Làm anh tài một đời, sao có thể không có sức chiến đấu chứ.
Bỗng nhiên, ầm một tiếng.
Ngực Lăng Thanh Thù bị Trần Cuồng Đao đá trúng một cước, trong miệng mềm mại lập tức phun ra ngụm máu đỏ tươi.
Bay ngược rơi xuống bên cạnh Từ Phương.
“Chết mợ, hai người này tiêu đời rồi” Thấy cảnh này, có người thở dài một hơi.
“Các ngươi nhìn kìa, tên Luyện Khí kỳ kia vẫn còn ở đó, ta còn tưởng hắn co giò bỏ chạy rồi, không nghĩ tới lá gan của hắn to ghê vẫn còn ở đó”
“Hắn đứng yên không nhúc nhích.
Sao ta có cảm giác hắn sợ đến choáng váng rồi ấy nhỉ”
“Đùa gì chứ.
Một tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể chứng kiện trận chiến giữa tu sĩ Kim Đan Kỳ, hắn chết cũng đáng.
Mọi người bàn tán ầm ĩ, vẻ mặt toàn là xem kịch vui.
Lăng Thanh Thù chật vật bò dậy, đi đến chỗ Từ Phương, nói: “Lão tổ, thật xin lỗi, ta thua.
“Biết vì sao ngươi thua không?”
“Ta đánh không lại hắn.” Lăng Thanh Thù siết chặt nắm đấm.
“Không, là ngươi không biết động não.” Từ Phương thản nhiên nói.
Lăng Thanh Thù nhìn vào Từ Phương với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không biết lão tổ nhà mình nói lời này có ý gì.
Lúc này, Trần Cuồng Đao chậm rãi đi tới.
“Vẫn còn một tên Luyện Khí kỳ à? Ta cũng không muốn châm chọc gì ngươi, thôi ngươi tự sát đi”
Trần Cuồng Đao quan sát Từ Phương một chút, thấy Từ Phương thật sự chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, ông ta khinh thường nói.
Từ Phương mỉm cười, nói: “Hôm nay ta cũng không giết ngươi, ngươi là một viên ngọc sáng, thực lực vừa vặn, giết đi thì quá phí phạm”
Người xem náo nhiệt ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn qua Từ Phương.
Một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại dám nói chuyện kiểu này với tu sĩ Kim Đan kỳ, tên Luyện Khí kỳ này bị điên rồi.
“Ngươi được lắm, lá gan rất lớn, có tư cách nếm thử cách chết thống khổ nhất trên thế giới này.”Trần Cuồng Đao khẽ cười nói.
Trong mắt ông ta chẳng có một chút sát ý nào.
Sự tồn tại của Từ Phương quá yếu, yếu đến mức không thể khơi gợi nổi sát ý của ông ta.
Có chăng cũng chỉ là hứng thú ác độc khi giày vò một con kiến hôi.
Từ Phương vẫn chỉ mỉm cười, cảm thấy thật thú vị.
“Ngươi cảm thấy ta không bằng sâu kiến hả?”.
“Đáng tiếc, sự thật vừa khéo lại ngược lại”
“Cho đến nay trên thế giới này, người có tư cách xem người khác là sâu kiến, chỉ có một mình ta.”
“Úi mẹ, về phương diện khoác lác, ngươi đứng thứ hai không ai dám giành thứ nhất.”
Nói rồi trong mắt Trần Cuồng Đao lóe lên vẻ không kiên nhẫn, tùy tiện đưa tay lên, giơ một ngón tay đè về hướng của Từ Phương.
Ở trong mắt ông ta, giết Từ Phương, chỉ một ngón tay là đủ.
Những người đang vây xem đều lắc đầu, thở dài một tiếng.
Vở kịch sắp hạ màng, tên tu sĩ khoác lác Luyện Khí kỳ này một giây sau sẽ biến thành thịt bằm làm thức ăn cho chó ngay.
Từ Phương cười lạnh, cũng vung ra một quyền.
Ngay khi Từ Phương muốn giáo huấn Trần Cuồng Đao cách làm người cho khiêm tốn, bỗng nhiên một tiếng hô to đầy lo lắng truyền đến.
“Khoan đã khoan đã, đó là huynh đệ của ta, ta bỏ tiền ra chuộc mạng của hắn.”
Lời còn chưa dứt, một thanh trường đao đỏ rực “ầm” một tiếng vắt chen giữa Từ Phương và Trần Cuồng Đao, ngọn lửa nóng rực mạnh mẽ ép lui Trần Cuồng Đao ra xa.
Đây là đạo của Phương Ngôn!
Từ Phương cũng bất đắc dĩ thu nắm đấm lại, nếu Phương Ngôn đến muộn một giây, Trần Cuồng Đao đã đi gặp diêm vương luôn rồi.
“Ngươi là ai?” Trần Cuồng Đao lạnh mặt hỏi.
“Ta là Phương Ngôn, huynh đệ của người này.” Phương Ngôn đáp.
Tiếp đó lại quay người vỗ vỗ bả vai Từ Phương, đắc ý nói: “Huynh đệ, ta không tới muộn chứ?”
“Tới đúng lúc thật đấy, nếu là muộn một giây..” Từ Phương giật giật.
“Chứ gì nữa, nếu muộn một giây, ngươi đi uống canh mạnh bà của ngươi ta đi kĩ viện chơi gái của ta rồi.” Nghe Từ Phương nói như vậy, Phương Ngôn càng đắc ý hơn.
ý
“Nếu ngươi tới muộn một giây, ta đã giết hắn.” Từ Phương cạn lời bổ sung cho hết câu.
Đám người đang vây xem nghe thấy Từ Phương mới nhặt được cái mạng chó về còn ba hoa khoác lác, suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết.
Bọn họ bây giờ cũng muốn ra sân, mỗi người một chân dẫm chết cái tên ngu này.
Ta nói chứ người không ra vẻ trâu bò thì sẽ chết à.
Một tên Luyện Khí kỳ, tuyên bố muốn giết Kim Đan kỳ?
Phương Ngôn cũng câm nín nhìn qua Từ Phương, thở dài thườn thượt, bảo: “Thôi được rồi, ai kêu lúc ta và ngươi tán gẫu với nhau lại ‘tâm đầu ý hợp’ như vậy chứ.”
Phương Ngôn quay người, nói với Trần Cuồng Đao: “Vị huynh đệ này của ta, mạng của hắn, ta mua.
Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền.”
Trần Cuồng Đạo cười lạnh: “Mạng của hắn ngươi thật sự không mua nổi, hôm nay hắn nhất định phải đi gặp ông bà.”
“Không mua nổi? Không có gì là không mua nổi, tiểu gia ta không có gì ngoài tiền và tiền.” Phương Ngôn nói.
“Có những thứ, ngươi thật sự không mua nổi.”
Phương Ngôn trợn trắng mắt, cãi lại: “Đó là bởi vì ngươi nghèo.”
Trần Cuồng Đao nghe vậy suýt chút thì sặc chết, ông ta sống hơn nửa đời người cũng không gặp được người nào độc là Bình Phương như vậy, hôm nay gặp được hết rồi.
Từ Phương lộ ra nụ cười, khẩu khí này của Phương Ngôn còn ngang tàng hơn cả hắn.
Nhưng một người chỉ gặp mặt một lần lại có thể vào lúc hắn “nguy cấp” chạy đến cứu hắn, Từ Phương tỏ vẻ rất là xúc động.
“Được, nếu ngươi đã muốn ôm rắc rồi vào người, ta ra cái giá xem ngươi có mua nổi hay không?” Trần Cuồng cười đắc ý
“Ba bình Phá Linh đan thì thế nào.” Trần Cuồng Đạo hỏi.
Tất cả người vây xem chấn động tinh thần, sử dụng một viên Phá Linh đan có thể làm tăng tỉ lệ thành công khi Kim Đan kỳ đột phá đến tiểu cảnh giới kế tiếp.
Phá Linh đan ở trên thị trường vẫn luôn trong tình trạng có tiền hoặc có rất nhiều tiền cũng không mua được.
Trần Cuồng Đao vừa mở miệng đã đòi ba bình, Phương Ngôn nếu không phải là kẻ ngu ngốc, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý với yêu cầu này.
“Thành giao.”
Phương Ngôn mí mắt cũng không thèm nháy, lập tức ném cho Trần Cuồng Đao ba bình gốm sứ.
Mở ra xem, quả nhiên là Phá Linh đan.
Trần Cuồng Đạo li3m li3m khóe miệng, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.
Chỉ là nhìn qua đám người chung quanh một vòng, lại ha cười ha ha một tràng lớn, nói: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Vậy ta sẽ tha cho tiểu huynh đệ này.
Người xung quanh đều xem đến trợn tròn mắt, bảo mệnh cao nhất đấy.
Tất cả mọi người đều nhìn Từ Phương đầy hâm mộ, tên này kiếp trước chức phải khổ sở lắm tích đức lắm thì kiếp này mới kết giao được với bằng hữu tốt như Phương Ngôn vậy hả.
Phương Ngôn cũng thật sự là kẻ ngốc lắm tiền, vì một tên Luyện Khí kỳ chỉ biết ba hoa ra vẻ lợi hại, thế mà thật sự bỏ ra ba bình Phá Linh đan.
“Huynh đệ, ngươi thấy ta có đủ trượng nghĩa không” Phương Ngôn đi đến trước mặt Liễu Từ Phương, nói.
Từ Phương lộ ra nụ cười, chỉ bằng việc này ngày hôm nay, người bạn Phương Ngôn này, hắn nhận.
“Đủ trượng nghĩa, sau này nếu ta gặp nguy hiểm chỉ đành dựa vào người có tiền như ngươi đến cứu rồi.” Từ Phương đùa giỡn nói.
Trên thế giới này vẫn chưa có người nào có thể uy hiếp được hắn đâu.
“Huynh đệ, ngươi yên tâm đi, Phương Ngôn ta có tiền.” Phương Ngôn trả lời không chút nghĩ ngợi.
Mấy người qua đường nghe được Phương Ngôn nói hào sảng như thế, rất muốn hô lên, đại gia, nhà ngươi có nhận con nuôi hay em gái nuôi không.
“Phải rồi, một Luyện Khí kỳ như ngươi chạy tới chỗ này làm gì vậy, tất cả những người trong này đều là Kim Đan trở lên, huynh đệ ngươi ở đây rất nguy hiểm nha”
Phương Ngôn bỗng nhiên nhíu mày nói.
“Ta đương nhiên là tới lấy bảo vật của ta.
Thế nào, nếu ngươi có hứng thú, ta có thể cho ngươi một ít.”
Phương Ngôn ngạc nhiên, hắn ta cho rằng mình khoác lác đã lợi hại đến trình độ vô địch rồi, ai ngờ Từ Phương còn có thể khoác lác hơn hắn ta.
“Huynh đệ, để ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi ở chỗ này quá nguy hiểm.” Phương Ngôn thật lòng nói.
Từ Phương cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích, đi về Tuyệt Băng sơn ở phía trước.
“Lăng Thanh Thù.” Từ Phương gọi.
“Lão tổ, cần ta làm gì.” Lăng Thanh Thù tiến lên.
“Ta biết cửa vào ở chỗ nào, đợi lát nữa, ngươi dựa theo lời ta nói mà làm...”
Từ Phương chưa kịp nói xong, chợt có một tiếng kinh hô ở một bên khác truyền đến.
“Đó là cái gì vậy? Vì sao lại phát ra ánh sáng màu vàng”
Từ Phương trong lòng lộp bộp một cái.
Cửa vào của Tuyệt Băng sơn muốn mở ra cực kỳ rắc rối, trải qua rất nhiều bước.
Chẳng nhẽ những người này vận may bùng nổ, mèo mù vớ phải cá rán mở ra được rồi đấy chứ?
“Đi, chúng ta qua đó xem thử.” Từ Phương nói.
Đi tới nơi nhìn thấy một đám người đang tập trung lại dưới chân núi, một đám đầu ngẩng lên giống như bầy vịt vươn dài cổ, nhìn l3n đỉnh núi Tuyết Băng sơn.
Trên đỉnh núi, một vệt sáng màu vàng chậm rãi tỏa ra, kim quang b ắn ra bốn phía, vô cùng thánh khiết.
“Đó là cái gì”
“Bên trong nhất định có bảo vật, nếu không cũng không sinh ra dị tượng thế này.
Mọi người bàn luận xôn xao, trong con ngươi tràn đầy cuồng nhiệt.
“Con mẹ nó, bị bọn họ mở ra thật à.
Từ Phương thì thào nói.
Nhưng Từ Phương cũng không lo lắng, bọn họ tìm được cửa vào cũng không vào được, bởi vì ở ngoài cửa có cấm chế.
Trận cấm chế sẽ phát ra linh áp, nếu thực lực không đủ mà đi vào, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Kim quang chậm rãi tắt đi, ầm một tiếng, lớp đá lởm chởm bao bên ngoài vách đá dựng đứng của Tuyệt Băng sơn bỗng rơi xuống, lộ ra một cái hang động.
“Bên trong cửa động này có gì?
“Chuyện này còn phải nói nữa à? Tuyệt đối là bảo vật rồi.
Tu sĩ Kim Đan kỳ nghị luận, bay vọt lên, phóng tới cửa động.
“Vì sao ngươi không đi?” Từ Phương hỏi Phương Ngôn ở bên cạnh.
Bây giờ sắc mặt Phương Ngôn đỏ bừng, hận không thể lập tức bay đến cửa động.
Nhưng mà hắn ta lại không làm vậy, chỉ một mực đứng yên bên cạnh Từ Phương.
“Hazz, huynh đệ, ta cũng muốn đi lắm chứ, nhưng nếu ta đi thì ngươi sẽ chết, làm sao bây giờ.” Phương Ngôn bất đắc dĩ nói.
Từ Phương nhất thời sững sờ, hắn nhìn qua Phương Ngôn, trong mắt dần dần hiện lên vẻ xúc động.
Phương Ngôn có thể từ bỏ bảo vật để bảo vệ hắn, đây cũng coi như là huynh đệ thật sự.
Mặc dù Từ Phương cũng không cần người khác bảo vệ.
“Ngươi là một người tốt.” Trầm mặc một hồi, Từ Phương nói.
“Tất cả bọn họ đều sẽ bị văng xuống ngay lập tức, ngươi tin không”
“Vì sao?” Phương Ngôn hơi ngơ ngác.
“Ngươi đợt chút sẽ biết.” Từ Phương nói.
Phương Ngôn tỏ vẻ không tin, trực tiếp xem lời nói của Từ Phương là câu nói đùa.
Ầm...!
Bỗng nhiên, Kim Đan kỳ đang bay lượn cực nhanh, thân hình đứng khựng, giống như đụng phải một tấm sắt.
Một tiếng nổ truyền đến, tu sĩ Kim Đan kỳ miệng phun máu tươi, rầm rầm rớt xuống mặt đất.
Một đống tu sĩ Kim Đan kỳ giống như sủi cảo rơi xuống phía dưới, bụi đất bay mù mịt.
Phương Ngôn cũng thấy choáng váng.
Bỗng nhiên, hắn ta quay đầu nhìn về Từ Phương.
Từ Phương mỉm cười nói: “Xem đi, ta nói không sai chứ.”
Phương Ngôn ngạc nhiên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mợ nhà hắn, sao lại như vậy.”
“Ta cảm giác đầu ta đụng vào thứ gì đó.”
“Nhưng phía trên không có gì mà.”
Bọn Kim Đan kỳ ầm ĩ kêu gào, đều không biết xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc này, từ một hướng khác có một nhóm khoảng 10 tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đi tới.
Bọn họ mặc áo bào trắng, ngực áo có thêu mấy chữ tu sĩ Linh Bảo các.
Người cầm đầu là tu sĩ hạng nhất của Linh Bảo các, đã có tu vi bán bộ Nguyên Anh, tên là Triệu Long.
Triệu Long mỉm cười biểu lộ thân phận.
“Hoá ra là Linh Bảo các.” Đang nằm trên đất, tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ đều phủi bụi trên người rồi đứng lên.
Mật địa này là Linh Bảo các phát hiện ra, mà đám tu sĩ Kim Đan kỳ này cũng là được Linh Bảo các dẫn vào theo!
Những tu sĩ Kim Đan kỳ này đều vô cùng nể mặt tu sĩ của Linh Bảo các.
“Mọi người chắc đã biết rồi, cửa động này có một cấm chế, chúng ta cần phải đánh vỡ cấm chế mới có thể đi vào”
“Thế nhưng, thế nhưng là, nếu như chúng ta chỉ dùng sức mạnh của một người thì hoàn toàn không thể rung chuyển nó, cho nên, cần mượn sức mạnh của chư vị, cùng nhau xông lên.”
“Sau khi đi vào trong, Linh Bảo các chúng ta chỉ lấy ở trong đó một thanh linh kiếm, lấy được linh kiếm, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài, các vị cảm thấy thế nào.”
Triệu Long ôn tồn lễ độ, chậm rãi nói.
Những tu sĩ Kim Đan kỳ khác liếc nhau một chút, trăm miệng một lời: “Được”
Khóe miệng Từ Phương lộ ra ý cười, cấm chế mà năm đó do hắn và tiểu tùy tùng cùng nhau đặt ra, làm gì có chuyện những người này có thể đánh một cái là phá được.
Nếu vỡ thật, Từ Phương hắn dứt khoát tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho xong.
“Cấm chế này không thể tụ lực cùng nhau đánh vỡ, chỉ có thể dựa vào lực lượng cá nhân để đánh vỡ.” Từ Phương không nhịn được nói.
Triệu Long kinh ngạc nhìn về phía Từ Phương, vốn nghĩ người có thể nói ra lời này hẳn là cao nhân một phương, không nghĩ tới lại chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Lúc này trong mắt nổi lên khinh thường.
“Ngươi là người nào, một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà cũng có thể tiến vào nơi này, còn ở chỗ khoác lác?
Triệu Long vênh váo hống hách nói.
Hắn ta là Kim Đan hậu kỳ, tu sĩ Luyện Khí kỳ ở trong mắt hắn ta chỉ là một đống cặn bã, một đầu ngón tay cũng có thể đè chết, giọng điệu tất nhiên cao ngạo.
“Đúng đúng, ta chỉ là Luyện Khí kỳ, sao nào, ngươi chướng mắt Luyện Khí kỳ à?” Từ Phương hơi nhíu mày, không vui nói.
Triệu Long đương nhiên cũng không thể chỉ dựa vào khí tức của Từ Phương tản ra mà xác định Từ Phương là Luyện Khí kỳ.
Mà là Triệu Long dùng một tia linh khí quanh quẩn bên người Từ Phương, cẩn thận dò xét.
Sau đó Triệu Long lập tức nhíu mày ngay.
“Tên khốn này thật sự là Luyện Khí kỳ.
“Nhưng cũng không đúng, làm sao Luyện Khí kỳ có thể tiến vào nơi này được.”
“Bỏ đi, mặc kệ, có lẽ là đệ tử của gia tộc nào đó.”
Triệu Long lẩm bẩm vài câu, quay đầu không thèm để ý đến Từ Phương nữa.
Nói chuyện với một tên Luyện Khí kỳ, hắn ta cũng ngại lãng phí thời gian.
“Ta biết bên trong cấm chế này có một trận nhãn , nó là điểm mấu chốt của cấm chế, ta đi lấy xuống, tiếp đó chúng ta sẽ cùng dùng lực đánh nát là được”
“Sau khi đi vào trong, hy vọng các vị có thể giữ lời hứa, không nên cướp đoạt linh kiếm kia với chúng ta.
Triệu Long nói xong, cơ thể mãnh mẽ nhảy lên, thân như du long, áo bào màu trắng tung bay, tiêu sái tùy ý.
Đùng.
Triệu Long bay đến dưới cấm chế, tung ra một đấm, âm thanh cấm chế chấn động như sấm nổ, kim quang lập loè.
Bỗng nhiên, bên cạnh cấm chế có một trận nhãn to như khối đá mài lớn màu trắng, bỗng nhiên bay lên, lại âm vang rơi xuống mặt đất, khiến bụi đất cuộn lên từng trận.
"Ghê nha, Linh Bảo các này cũng rất ra gì và này nọ đấy, hắn ta thật sự lấy trận nhãn ra ngoài kìa.” Từ Phương thoáng giật mình quái lạ.
“Chư vị, chính là vật này, mong mọi người dốc hết trăm phần trăm thực lực, cùng nhau đánh vỡ.” Nghe vậy, Từ Phương cười nhạo một tiếng, lắc đầu..