CHƯƠNG 200: CÔ MUỐN NHỚ LẠI CHUYỆN TRƯỚC ĐÂY

“Trước đây anh đã làm tổn thương em, nhưng anh cũng yêu em sâu sắc” Thịnh Trình Việt lặng lẽ nói, chuyện hối hận nhất trong đời này của anh chính là đã làm cô tổn thương. Nếu như anh không làm tổn thương cô, thì chắc giờ đây cô và anh sẽ đã là một đôi hạnh phúc nhất.

Trong đôi mắt sáng của Tiêu Mộc Diên sượt qua một tia kinh ngạc, chắc là vì cô không ngờ anh sẽ thẳng thắn nói những chuyện này với cô như vậy.

“Trước đây có phải là tôi rất yêu anh không?” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa liếc nhìn Thịnh Trình Việt, lúc này, trong lòng cô bỗng hiểu ra. Cô biết, trước đây chắc chắn là cô có yêu Thịnh Trình Việt.

“Đúng vậy, em yêu anh yêu chết đi sống lại” Thịnh Trình Việt bỗng cười, nụ cười của anh rất đẹp, giống như viên ngọc sáng chói, tỏa sáng rực rỡ, hút ánh nhìn.

Tiêu Mộc Diên không còn gì để nói, người đàn ông này rõ ràng là đang đùa cô mà? Gì mà yêu chết đi sống lại? Bây giờ cô lại nghi ngờ liệu trước đây có đúng là cô yêu anh ta không?

“Vì sao trước đây anh lại theo đuổi tôi? Đừng nói là yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nhé?” Tiêu Mộc Diên cười như không cười, trong mắt lóe lên tia thăm dò. Có đánh chết cô cũng không tin anh ta yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Câu chuyện của cô và anh ta trước đây, chắc chắn là anh theo đuổi cô.

Nếu không thì, cô yêu Trương Vân Doanh đến thế, sao lại thay lòng đổi dạ đi yêu Thịnh Trình Việt chứ?

“Vậy tôi hỏi một câu, nếu trước đây tôi yêu anh như thế, thì sao tôi lại không kết hôn với anh?” Tiêu Mộc Diên nghĩ nghĩ rồi hỏi Thịnh Trình Việt, trong đôi mắt sáng lấp lánh là vẻ vô tội thơ ngây.

Ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên nháy mắt khẽ trầm xuống, cô gái nhỏ này đang thăm dò anh sao? Cô muốn biết những chuyện gì? Đột nhiên anh bước lên trước một bước, nhân lúc cô không phòng bị, anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên khẽ căng thẳng, đôi mắt sáng cũng lóe lên tia sợ hãi.

Người đàn ông này muốn làm gì? Toàn thân anh phát ra khí thế mạnh mẽ ăn sâu vào xương cốt, làm cho Tiêu Mộc Diên cảm thấy áp lực mãnh liệt.

“Vậy thì bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Giọng nói anh tuy lạnh lùng nhưng chắc chắn, bàn tay to túm chặt lấy cổ tay Tiêu Mộc Diên, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, sao trước đây anh lại ngốc như vậy, bỏ qua một cô gái yêu anh sâu sắc.

Tiêu Mộc Diên muốn rút tay ra, nhưng anh nắm quá chặt.

“Bây giờ muộn rồi, hoặc nói là vào lúc tôi quên đi chuyện trong sáu năm, mọi thứ của chúng ta đã không còn kịp nữa” Tiêu Mộc Diên đột nhiên tĩnh lại, bây giờ cô có chút mờ mịt, cố muốn nhớ lại chuyện trong sáu năm đó, là đúng hay là sai, rõ ràng là muốn nhớ lại nhưng lại sợ nhớ lại được.

Bàn tay Thịnh Trình Việt buông mạnh tay cô ra, cô nói đúng, khi anh làm tổn thương cô sâu sắc, khi cô lựa chọn quên đi chuyện trong sáu năm, thì mọi thứ đều đã muộn rồi, có điều , anh đang mong chờ điều gì chứ? Anh lại không cam tâm chuyện gì?

Thịnh Trình Việt đè lại cảm giác bất an trong lòng, lại nở nụ cười, đánh giá một lượt Tiêu Mộc Diên từ đầu đến chân.

“Trước đây em luôn thích quần áo thoải mái, làm anh nhìn không ra, em cũng có đường cong” Thịnh Trình Việt vừa nói, đuôi mắt khẽ liếc nhìn Tiêu Mộc Diên, khóe miệng cong lên, cười lưu manh.

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên lại sầm xuống, được lắm, cô cuối cùng cũng biết được khuôn mặt thật của Thịnh Trình Việt rồi, một tên háo sắc, hóa ra anh ta tiếp cận cô là vì thèm muốn sắc đẹp của cô.

“Được rồi, tôi biết suy nghĩ của anh rồi, xin hỏi anh đã ăn cơm chưa?” Tiêu Mộc Diên nhìn đồng hồ, lại nhớ lúc cô quay về anh đang dán chữ, xem ra, anh chưa ăn cơm, vừa rồi còn nói chuyện phiếm lâu, chắc anh ta đói rồi!

Thịnh Trình Việt hơi nhếch mày, vẻ mặt vui sướng.

“Anh chưa, chúng ta cùng đi ăn đi” Anh đúng là sơ suất, vừa rồi chưa hỏi cô ăn cơm chưa, chắc là cô đói lắm rồi.

Tiêu Mộc Diên lại cong đôi môi hồng lên, bật cười ha ha.

“Ngại quá, tôi đã ăn rồi, anh tự đi ăn một mình đi” Ánh mắt cô ngây thơ trong sáng, nhìn Thịnh Trình Việt, trong lòng lại có sự vui vẻ kỳ lạ.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt tối lại, là cô cố ý nói như vậy, cô muốn đuổi anh ra ngoài, chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy anh đến thế? Trong lòng cô, anh không có chút địa vị nào sao?

“Em đi ăn cùng anh được không?” Thịnh Trình Việt nói với Tiêu Mộc Diên, không biết từ khi nào mà đứng trước cô, anh đã không còn trọng sĩ diện nữa.

“Không đâu, anh đi đi, tôi còn phải sắp xếp lại công ty nữa, ngày mai sẽ có người đến ứng tuyển” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng từ chối, thật ra, về cơ bản, cô đã sắp xếp gần xong rồi, có một vài khách hàng đã gửi đơn đặt hàng đến, những đơn này, một mình cô có thể giải quyết được, mấy ngày này cô còn phải đi tìm khách hàng.

Ngày mai có người đến ứng tuyển sao? Nhanh vậy à? Trong mắt Thịnh Trình Việt hiện lên sự kinh ngạc, cô đã tìm được khách hàng chưa? Nếu chưa có khách hàng, vậy thì cô nuôi người nhàn rỗi sao? Hơn nữa như vậy cũng không thể làm yên lòng nhân viên, nghĩ thì một công ty không có việc gì để làm, có thể chống đỡ được bao lâu?

“Ngày mai chưa được, ít nhất em phải tìm được vài khách hàng cố định đã mới được, đương nhiên, nếu em muốn hợp tác với anh, cũng được” Thịnh Trình Việt lại rất muốn hợp tác với cô, như vậy thì anh càng có nhiều cơ hội gặp cô.

“Đây là chuyện của tôi, không cần tổng giám đốc Thịnh lo lắng, anh mau đi ăn cơm đi” Tiêu Mộc Diên rõ ràng là không muốn nói lời vô ích với Thịnh Trình Việt, thật ra lời anh ta nói rất có lý, trước đây cô cũng đã suy nghĩ vấn đề đó rất lâu. Nhưng cô vẫn không tìm được khách hàng nào có thể ký kết lâu dài, cô không muốn đợi thêm nữa, cô muốn bắt đầu luôn.

Chỉ cần mở ra thì chắc chắn sẽ có khách hàng tự động tới tìm đến cô, còn vài ngày nữa là bản thiết kế của cô được công bố, danh tiếng của công ty cô cũng sẽ được nâng cao, tin rằng đến lúc đó sẽ có rất nhiều công ty muốn hợp tác với công ty cô.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên thật lâu, sau đó lại không nói gì nữa, xoay người đi. Thật ra anh hy vọng công ty cô làm ăn thất bại, như vậy thì cô sẽ đến tìm anh, như vậy, anh có thể tiếp cận cô gần hơn.

Tiêu Mộc Diên vốn định nói thêm với Thịnh Trình Việt nhưng không ngờ anh lại quay người đi luôn, anh cứ đi như thế, trong lòng cô lại có cảm giác hụt hẫng khó hiểu, loại cảm giác hụt hẫng đó không nói rõ được là cảm giác như thế nào, ít ra thì anh cũng nên chia sẻ vài kinh nghiệm với cô chứ.

Hừ, vừa rồi cô còn nghĩ, nếu sau khi cô ly hôn với Âu Vũ Đình, liệu cô có chọn anh ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, hay là thôi vậy, người đàn ông này nói là theo đuổi cô, nhưng cũng chỉ là đùa vui cô thôi, nếu anh ta nghiêm túc thì tại sao không kiên trì?

Thật ra chỉ cần anh kiên trì thêm một chút, có lẽ sẽ chạm được đến tim cô, có lẽ, anh có thể thành công, nhưng chỉ thiếu một chút đó, cô lại thấy hụt hẫng, cảm giác dâng lên với anh ta vừa rồi, dường như vào khoảnh khắc anh quay người đi, lòng cô lại bình lặng lại.

Nhìn bóng anh đi khỏi, có một khoảnh khắc, cô muốn chạy lên đuổi theo anh, cùng anh đi ăn cơm, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khoắc, rất nhanh cô đã tỉnh táo lại. Có lẽ đối với Thịnh Trình Việt, cô không nên ôm bất cứ mong chờ nào, anh sẽ vẫn luôn cao cao tại thượng như thế, cho dù anh vẫn luôn miệng nói với cô nhưng cô lại không cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô.

Trương Bân Bân nghe nói Âu Vũ Đình muốn đính hôn với Tiêu Mộc Diên, trong lòng thấy căng thẳng kỳ lạ, cô ấy yêu Âu Vũ Đình, vẫn luôn yêu anh ấy, vậy mà người đàn ông cô ấy yêu sâu đậm lại sắp kết hôn với người bạn thân thiết nhất của cô ấy, đối với cô ấy mà nói, đây quả thật là sự đả kích trí mạng.

Âu Vũ Đình ngồi trong phòng làm việc, hiển nhiên anh không ngờ Trương Bân Bân sẽ tới tìm anh, anh cũng vẫn luôn coi Trương Bân Bân là em gái, anh biết cô ấy yêu anh, nhưng anh chỉ có thể thầm nói xin lỗi, người anh yêu chỉ có Tiêu Mộc Diên.

“Em yêu anh” Trương Bân Bân nói không chút che giấu nhưng trời biết, để nói được câu này cô ấy đã phải bỏ ra bao nhiêu dũng khí, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, dường như cô ấy có thể cảm nhận được lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.

Âu Vũ Đình nghe thấy lời của Trương Bân Bân, sắc mặt lại trầm xuống lần nữa, dường như cô ấy đang nói một chuyện rất thông thường, nhưng cô ấy đến tìm anh, hơn nữa còn tỏ tình với anh.

“Chẳng phải em muốn theo đuổi anh sao? Bây giờ anh đồng ý cho em theo đuổi!”

Âu Vũ Đình cũng không biết vì sao lại nói vậy, nhưng sau khi nhìn ánh mắt kiên định của Trương Bân Bân, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó xử, giống như chỉ cần anh nói một câu từ chối, thì trong đôi mắt to tròn sáng long lanh của cô ấy sẽ rơi ra nước mắt,

“Hả?” Trương Bân Bân mở to mắt nhìn Âu Vũ Đình, vừa rồi anh vừa nói gì? Cho cô ấy theo đuổi anh? Là anh nói thật hay nói đùa? Hay là, vừa rồi cô xuất hiện ảo giác, anh căn bản không nói như vậy.

“Em ngẩn người gì thế, bảo em theo đuổi anh, không nghe thấy à?” Âu Vũ Đình không vui nói, dường như là không hài lòng với phản ứng của Trương Bân Bân, không phải cô ấy nên hưng phấn sao? Cô ấy đã yêu thầm anh lâu năm như vậy rồi, anh để cô ấy theo đuổi sao cô ấy lại ngẩn ra, hưng phấn đến ngốc nghếch rồi à?

Âu Vũ Đình nắm chặt bàn tay, anh đang đợi, đợi Trương Bân Bân mở lời, cô ấy yêu thầm anh đã lâu, không thể nói thay đổi là thay đổi ngay được, vậy mà, anh đồng ý để cô ấy theo đuổi, thì cô ấy lại không nói gì nữa, điều anh đợi được chỉ có sự trầm lặng, sự tức giận không ngừng dâng lên.

Trong lòng Trương Bân Bân không nói ra được là tư vị gì, cô ấy yêu anh, không sai, nhưng anh sắp đính hôn rồi, vào lúc mấu chốt như thế này, anh bảo cô ấy theo đuổi anh, ý anh là gì? Anh muốn cô ấy và Tiêu Mộc Diên trở mặt thành thù sao? Không thể được, cô ấy không thể làm như vậy.

“Không được, em không thể theo đuổi anh, em đến chỉ là muốn nói với anh, em yêu anh, vẫn luôn yêu anh, nếu anh thật sự yêu Tiêu Mộc Diên, vậy thì, em sẽ buông tay, em chúc hai người hạnh phúc, nếu anh không yêu Tiêu Mộc Diên, vậy thì anh có thể quay lại, bởi vì em sẽ mãi mãi lặng lẽ đứng sau chờ anh”.

Cô ấy nói rất to, rất chậm, cảm giác giống như lời tuyên thệ, cô ấy rất kiên quyết, cho dù là đối mặt với tình huống như thế này, vẻ mặt của cô ấy cũng không thay đổi, nhưng trong lòng cô ấy thì đang vô cùng thấp thỏm lo lắng.

Âu Vũ Đình mím mạnh môi mỏng, anh muốn nói gì đó, nhưng anh mở miệng ra, lại phát hiện anh không nói ra được gì, hơn nữa lúc này anh cũng không biết nói gì? Anh muốn kết hôn với Tiêu Mộc Diên, nhưng anh cũng biết rõ rằng, Tiêu Mộc Diên không yêu anh, thậm chí là không yêu chút nào, nhưng anh vẫn nguyện ý kiên trì thêm, cho bản thân một cơ hội cuối, cho dù là kết hôn giả cũng được.

Có lúc, anh cảm thấy bản thân rất ích kỷ, rõ ràng biết hạnh phúc là không thể cưỡng cầu, nhưng anh vẫn nguyện đi cưỡng cầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play