy?” Trương Bân Bân đột nhiên nhắc đến Âu Vũ Đình, đập tan sự mập mờ giữa Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt.

Vừa nhắc tới Âu Vũ Đình, rõ ràng sắc mặt Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đều có chút thay đổi.

“Ừ, Vũ Đình, anh ấy đối với tớ rất tốt.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói. Dù cô không yêu Âu Vũ Đình, nhưng cô lại có thể cảm thấy rõ Âu Vũ Đình yêu cô.

Nghe đến đó, trong lòng Trương Bân Bân cũng rất đau. Đúng vậy, Âu Vũ Đình đối tốt với Tiêu Mộc Diên, điểm ấy, cô đã sớm nhìn ra, chỉ là cô không sẵn lòng thừa nhận mà thôi. Cô vốn cho rằng bản thân đã buông tay, không ngờ sau khi nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói như vậy, cô vẫn đau lòng.

Trong khoảnh khắc, con ngươi Thịnh Trình Việt tối lại. Anh biết Âu Vũ Đình đối với Tiêu Mộc Diên rất tốt, nhưng anh thì sao? Chẳng lẽ anh đối với cô không tốt sao? Tại sao cô ấy chỉ thấy được Âu Vũ Đình đối tốt với cô ấy, mà phủ nhận mình đối tốt với cô ấy chứ? Như vậy có phải quá không công bằng đối với mình hay không?

Thật ra trong thế giới tình yêu, căn bản cũng không phân chia công bằng và không công bằng, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.

“Anh ấy đã đối tốt với cậu như vậy, vậy thì cậu hãy trân trọng anh ấy nhé.” Trương Bân Bân chỉ có thể vừa cười vừa nói. Tiêu Mộc Diên cũng không biết cô thích Âu Vũ Đình, nếu như Tiêu Mộc Diên biết, vừa rồi chắc chắn sẽ không nói câu đó.

Tiêu Mộc Diên vô thức nhìn Thịnh Trình Việt một chút. Cô cũng không biết tại sao mình lại có hành động như vậy, nhưng dường như nhìn Thịnh Trình Việt là mong muốn bản năng, nên cô đã nhìn.

Đúng lúc Thịnh Trình Việt cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Anh chăm chú nhìn Tiêu Mộc Diên, trong mắt đều là tình cảm dịu dàng.

Tiêu Mộc Diên nhanh chóng quay đầu nhìn Trương Bân Bân, sau đó khẽ gật đầu. Thật ra dường như cô cũng có thể cảm giác được biểu lộ lúc Trương Bân Bân nhắc đến Âu Vũ Đình, cô nghĩ trong lòng Trương Bân Bân chắc là có Âu Vũ Đình, chỉ là cô không biết phải hỏi như thế nào. Bây giờ là kết hôn giả, nếu như Trương Bân Bân thích Âu Vũ Đình, anh ấy vẫn có thể thích, nhưng mà cô lại không thể nói.

Có lúc cô cảm thấy kiểu kết hôn giả này sẽ tổn thương rất nhiều người, nhưng lại nhất định phải tiếp tục tiến hành, rốt cuộc đây là vì cái gì? Có khoảnh khắc cô thật thật mong muốn từ bỏ kết hôn giả lần này như vậy. Nhưng việc cô đã đồng ý với Âu Vũ Đình, sao có thể để anh ấy thất vọng?

“Diên Diên, chúc các cậu hạnh phúc.” Dứt lời, Trương Bân Bân đã cầm cốc rượu trên bàn lên, để thẳng vào miệng, uống một hơi cạn sạch, lập tức, cảm giác chua cay khiến cô khó chịu muốn nôn, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn mỉm cười hoàn hảo, giấu kín đi nỗi bi thương của cô.

Nhìn dáng vẻ Trương Bân Bân, Tiêu Mộc Diên muốn nói gì đó. Lúc này, cô mở miệng nhưng cũng không nói được gì. Thật ra cô cũng không biết phải nói như thế nào, thế là cũng cầm cốc rượu lên, muốn uống rượu.

Nhưng rượu của cô mới đặt vào bên miệng, chỉ cảm thấy một sức nặng trên tay truyền đến. Sau khi cô kịp phản ứng, chén rượu trong tay cô đã đã rơi vào tay Thịnh Trình Việt. Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn Thịnh Trình Việt chằm chằm, anh dành chén rượu của cô làm gì?

“Em không biết uống rượu, anh uống thay em.” Anh nói không thể chối từ, hơn nữa còn là câu khẳng định chắc chắn. Làm sao anh có thể để Trương Bân Bân chúc phúc cho Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình thành công chứ? Tiêu Mộc Diên là của anh, chỉ có thể là của anh.

“Không được, tôi có thể tự uống.” Tiêu Mộc Diên muốn đoạt lấy cốc rượu từ trong tay Thịnh Trình Việt, nhưng Thịnh Trình Việt lại ngửa đầu uống hết, sau đó mỉm cười nhìn Tiêu Mộc Diên.

Vừa nhìn cảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Bân Bân lập tức tức giận. Tại sao có thể như thế này chứ? Thật vất vả cô mới lấy dũng khí đến chúc phúc Tiêu Mộc Diên, nhưng không nghĩ chén rượu đó lại bị Thịnh Trình Việt uống mất. Thật quá bực mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play