“Hầu hạ ở bên cạnh ta sao, ngươi cũng xứng?”
Từ Phương sống đã mười vạn năm, mặc dù tu vi vẫn luôn bị vây khốn đốn ở Luyện Khí kỳ.
Nhưng có thân phận là đệ tử khai sơn của Thiên Lam Tông, địa vị của hắn tất nhiên là tôn quý vô cùng.
Trong mười vạn năm, không biết có bao nhiêu thánh nữ thiên kim của các thế lực lớn muốn mượn Từ Phương leo lên để ôm cái bắp đùi của Thiên Lam Tông.
Hiện nay, Ngư Tam Nương chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ lại còn dựa vào thuật thải bổ mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Vậy mà nói nguyện ý đi theo Từ Phương, hầu hạ ở bên cạnh hắn.
Đặt ở mười vạn năm trước sẽ bị người khác xem như một trò đùa để bàn tán.
Nghe thấy lời của Từ Phương nói, nụ cười trên mặt Ngư Tam Nương lập tức trở nên rất lúng túng.
Dưới cái nhìn của nàng ta, có một tu sĩ Kim Đan kỳ mỹ mạo ở bên cạnh, tuyệt đối là một chuyện rất đáng để hưởng thụ.
Không nghĩ tới, Từ Phương vậy mà dùng ba chữ ngươi cũng xứng này để đáp lại.
Nếu như không phải thực sự không phải là đối thủ của Từ Phương, e rằng Ngư Tam Nương bây giờ đã tàn sát giết người.
“Cút khỏi Thiên Lam Tông, chuyển lời cho người ở đằng sau lưng ngươi rằng về sau còn dám xuất hiện ở địa giới của Thiên Lam Tông, chết!”
Vừa mới dứt lời, Ngư Tam Nương cũng cảm giác mình bị một cỗ cự lực đánh trúng, cả người liền bay ngược ra ngoài.
Chuyên này tất nhiên là do Từ Phương nhìn Ngư Tam Nương không vừa mắt nên đã trực tiếp đánh nàng ta bay ra khỏi đại điện Thiên Lam Tông.
Ngư Tam Nương bị đánh ra khỏi đại điện Thiên Lam Tông tất nhiên đã gây ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới không ít đệ tử Thiên Lam Tông vây xem.
Nghe thấy tiếng mấy đệ tử Thiên Lam Tông này nghị luận, chân mày Ngư Tam Nương nhíu rất sâu, thật có ý muốn giết người.
Nhưng nghĩ đến Từ Phương còn ở giữa đại điện, Ngư Tam Nương đành vội vàng xóa bỏ ý nghĩ này.
Không lo được bộ dáng chật vật của mình, Ngư Tam Nương trực tiếp vận chuyển pháp lực, bay ra khỏi địa giới Thiên Lam Tông.
Sau khi bay ra khỏi Thiên Lam Tông, Ngư Tam Nương cũng không vội vã trở về quận thành quận Thiên Vũ, mà hướng về phía Tề Châu bay đi.
Một lần hành động này gây cho nàng ta tổn thất lớn như vậy, nàng ta tất nhiên là muốn tìm cách bù đắp lại ở trên người tu sĩ Tề Châu.
Trong núi không có nhật nguyệt, bằng không Từ Phương cũng không trải qua mười vạn năm nhanh như vậy.
Một cái chớp mắt, Lăng Thanh Thù bế quan ở Thiên Lam Tông đã xuất quan.
Lúc Lăng Thanh Thù xuất quan động tĩnh quả thực không nhỏ, toàn bộ Thiên Lam Tông đều cảm giác được loại khí tức Kim Đan cường đại kia.
Tin tức Lăng Thanh Thù đột phá Kim Đan kỳ, làm cho những đệ tử Thiên Lam Tông vẫn luôn khắc khổ tu luyện càng thêm phấn khởi.
Có Từ Lão Tổ thần bí ở trong đại điện kia, bọn họ cảm thấy mình cũng sẽ có một ngày như vậy, có thể đột phá đến cảnh giới Kim Đan mà mình tha thiết ước mơ.
Đợi đến khi tất cả đệ tử Thiên Lam Tông chúc mừng Lăng Thanh Thù đột phá tán đi, Từ Phương mới đi đến trước mặt Lăng Thanh Thù.
Cảm thụ được khí tức trên người Lăng Thanh Thù, Từ Phương rất hài lòng.
Lần trước hắn giao cho Lăng Thanh Thù công pháp, quả nhiên là cực kỳ thích hợp với nàng.
Lúc này mới hơn một tháng, Lăng Thanh Thù đã ngưng kết Kim Đan, mà lại là dựa theo công pháp hắn cho kia.
Đã như thế, đánh giá của Từ Phương đối với Lăng Thanh Thù chỉ có bốn chữ, đại đạo khả kỳ’.
“Gặp qua Từ Lão Tổ, đa tạ lão tổ lúc trước ban thưởng công pháp và đan dược, đệ tử mới có thể nhanh như vậy đột phá đến Kim Đan kỳ”
Lăng Thanh Thù nhìn thấy Từ Phương vội vàng hành lễ, đối với Từ Phương nàng rất cảm kích.
Sau khi Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù hàn huyên vài câu, lại miễn cưỡng chỉ điểm cho Lăng Thanh Thù một vài chỗ trong tu hành, tiếp đó tự mình một người chạy đến hậu sơn của Thiên Lam Tông.
Gần đây Từ Phương có thêm một sở thích, đó chính là hành tẩu ở trong dãy núi Thiên Lam Tông tọa lạc.
Trên cơ bản mỗi một lần lội xuống, Từ Phương đều có thể tìm được linh thảo ở vạn năm trước có thể xưng kỳ trân dị thảo.
Hơn một tháng qua, Từ Phương đã sưu tầm không biết bao nhiêu loại linh thảo luyện chế thượng cổ đan dược.
Những vật này đặt ở vạn năm trước chính là một bút tài phú không thể coi thường.
Nhìn bóng lưng Từ Phương đi xa, Lăng Thanh Thù quay người trở về đại điện, bắt đầu xử lý một vài chuyện của Thiên Lam Tông.
Trong hơn một tháng này, Thiên Lam Tông thật sự xảy ra biến hóa không nhỏ.
Đại đa số đệ tử và trưởng lão tu vi đều tăng lên một cấp độ, từng thế lực đều để lộ ra mục đích muốn kết giao đối với Thiên Lam Tông.
Lăng Thanh Thù có cảm giác, đợi đến khi tin tức chính mình đột phá đến Kim Đan kỳ truyền đi, loại tình huống này sẽ càng nhiều.
Hơn nữa trải qua mấy ngày nay, số lượng đệ tử Thiên Lam Tông lại tăng gấp đôi.
Đệ tử mới gia nhập Thiên Lam Tông, phần lớn là một vài thiếu niên có thiên phú ở Tề Châu.
Mặc dù không xuất hiện người đứng đầu hay người kế tục nhưng tư chất cũng không phải đặc biệt kém.
Những người này đều phải thông qua sự kiểm tra của Từ Phương, chỉ cần không phải loại người như thám tử thì Từ Phương đều chiêu thu.
Bởi vì ở trong mắt Từ Phương, thiên phú cũng không thể quyết định một đời của tu sĩ.
Cũng tỷ như hắn, ban đầu thiên phú khiến biết bao nhiêu người không biết làm gì.
Nhưng hiện nay, đã mười vạn năm đi qua, không phải chỉ là một Luyện Khí kỳ sao?
Những đệ tử mới chiêu thu này, theo Từ Phương chỉ cần họ trung thành với Thiên Lam Tông.
Từ Phương sẽ dùng lượng lớn tài nguyên khiến tu vi của họ tăng cao.
Kém nhất, Thiên Lam Tông cũng bồi dưỡng bọn họ đến Trúc Cơ kỳ.
Đây chính là tự tin cực lớn đến từ Từ Phương, thiên phú của hắn là thứ không thể nghi ngờ.
Luyện đan, luyện khí, bày trận, vẽ phù, những thủ đoạn này Từ Phương cũng có thể nói là tinh thông.
Thậm chí ở một phương diện khác, một vài tông sư cũng không bằng với hắn.
Nếu như không phải do một nguyên nhân không biết tên nào đó khiến cho Từ Phương không cách nào đột phá Luyện Khí kỳ, e rằng tên người mạnh nhất trong lịch sử ở Thiên Lam Tông sẽ đổi thành tên của Từ Phương.
Lăng Thanh Thù đang chăm chú ngồi ở đại điện xử lý từng chuyện, Từ Phương ở hậu sơn Thiên Lam Tông thu tập linh thảo vui vẻ đến quên trời đất.
Mà tin tức Lăng Thanh Thù xuất quan, đã là tu sĩ Kim Đan kỳ giống như được chắp cánh bay đi, ở trong thành Tề Châu khuấy lên sóng to gió lớn.
Y như Lăng Thanh Thù dự đoán, những tông phái lớn kia đều lộ ra ý muốn kết giao với Thiên Lam Tông, thi nhau gia tăng kế hoạch của mình.
Mà những tông môn lúc trước không nhúc nhích, sau khi lấy được tin tức này cũng nhanh chóng phái ra người đến kết giao với Thiên Lam Tông.
Theo tin tức Lăng Thanh Thù đột phá đến Kim Đan kỳ khuếch tán, Thiên Lam Tông lại một lần tiến nhập vào tầm mắt của tu sĩ Tề Châu.
Mà ở chính giữa, tên của Từ Phương càng thêm thường xuyên xuất hiện.
Trong lòng rất nhiều người đều biết, gần đây Thiên Lam Tông xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng là do một tay Từ Phương Từ Lão Tổ thúc đẩy.
Đối với cái tên Từ Phương này, rất nhiều thế lực cũng đã đem hắn đưa vào trong danh sách không thể trêu chọc.
Dù sao mạo phạm một lão quái vật không biết tu vi cụ thể, chiến lực cường hoành vô cùng.
Bất kể từ góc độ nào mà nói, cũng là cái mất nhiều hơn cái được.
Bất kể tiếp theo bao nhiêu năm, ý nghĩ đầu tiên của các tu sĩ đối với những cường giả ở trong tu hành giới kia chính là nhất định phải kết giao chứ không phải là kẻ địch.
Đạo lý mạnh được yếu thua, không có gì hơn chính là như vậy.
Tại thành Tề Châu, một thế lực đặc biệt cũng chú ý tới tình huống của Thiên Lam Tông.
Gần như sau khi suy xét, thế lực này phát ra một bức mật thư.
Tại ngày thứ hai, phong thư này dường như đã ở trong đống văn kiện ở đại điện Thiên Lam Tông, trên bàn của Lăng Thanh Thù..