CHƯƠNG 109: MỘT ĐÊM TRIỀN MIÊN

“Em vừa nói gì cơ? Anh không nghe rõ.” Hơi thở ấm áp của Thịnh Trình Việt phả lên mặt Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy cảm giác tê dại chạy dọc cơ thể mình, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên chóng mặt.

“Em bảo là… sẽ về biệt thự với anh.” Cô nói lại lần nữa, âm lượng cũng không khác lúc trước là mấy.

“Về biệt thự với anh rồi làm gì?” Thịnh Trình Việt như quyết tâm muốn trêu cô mà hỏi tiếp.

Hẳn Tiêu Mộc Diên cũng biết anh đang trêu mình nên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tinh nghịch của anh, trong lòng dấy lên lửa giận.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh không chớp. “Em đói rồi, mình đi ăn đi.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, bụng cô còn rất hợp tác mà réo ầm lên.

“Được, nếu em muốn đi ăn thì mình đi.” Phải công nhận Tiêu Mộc Diên rất biết cách phá không khí, không khí giữa hai người mập mờ là thế vậy mà bị cô phá cho bay biến sạch sẽ.

Thật ra cô cũng muốn về nhà xem bản thiết kế trong chiếc USB này chấn động ra sao mà bao người thèm muốn nó đến thế.

“Phải đi đón bọn trẻ trước đã.” Tiêu Mộc Diên nhắc, sợ Thịnh Trình Việt sẽ không kiềm chế được bản thân, nếu có mấy đứa trẻ đi cùng thì an toàn hơn.

Thịnh Trình Việt như biết được sự lo lắng của cô nên chỉ cười mà không nói gì. Anh muốn cưng chiều cô mãi mãi như vậy thôi.

“Mai là cuối tuần, chúng ta đưa bọn trẻ đi chơi đi.” Cô nhân lúc đang hòa thuận bên nhau mà lưu lại kỷ niệm đẹp đáng nhớ.

“Được, nhưng ngày kia là cuộc thi thiết kế rồi, tối mai chúng ta phải đến hội trường diễn ra cuộc thi.” Người bình thường đều đến địa điểm thi trước một buổi tối.

“Nhanh vậy sao, ngày kia đã thi rồi à?” Tiêu Mộc Diên giật mình thấy rõ, thậm chí còn hơi lúng túng, cô còn chưa chuẩn bị gì cả. Thế thì mai cô còn lòng dạ nào mà đi chơi chứ?

Thịnh Trình Việt vừa lái xe vừa nhìn Tiêu Mộc Diên và cười, “Em yên tâm đi, không cần lo lắng gì hết, có anh đây rồi.” Trừ kết hôn ra thì anh có thể cho cô mọi thứ, vì anh đã hứa cả đời này sẽ chỉ cưới mình Cao Ngọc Mai mà thôi.

Tiêu Mộc Diên nhìn ánh mắt Thịnh Trình Việt mà không hiểu sao bình tĩnh hơn nhiều, thì ra khi người ta yêu, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể an ủi đối phương. Xuyên qua cửa kính xe, cô ngắm nhìn mặt trời đang ngả dần về tây, nhưng mặt trời trong lòng cô mới chỉ vừa lên cao, chiếu sáng cho trái tim cô. Hạnh phúc đến quá nhanh khiến cô sợ hãi và cảm giác không chân thật, song nó thật sự tồn tại.

Cô vô thức nghĩ đến mẹ mình, chờ mẹ về rồi thì gia đình của cô sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau.

Dùng bữa tối xong, Tiêu Mộc Diên gọi điện cho Tiêu Lâm nói là hôm nay cô ở bệnh viện chăm con nên không về, nhưng thực tế thì cô lại về biệt thự của Thịnh Trình Việt.

“Tiểu Việt, em lừa ba như vậy không ổn lắm, sao em cứ thấy mình tội lỗi quá.” Tiêu Mộc Diên vừa rót sữa vừa nói.

Thịnh Trình Việt nhíu mày, vừa rồi cô nói dối ba là mình qua đêm ở bệnh viện nhưng lại đến chỗ anh, vì vậy cô mới cảm thấy tội lỗi sao? Thật là một cô gái hiền lành quá đỗi.

“Em yên tâm, lời nói dối của em không có ý xấu, ba em sẽ không trách em đâu, tối nay phải phối hợp với anh đấy.” Những từ cuối Thịnh Trình Việt nói rất chậm, như thể đang nhắc nhở cô vậy.

Tiêu Mộc Diên không nói gì, chỉ là trong lòng thấy hơi bất an, làm vậy có ổn không? Cô ngồi ngẩn người trên ghế sô pha. Thịnh Trình Việt đứng dậy vào phòng tắm.

Khi Thịnh Trình Việt tắm xong thì Tiêu Mộc Diên đã ngủ quên trên ghế sô pha rồi, vừa đi ra đã thấy người đẹp đang ngủ, anh thở dài. Không ngờ lúc cô chờ anh mà cũng ngủ được, đúng là bó tay với cô. Thịnh Trình Việt bước tới trước mặt Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng bế cô lên, tuy dáng cô cao nhưng thực ra rất gầy, song chỗ nào nên có thịt thì vẫn có.

Thịnh Trình Việt đặt Tiêu Mộc Diên lên giường rồi đè lên người cô, sau đó hôn lên môi cô. Tiêu Mộc Diên đột nhiên mở choàng mắt ra, đặt tay lên ngực Thịnh Trình Việt.

“Dậy rồi à?” Thịnh Trình Việt cười đầy quyến rũ, trong đáy mắt chỉ toàn là niềm vui. Mỗi một nơi trên cơ thể cô, từ đôi mắt to sáng long lanh vô tội, hàng mi dài cong cong, chiếc mũi thẳng xinh đẹp đến đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi của cô, tất cả đều có sức hấp dẫn với anh.

Tiêu Mộc Diên đỏ bừng mặt khi cảm nhận được thứ kia của anh đang kề cận với nơi đó của cô. Cô lo lắng mà hơi nhúc nhích cơ thể. Thịnh Trình Việt thấy cô đã tỉnh táo nên quyết định tiến hành bước tiếp theo. Tiêu Mộc Diên không nhắm chặt mắt mà nhìn thẳng vào anh, tóc anh vẫn còn nhỏ nước, vài sợi tóc mái xõa chạm xuống lông mày khiến anh trông có vẻ biếng nhác, dưới hàng mày rậm là đôi mắt như vực sâu thăm thẳm khiến người ta mê muội sa chân. Dưới chiếc mũi tuyệt đẹp của anh là đôi môi mỏng đầy gợi cảm, khuôn mặt anh tràn ngập sự hấp dẫn lôi cuốn mắt người nhìn, toàn thân tỏa ra sự quyến rũ khiến người ta chỉ muốn phạm tội.

“Em cứ nhìn chằm chằm anh như vậy mà không xấu hổ à? Hay muốn anh hôn em?” Thịnh Trình Việt cười xong bèn hôn lên môi Tiêu Mộc Diên lần nữa.

Mặt Tiêu Mộc Diên đỏ bừng lên rồi khẽ nhắm mắt lại. Thịnh Trình Việt dịu dàng hôn khắp cơ thể cô, anh chưa bao giờ dịu dàng như bây giờ.

“Em đẹp quá…” Anh khẽ nói.

Tiêu Mộc Diên nhắm chặt mắt không dám nhìn anh. Khi anh đi vào cơ thể của cô, anh biết mình thật sự yêu cô thế nào.

Tiêu Mộc Diên không cảm nhận được sự đau đớn mà cô vẫn tưởng, mà là sự kỳ diệu mà cô chưa từng cảm thấy bao giờ, nó khiến cô thấy hưng phấn hơn.

Đêm còn dài, mà giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Sáng sớm, khi mặt trời ló rạng, ánh ban mai dìu dịu xuyên qua cửa sổ chiếu xuống chiếc giường hỗn loạn.

Tiêu Mộc Diên mệt rã rời cả người, cô hơi khó chịu mở mắt ra, trước mắt cô là một khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, hàng mi kia còn dài hơn cả phụ nữ, hẳn những cô gái ngoài kia sẽ ghen tị lắm.

“Hôm nay là cuối tuần, ngủ thêm chút nữa đi.” Thịnh Trình Việt nói xong bèn ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên và ngửi mùi hương trên người cô.

Tiêu Mộc Diên cũng không giãy dụa mà ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Thịnh Trình Việt. Cô chưa từng cảm nhận được sự hạnh phúc như bây giờ, cũng chưa từng hưng phấn như đêm qua. Nghĩ đến đêm qua cô lại đỏ mặt.

Thịnh Trình Việt mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của Tiêu Mộc Diên, anh bèn hôn lên mặt cô.

Tiêu Mộc Diên giật mình mở to mắt nhìn anh, cô hơi bất ngờ khi anh đột nhiên hôn mình như thế, mùi chanh thơm ngát phảng phất quanh mũi cô.

Anh cứ như vậy mà hôn cô, cơ thể bất giác lại có phản ứng. Anh thầm cảm thán, anh phát hiện rằng mình đã trúng độc, người phụ nữ này là một viên thuốc độc, nhưng anh lại nghiện loại độc này mất rồi.

“Anh còn muốn nữa.” Thịnh Trình Việt nói khẽ bên tai Tiêu Mộc Diên còn thổi hơi nóng lên mặt cô, khiến Tiêu Mộc Diên không khỏi cứng người.

Tiêu Mộc Diên xoay người lại đưa lưng về phía Thịnh Trình Việt theo bản năng. Người đàn ông này sáng sớm đã nói muốn này nọ, đêm qua đã làm cô năm lần rồi, giờ cô chỉ thấy mệt chết đi được thôi, sao nhu cầu của anh lại mạnh vậy chứ.

Thịnh Trình Việt hôn lên vai Tiêu Mộc Diên rồi cắn khẽ.

“Đau em…” Tiêu Mộc Diên nhíu mày, anh đúng là chưa được thỏa mãn d*c vọng mà, anh có phải cún không sao mà lại cắn cô.

“Anh phải đóng dấu lên người em, vậy thì sau này em chỉ có thể là của anh thôi.” Vừa rồi Thịnh Trình Việt cũng không cắn mạnh, anh chỉ muốn để lại chứng cứ cho đêm nhục d*c tối qua mà thôi.

“…” Cô cạn lời rồi, suy nghĩ của anh có thể giống người bình thường chút được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play