(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Còn chưa tới giờ Tuất (19h), ngự giá của Vĩnh Xương Đế đã đến cửa lớn Ngọc Phù cung.

Đang là mùa hè, ngày dài đêm ngắn, sắc trời còn chưa tối hoàn toàn.

Trong bóng đêm mông lung, chiếc đèn lồng treo cao chiếu rọi lên người nữ tử đang an tĩnh đứng đó, lộ ra vài phần dịu dàng, mềm mại. Ngay cả cửa cung màu đỏ thẫm phía sau cũng phai sắc trước nàng.

"Tần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng." Tiêu Uyển Từ dẫn cung nhân Cẩm Hoa điện nghênh đón thánh giá.

"Ái phi, mau mau đứng dậy." Vệ Ly Mặc bước xuống kiệu, thuận thế nâng nữ tử đang quỳ dậy, tiện đà vươn tay cầm lấy đôi bàn tay mềm mại kia, xúc cảm vẫn mịn màng như đêm qua.

"Tạ Hoàng Thượng" Tiêu Uyển Từ nghe vậy liền đứng lên, tùy ý hắn nắm bàn tay nhỏ đi vào trong điện Cẩm Hoa.

Triệu Khánh thức thời không dẫn cung nhân vào theo, mà phân phó họ chuẩn bị nước nóng và đồ dùng tắm rửa, lát sau bên trong nhất định cần dùng đến.

Vệ Ly Mặc đêm nay buộc tóc bằng kim quan tím, mặc thường phục màu vàng sáng, khuôn mặt tuấn mỹ và cao quý bẩm sinh, dưới ánh đèn Cẩm Hoa điện càng lộ ra vẻ quyến rũ.

Tiêu Uyển Từ.....

Soái ca chính là soái ca, nhìn thế nào cũng vừa mắt, thật khiến người ta mê mẩn, phong cách cao lãnh này, nàng rất thích!

Vệ Ly Mặc tiến vào trong, nhìn lướt qua bố trí của Cẩm Hoa điện, mộc mạc tao nhã, ấm áp dễ chịu. Một số nơi còn bày bồn cây xanh và hoa cỏ, vào mùa hè nóng bức này, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, mát mẻ hơn không ít.

Thưởng thức của Tiêu thường tại quả nhiên khác với các phi tần trong cung.

Phi tần trong cung, lấy Hoàng Hậu làm đầu, đều thích xa hoa diễm lệ, cao quý sang trọng. Họ thích đặt một ít vật bài trí tinh xảo quý giá ở trong điện, nào giống Tiêu thường tại lại thích đặt bồn cây xanh.

"Ái phi, bên ngoài gió lớn, sau này ở trong điện chờ trẫm là được." Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ tựa như quan tâm, nhưng rốt cuộc có mấy phần thật tình thì không biết được.

Tiêu Uyển Từ đỏ mặt, thản nhiên cười, "Thiếp muốn sớm gặp Hoàng Thượng."

Trên dung nhan thanh nhã của mỹ nhân, nhiễm lên chút ngượng ngùng, dưới đèn đuốc sáng trưng Cẩm Hoa điện, càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Thấy cảnh đẹp trước mắt, Vệ Ly Mặc tâm tình lay động, bất giác bật thốt lên hỏi: "Ái phi rất nhớ trẫm sao?"

Cung nhân hầu hạ không có ở đây, Tiêu Uyển Từ tự mình rót một ly trà, đưa vào tay Vệ Ly Mặc, ngữ khí mang theo chút ngây thơ hồn nhiên, "Hôm nay thiếp ngủ trưa còn mơ thấy Hoàng Thượng đấy."

Nửa thật nửa giả, liền xem ai sẽ coi là thật.

Thần sắc Vệ Ly Mặc hơi dừng lại, ở hậu cung chưa từng có phi tử nào nói chuyện như Tiêu thường tại cả, hắn mang theo vài phần tò mò cười nói: "Mơ gì đến trẫm?"

Nói xong nhấp một ngụm nước trà, chua chát mang theo chút vị đắng, hắn suýt chút nữa liền phun ra, Tiêu thường tại chắc chắn không phải là một người thích uống trà, trà khó uống như vậy cũng dám lấy ra chiêu đãi hắn.

Được rồi, là do khẩu vị của hắn được trà ngon chiều hư!

Đôi mắt trong suốt sáng ngời của Tiêu Uyển Từ tràn đầy ái mộ, tỏa sáng đến mức dường như có thể thắp sáng cả căn phòng, "Thiếp mơ thấy Hoàng Thượng đến Cẩm Hoa điện, không nghĩ tới buổi tối Hoàng Thượng quả nhiên đến thật, tần thiếp rất vui."

Tiêu Uyển Từ cảm thấy yêu thích thì phải nói ra, cho dù hắn không yêu ngươi, hắn cũng sẽ cảm thấy có chút thương tiếc và áy náy với ngươi. Nàng hiện tại tự tạo dựng cho mình hình ảnh một phi tử vừa mới vào cung và rất ái mộ Hoàng Thượng.

Vệ Ly Mặc......

Lời này của Tiêu thường tại cũng quá trắng trợn đi! Các phi tần khác trong cung nếu thật sự nhớ hắn, cũng đều sẽ nói một cách uyển chuyển rụt rè, nào giống như nàng tùy tiện nói thẳng ra.

Còn có ánh mắt tràn đầy ái mộ kia, trong ngây thơ mang theo chút hồn nhiên. Tóc mây chải thành Triều vân cận hương kế, cài thêm một cây trâm trân châu bích ngọc, khi nàng cử động bộ diêu khẽ lay động.

Trong sự lay động mông lung đó, là một mỹ nhân ngoan ngoãn, ánh mắt thẹn thùng, làm cho người ta có xúc động muốn ôm vào lòng. Và hắn cũng đã làm vậy, đem người bên cạnh kéo vào trong lòng ngực, đặt nàng ngồi trên chân mình.

Dưới ánh đèn, mỹ nhân tối nay trên người chỉ tùy ý mặc một chiếc váy gấm rộng thùng thình, đem thân thể mềm mại hấp dẫn che ở trong áo khoác, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng nõn duyên dáng.

Trang điểm đơn giản như đêm qua, thanh nhã động lòng người, khiến người ta nhìn thế nào cũng thấy thoải mái và mê hoặc.

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Không biết có phải Vệ Ly Mặc đã quen nhìn cẩm y hoa phục, cung phi tinh xảo mỹ lệ hay không, hai ngày nay nhìn thấy trang phục nhẹ nhàng khoan khoái của Tiêu thường tại, càng nhìn càng có chút yêu thích.

"Trẫm cũng rất vui khi nhìn thấy ái phi." Vệ Ly Mặc nhẹ giọng bên tai mỹ nhân, "Tối nay sao không mặc y phục trẫm ban tặng, đó chính là trẫm cố ý chuẩn bị cho ái phi."

Tiêu Uyển Từ trong nháy mắt đỏ bừng hai má, thanh âm nhỏ yếu như muỗi, "Tần thiếp đem Bạch Ngọc Lan sa y mặc bên trong."

Vệ Ly Mặc nghe vậy, ánh mắt nhìn Tiêu Uyển Từ cũng nóng lên, đặt đầu lên cổ trắng nõn của mỹ nhân, khí tức trở nên ngày càng thô nặng.

Tiêu thường tại không biết những lời này của nàng khiến người ta mơ màng cỡ nào sao?

Giọng nói khàn khàn của Vệ Ly Mặc tràn ngập hơi thở mập mờ, "Vậy để trẫm xem ái phi có mặc hay không?"

Tiêu Uyển Từ......

Hoàng Thượng định trực tiếp tiến vào vấn đề chính sao, thế này cũng quá gấp gáp đi!

Trong nội thất Cẩm Hoa điện, màn trướng màu tím nhạt trút xuống, che khuất thân ảnh mông lung dây dưa của hai người.

Trên giường, Bạch Ngọc Lan Thiên Tàm sa y mỏng như cánh ve bao lấy dáng người uyển chuyển, trắng nõn của mỹ nhân, lúc ẩn lúc hiện, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ khiến người ta ngạt thở.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Ánh mắt Vệ Ly Mặc càng trở nên u ám, hô hấp dồn dập, hình ảnh trước mắt trêu chọc đến hắn không còn khống chế được dục vọng trong cơ thể, trực tiếp lấn người qua, cách một tầng sa y mà hôn lên làn da trắng như tuyết, bên tai là tiếng thở gấp cùng tiếng rên nhẹ của mỹ nhân.

Hắn thật sự là yêu cực thân thể này của Tiêu Uyển Từ, không chỉ da thịt non mềm, ngay cả thanh âm trên giường cũng vô cùng kiều mị. Nghĩ đến một vưu vật* thế này suýt chút nữa đã là của nam nhân khác, trong lòng liền cảm thấy bực bội, càng ra sức lấy lòng mỹ nhân trên giường.

*vưu vật: "vưu" là vượt trội, chỉ vật rất hiếm lạ, quý giá. Thường chỉ người con gái đẹp tuyệt sắc

"Hoàng Thượng, thiếp... không được." Mỹ nhân vô thức nhẹ giọng kêu, âm thanh mềm mại đáng yêu làm Vệ Ly Mặc cũng không tiếp tục kiềm chế nữa, trực tiếp công thành đoạt đất.

Nhìn mỹ nhân mềm nhũn trên giường, Vệ Ly Mặc vui vẻ ôm nàng đặt vào trong thùng tắm mà cung nhân đã sớm chuẩn bị. Thấy những dấu vết xanh xanh tím tím trên thân thể trắng nõn, tâm tình của hắn rất tốt.

"Hoàng Thượng, ngài giúp thiếp tắm rửa đi, thiếp thật sự không còn sức lực." Mỹ nhân trong thùng lười biếng kéo bàn tay Vệ Ly Mặc dời lên người mình.

Vệ Ly Mặc hơi sửng sốt, nhếch khóe môi.

Yêu cầu của Tiêu thường tại lúc nào cũng to gan và kỳ quái như vậy, nhưng chút chuyện nhỏ này hắn vẫn có thể thỏa mãn.

Nhiệt độ nước vừa vặn, Tiêu Uyển Từ ngồi tựa vào trong thùng tắm, híp hai mắt, miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra tiếng than thở thoải mái, thật sự là mệt chết nàng.

Vì sao công việc này rõ ràng là nam nhân sử dụng sức lực, nhưng nữ nhân mới là người mệt mỏi nhất, thật sự quá kỳ quái!

Thái độ lười biếng quyến rũ này ở trong mắt Vệ Ly Mặc là một loại cảnh đẹp khác, hắn là đế vương, ở phương diện này sẽ không ủy khuất chính mình, lập tức lấn người lên. Trong thùng tắm lớn, lại là một phen thể nghiệm mới lạ.

Sau đó, Vệ Ly Mặc thỏa mãn, vẻ mặt lười biếng mặc cho mỹ nhân gối lên cánh tay, không hề thể hiện sự kiêu ngạo của đế vương. Mà Tiêu Uyển Từ thì ngược lại, mệt đến nỗi ngón tay út cũng chẳng muốn nhúc nhích. Hoàng đế tại việc giường chiếu quá dũng mãnh, nàng thật sự không chống đỡ được!

Buổi sáng còn chưa tới giờ Mão (5h), Vệ Ly Mặc được Triệu Khánh hầu hạ thay quần áo, trong khi đó, phía sau tầng tầng màn trướng Tiêu Uyển Từ ngủ rất say sưa. Triệu Khánh líu lưỡi, Tiêu thường tại lá gan không phải lớn bình thường, trong cung này phi tần thị tẩm, người nào không phải dậy sớm, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ Hoàng Thượng thay quần áo mang giày, còn Tiêu thường tại này rất tốt, ngay cả ý định thức dậy cũng không có, nằm ở kia ngáy o o.

Ngươi muốn nói Tiêu thường tại ngốc, nhưng người ta có thể khiến Hoàng Thượng không tức giận, hơn nữa còn có thể để Hoàng Thượng nhân nhượng cho nàng ngủ say. Dù sao Triệu Khánh phục rồi, hành vi của Tiêu thường tại đã đổi mới cái nhìn của hắn về giới hạn cuối cùng Hoàng Thượng.

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Vệ Ly Mặc rón rén đi ra nội thất, dặn dò cung nhân Cẩm Hoa điện chờ ở bên ngoài, "Trẫm đi rồi, không cần đánh thức tiểu chủ nhà ngươi, để cho nàng ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh là được." Nói xong liền dẫn một đám cận vệ bên người ra khỏi cửa lớn Ngọc Phù cung.

Lưu lại cung nhân Cẩm Hoa điện vẻ mặt ngơ ngác......

Tiểu chủ nhà mình cũng quá lớn mật, Hoàng Thượng đều đi rồi, nàng vẫn còn ở bên trong tẩm điện ngáy o o. Loại chuyện này, cũng chỉ tiểu chủ nhà bọn họ có thể làm ra!

Vệ Ly Mặc mang theo đám người trở lại Càn Chính điện, nghĩ đến Tiêu thường tại đêm qua thị tẩm vất vả, hắn hiện tại đối với Tiêu thường tại có vài phần yêu thích, nuông chiều nhiều một chút cũng không sao.

Phương thức sủng ái của Vĩnh Xương Đế chính là tấn vị cho Tiêu thường tại.

"Triệu Khánh, soạn chỉ, Ngọc Phù Cung Cẩm Hoa điện Tiêu thị, dục tú chung linh, đức nghi đầy đủ, phú tư thục tuệ, rất được ý trẫm, tấn thăng chính lục phẩm quý nhân. Chờ trẫm tảo triều xong, ngươi đi tuyên chỉ đi."

Tiêu thường tại đêm qua khẳng định mệt muốn chết rồi, để cho nàng ngủ thêm một lát vậy!

Triệu Khánh nghĩ thầm, Tiêu thường tại mặc dù không thể so với Ý tần có phong hào, nhưng thoáng cái có thể thăng liền hai cấp, trong đám người mới cũng coi như độc nhất vô nhị.

Vệ Ly Mặc thoáng chốc lại cảm thấy dường như thiếu gì đó, vẻ mặt hơi dừng lại, trầm ngâm một lát, "Phong hào dùng chữ Hi trong (Thần Hi) tia nắng ban mai đi."

Triệu Khánh sửng sốt, phong hào này của Tiêu thường tại......

Không đúng, hiện tại hẳn phải gọi là Hi quý nhân, Hi quý nhân này so với Ý tần mấy ngày trước cũng không kém bao nhiêu!

Vệ Ly Mặc lại nghĩ đến một chuyện, "À, đúng rồi, nhớ trước khi đi Cẩm Hoa điện, đến khố phòng lấy hai cân hồng trà Võ Di đưa qua cho Hi quý nhân."

Nước trà Cẩm Hoa điện khó uống, hắn không muốn uống lần thứ hai.

Khi Triệu Khánh mang theo thánh chỉ đi Cẩm Hoa điện, Tiêu Uyển Từ chỉ vừa mới trang điểm xong dưới sự hầu hạ của cung nhân. Vừa nghe Triệu Khánh của ngự tiền tới, vội vàng dẫn mọi người Cẩm Hoa điện quỳ xuống tiếp chỉ, trong lòng mang chút hưng phấn cùng chờ đợi, lần này Vĩnh Xương Đế thế nào cũng phải thăng cho nàng một cấp đi.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Ngọc Phù cung Cẩm Hoa điện Tiêu thị, dục tú chung linh, đức nghi đầy đủ, phú tư thục tuệ, rất được ý trẫm, tấn thăng chính lục phẩm quý nhân, phong hào "Hi", khâm thử."

*Thánh chỉ đại ý là: Người ưu tú có dung dưỡng tốt, đức hạnh, lễ nghi đầy đủ, phong thái tốt đẹp, hiền lành, thông tuệ, vừa ý hoàng thượng.

Đọc xong ý chỉ tấn thăng, Triệu Khánh cười ha hả nói, "Nô tài ở đây chúc mừng Hi quý nhân."

Tiêu Uyển Từ đối với vị phân lần này là ngạc nhiên nhiều hơn kinh hỉ, nàng thật không nghĩ tới Hoàng đế trực tiếp cho nàng tăng hai cấp, còn đặc biệt cho một cái phong hào, chữ Hi này cũng rất vừa ý nàng, nàng rất thích.

Tuy hiện tại chỉ là chính lục phẩm quý nhân nho nhỏ, nhưng nàng là người mới, chỉ cần có Hoàng đế sủng ái, vị phân thấp một chút cũng tốt hơn so với phi tần cao vị thất sủng.

Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng phi hậu cung tranh giành sủng ái, tàn nhẫn mà thực tế.

"Đa tạ Triệu công công tự mình đi Cẩm Hoa điện một chuyến." Tiêu Uyển Từ mỉm cười nói cám ơn.

Triệu Khánh cũng cười đáp lời: "Hi quý nhân khách khí, việc này vốn là bổn phận của nô tài. Đây là hồng trà Võ Di Hoàng Thượng bảo nô tài mang cho tiểu chủ."

Triệu Khánh đối với Hi quý nhân này ngược lại có chút khâm phục, hắn chưa bao giờ nhìn thấy từ trong mắt nàng sự chán ghét và ghê tởm đối với đám hoạn quan* bọn họ. Ở hậu cung, đừng nhìn những phi tần khác ngoài mặt đối với hắn cung kính, nhưng ở nơi hắn không nhìn thấy sẽ lộ ra một tia chán ghét. Hi quý nhân thì không giống vậy, không cố ý nịnh nọt, luôn đối đãi với mọi người như bình thường, điểm này làm cho Triệu Khánh phải nhìn bằng con mắt khác.

*hoạn quan: là những nam giới bị khiếm khuyết bộ phận sinh dục, được sử dụng để làm việc trong hoàng cung. Họ có rất nhiều tên gọi: thái giám, công công, tự nhân, nội thị, thị nhân, nội giám...

"Hoàng Thượng thật tốt, Triệu công công thay ta hướng Hoàng Thượng nói tiếng cảm tạ, cảm ơn trà của Hoàng Thượng." Tiêu Uyển Từ cười nói.

Triệu Khánh......

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play