5.

Suy nghĩ miên man chán chê, cuối cùng tôi phát hiện ra dù cho tôi và Giang Thù có đi đến kết cục nào đi nữa, có ở bên nhau như truyện viết hay là không, tôi cũng không thấy vui vẻ chút nào.

Kết cục nào đối với tôi cũng đều là ngõ cụt. Vì sao lại thế? Tôi làm gì nên tội để phải trải qua những chuyện thế này?

Cảm xúc của tôi chuyển dần từ sự buồn bã sang tức giận. Cầm cốc nước lên uống lại phát hiện nước đã nguội lạnh từ bao giờ.

Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lặn dần, chỉ để lại vài vệt sáng phía cuối chân trời. Gió khẽ thổi qua khiến tôi hơi ớn lạnh.

Giờ này, cái tên Giang Thù đó chắc đang ngồi vênh vang trong phòng ấm, thoải mái bật máy sưởi, đọc sách, uống một cốc sữa nóng rồi.

Trước mắt tôi xuất hiện hình ảnh anh đang nhàn nhã, mắt nhìn sách, tay lật trang. Hừ, hay lắm, giận càng thêm giận!

Có lẽ sau hôm nay tôi phải đăng ký học một lớp võ thuật, nếu có lớp dạy về phép thuật thì càng tốt. Tới lúc đó, Giang Thù còn muốn giam cầm tôi nữa, tôi đánh cho đần luôn.

Mới nghĩ đến đây đã thấy sướng điên rồi. Kể ra thì, tự mình làm mình vui vẻ cũng là một loại tài năng. Cứ khi tâm trạng không tốt, hãy cố nghĩ tới những điều khiến mình cảm thấy hài lòng, như vậy sẽ cứu vãn được chính mình.

Lúc tôi đứng dậy, chuẩn bị về nhà thì nghe có tiếng ai đó gọi: “Lâm Miễu!”

Tôi xoay người lại, nhìn thấy người đó lập tức phát hoảng như nhìn thấy ma. Giang Thù đứng cách tôi không xa, giống như vừa chạy tới đây, thở hổn hà hổn hển, câu nói ngắt quãng: “Em… phù… bình tĩnh đã… phù…”

Ngoảnh đầu nhìn dòng sông yên ả phía sau lưng, tôi chợt cảm thấy không nói nên lời. Anh đang nghĩ tôi định… nhảy xuống sông đấy à?

Tôi từ từ quay lại nhìn anh, trả lời chắc nịch: “Em đang rất bình tĩnh.”

Nhưng chỉ là lúc trước khi anh xuất hiện ở đây.

Vừa thấy anh, cho dù trước đó tôi đã nghĩ ra cách knock out anh cũng vẫn vô thức hốt hoảng.

“Sao anh lại biết em đang ở đây?”

Giang Thù đáp gọn ơ: “Định vị.”

Tôi sửng sốt: “Gì chứ?”

Đầu óc tôi vừa nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng, ánh mắt tôi nhìn anh cũng lập tức thay đổi theo.

“Tự nhiên hoảng thế?” Anh nói bằng giọng bất lực: “Em quên lần đi lạc hồi nhỏ rồi à? Vì lần đó mà bố mẹ em đã tìm mua cho em hẳn một con điện thoại có định vị đấy thôi. Về nhà đi! Em có biết em không về nhà làm bố mẹ lo lắng lắm không hả? Chính bố em gửi định vị của em sang cho anh nên anh mới tới đây đó.”

Thật là tội lỗi quá, tôi lại nghĩ oan cho Giang Thù rồi. Nhưng mà tôi vẫn không thể kiềm chế bản thân được.

“À ừ, em quên mất.” Tôi nhanh chóng đáp lại, anh chỉ im lặng không ừ hữ.

Mãi sau, tôi dè dặt hỏi: “Anh đang nghĩ gì đó?”

Giang Thù định thần lại, trả lời: “Anh đang nghĩ em có phải là con ngốc không nữa.”

Dĩ nhiên tôi biết anh đang trêu chọc tôi, nhưng thật tiếc, tôi lại không thể hồn nhiên chí choé với anh như ngày trước.

Hoá ra cái gọi là tự mình cứu rỗi lòng mình đều là lừa dối. Có một vài việc, dù bạn có cố gắng vỗ về tâm trạng thế nào cũng không thể kiểm soát được bản thân.

Ví dụ như bây giờ, khi đứng đối mặt với Giang Thù, nỗi sợ và sự hoảng loạn trong tôi lại lập tức bùng lên.

Tôi nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: “À thì, thấy thì cũng đã thấy rồi, em vẫn bình an, anh về trước đi.”

Giang Thù nghe không rõ, hỏi lại: “Em nói gì cơ?”

Tôi hít thở một hơi sâu: “Em công nhận em là đồ ngốc, đại ngốc. Mẹ anh nhất định sẽ không cho anh chơi với kẻ ngốc đâu. Thế nên anh về đi, né em cho xa ra đấy.”

“…Lại lên cơn động kinh à?”

Anh đưa tay nhíu hai đầu lông mày: “Em có muốn làm đồ ngốc thì cũng về nhà hẵng làm chứ.”

Tôi mím môi ngang bướng: “Lát nữa em về.”

“Anh chạy tới tận đây không phải để xem em đang làm gì mà là để hộ tống em về.”

Giang Thù thẳng thừng tóm lấy tay tôi: “Trời tối đến nơi rồi, thân con gái lang thang một mình không an toàn. Có chuyện gì thì chúng ta về nhà nói, có được không?”

Nói xong, anh dùng sức lôi tôi xềnh xệch. Tôi nhìn xuống bàn tay anh đang nắm cổ tay mình, hô hấp trở nên khó khăn, cuối cùng lại không nhịn được mà hất tay anh ra: “Buông em ra!”

Bước chân của anh khựng lại. Tôi vô thức lùi về sau.

Giang Thù chỉ im lặng đứng đó, không quay đầu lại, biểu tình không rõ. Nhìn bóng lưng anh cũng thấy cả một bầu u ám.

Tôi bất giác càng cảm thấy khó thở hơn trước.

Một lúc lâu sau.

“Vì sao thế?”

Giang Thù cất giọng khàn khàn như đang cố kìm nén gì đó, anh xoay người lại, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt ửng hồng: “Anh lo lắng chạy đi tìm em lại nhận lại được ánh mắt lạnh lùng và thái độ xa cách của em thế này à? Vì sao, lý do gì em lại tránh mặt anh, sợ anh nhìn sợ rắn rết vậy? Chúng ta là bạn thân của nhau, là anh em tốt mà?”

Anh hít một hơi sâu, lại nói tiếp: “Em nhất quyết không cho anh gọi em là Miễu Miễu nữa, OK anh không gọi. Em nói không muốn anh cứ kè kè một bên quan tâm em nữa, ừ, anh cũng ít đeo bám em hơn. Em tránh né, không muốn đi học cùng anh, OK anh cũng chấp nhận. Nhưng vì sao em vẫn thế này? Anh là yêu ma, quỷ quái hay gì vậy?”

Anh nói một hơi, cáo buộc tôi chán chê, tròng mắt vằn lên tia đỏ, anh gào lên: “Lâm Miễu, nói anh nghe lý do vì sao đi?”

Khoảnh khắc này, anh và Giang Thù trong truyện hoàn toàn trùng khớp hình ảnh.

Tôi chếc lặng tại chỗ, miệng lưỡi khô khốc không nói được câu nào.

Giang Thù đột nhiên thay đổi thái độ, ý giận trên người biến mất, nhường chỗ cho sự cô đơn và tủi thân cùng cực. Anh cụp mắt xuống, khẽ hỏi tôi: “Anh đã làm sai điều gì sao? Em nói anh nghe được không?”

Câu từ thận trọng, giọng nói dè dặt, anh bây giờ giống như một con mèo nhỏ ở trong góc hẻm bị mèo lớn bắt nạt, chỉ biết co rúm người lại rên rỉ bất bình.

Dáng vẻ của anh như một cái tát, tát thẳng vào tim tôi. Tôi vẫn không trả lời, hay nói đúng hơn là không biết phải nói thế nào cho phải.

Đứng trước vấn đề này, tôi thấy bản thân thật yếu đuối và vô dụng, tôi ghét trạng thái này, lúc gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, trốn không được thì khóc, chẳng giải quyết được việc gì.

Nước mắt thi nhau trào ra, không ngừng rơi xuống. Tôi đưa tay lên lau đi, càng lau lại càng ướt đẫm khuôn mặt.

Bây giờ có lẽ trông tôi nhếch nhác lắm, vừa ngốc nghếch vừa bệnh hoạn.

Nhìn thấy Giang Thù như bây giờ, tôi cũng buồn lắm chứ, tôi cũng đâu có muốn đẩy mối quan hệ của chúng tôi rơi xuống hố sâu.

Giang Thù thấy tôi khóc thì phát hoảng: “Anh còn chưa khóc, em khóc cái gì?”

Anh đưa tay định lau nước mắt cho tôi, tay giơ ra giữa chừng lại ngập ngừng rụt lại.

Tôi vẫn khóc như mưa không ngừng được, miệng lặp đi lặp lại hai từ: “Xin lỗi.”

Anh chỉ im lặng.

Sau đó…

“Miễu Miễu!”

Anh kéo góc áo tôi, chìa ra mấy tờ khăn giấy: “Em đừng khóc nữa.”

Rồi anh cụp mắt xuống, khẽ thở dài: “Anh không hỏi gì nữa đâu.”

Dẫu cho anh đang là người phải chịu oan ức, bị lạnh nhạt vô cớ, khó chịu vô cùng, anh vẫn vì tôi đưa ra một lời cam kết để xoa dịu cơn hoảng loạn trong lòng tôi.

Nhưng chẳng hiểu sao tôi không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào mà chỉ cảm thấy trái tim như bị ai bóp nghẹt.

6.

Hôm đó, tôi và Giang Thù, một trước một sau, im lặng đi về nhà. Hai chúng tôi đã ngầm thoả thuận sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt bố mẹ.

Cũng sau hôm đó, chúng tôi không nhắc lại chuyện này một lần nào.

Giang Thù vẫn cư xử với tôi như bình thường, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Ngoại trừ việc anh không còn đợi tôi đi học, không còn cướp đồ ăn của tôi khi đến nhà tôi ăn cơm nữa, cũng không còn rủ tôi đến nhà anh làm bài tập chung, … mọi thứ còn lại vẫn diễn ra như trước giờ vẫn vậy.

Đây có tính là kế sách trả thù của anh ấy không nhỉ?

Không đối xử với tôi như trước nữa, vậy có khi nào anh ấy chuyển qua đối xử tốt với người khác không ta?

Hừ, tôi thừa nhận, anh đã trả thù thành công rồi đấy.

Vả lại, tôi cứ thắc mắc, không hiểu sao tôi lại khó chịu khi được người khác giúp đỡ mình nhỉ? Có điều gì đó thật sự không hề ổn với tôi.

Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ tuyển sinh cấp ba mà điểm số và thứ hạng của tôi cứ liên tục tuột dốc khiến bố mẹ tôi lo lắng không thôi, thậm chí có mấy đêm họ còn sốt sắng chạy vào phòng tôi bật máy sưởi vì sợ tôi học bài bị lạnh.

Tôi biết bố mẹ đang lo lắng tôi bị làm sao, muốn tôi tâm sự với họ. Tôi cũng muốn nói ra lắm chứ, muốn được nói ra hết những nỗi bất an, hoảng sợ trong lòng không cần do dự.

Nhưng không, tôi không thể.

Vì thế, tôi chỉ có thể nói họ: “Hay là bố mẹ cứ mắng con đi, cho con có động lực ôn thi?”

Kết quả, bố mẹ tôi buồn bã nhìn nhau: “Có phải con gái chúng ta học nhiều quá hoá đần độn không nhỉ?”

Tôi: “…”

Kể ra nếu mà hoá thành con đần luôn cũng tốt, ít ra tôi cũng sẽ không còn phải nghĩ ngợi quá nhiều về chuyện kia.

Tôi xin phép bố mẹ, đăng ký liền mấy lớp ôn luyện để lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi của mình.

Đã là trai xinh gái đẹp, có ngắm nhìn đến mấy cũng không thành của mình. Mà đã là cái xấu, có cố gắng cách mấy cũng không đẹp hơn được, xấu vẫn hoàn xấu.

Nhưng việc học lại khóc, biển học mênh mông, chỉ cần bạn chịu khóc học, kiến thức chắc chắn sẽ là của bạn.

Việc học làm tôi thoả mãn, cũng làm tôi hạnh phúc. Cứ ôn luyện miệt mài, tôi sẽ không cần phải bận tâm tới cảm xúc của mình ra sao nữa.

Sau mỗi giờ tan học, tôi lại hăng hái chạy tới các lớp luyện thi, vô tình lại chạm mặt Giang Thù ngay trước cổng trường.

Vì tôi đã xác định được mục tiêu cho mình, cũng đã không gặp anh suốt mấy tuần liền nên trạng thái tinh thần của tôi lúc này không còn căng thẳng như trước nữa.

Thậm chí, tôi còn chủ động chào anh.

Giang Thù đang cúi đầu đi trước mặt tôi, nghe thấy tiếng của tôi lập tức ngẩng lên: “Trùng hợp quá.”

Thấy anh đang đi hướng khác không phải về nhà, tôi thắc mắc: “Đi đâu á?”

Anh nhướng mày: “Muốn biết thật không mà hỏi?”

… Tôi có muốn biết không nhỉ?

Nhìn vẻ mặt bối rối của tôi, anh bật cười: “Hôm qua anh đang vui vẻ chơi game thì mẹ xông vào phòng, ân cần đợi anh chơi xong nhé, sau đó mới tàn nhẫn tịch thu luôn điện thoại của anh.”

Tôi gật gù: “Bác làm đúng rồi đấy.”

Giang Thù khịt mũi: “Sau đó mẹ anh giáo huấn anh hẳn nửa tiếng đồng hồ, trong đó mười phút đầu là mắng anh vì mải chơi game, còn hai mươi phút sau chỉ để khen ngợi em thôi đó.”

Ê quen nha. Bố mẹ tôi thường hay khen Giang Thù thế này thế nọ. Được cái bố mẹ hai bên rất giống nhau ở khoản chê trách con mình, khen ngợi con người. Tần suất chê ngược khen xuôi diễn ra nhiều đến mức không ít lần tôi và Giang Thù tự hỏi nhau, liệu có khi nào bên bệnh viện nhầm lẫn, trao lạc con của hai bên gia đình hay không nữa.

Tôi mỉm cười: “Tiếp đi, bác khen em cái gì?”

Giang Thù hí hửng: “Quên rồi. Mẹ khen em tận hai mươi phút, ai mà nhớ.”

Tôi: “…”

Cẩu nam nhân!

“Nhưng thế thì liên quan gì đến việc anh đi đâu?”

Nụ cười của Giang Thù tắt ngúm: “Mẹ anh bảo, em một mình vất vả ngược xuôi học hết lớp này lớp khác, bắt anh nhất định phải học cùng em.”

Nói xong, anh thở dài: “Giờ đã biết anh định đi đâu chưa?”

Tôi: “…”

Hết vui rồi, cười không nổi nữa.

7.

Hai chúng tôi cùng nhau đi bộ tới lớp luyện thi. Lúc chọn chỗ ngồi, Giang Thù cố ý chọn một chỗ ngồi sau tôi một hàng thay vì ngồi cùng tôi.

Tôi tự hỏi, sao Giang Thù không ngồi cùng tôi thế nhỉ? Anh ấy vẫn còn giận tôi à? Ngồi sau có thích hơn không? Còn nữa, tại sao tôi lại cứ muốn người ta ngồi cạnh trong khi biết rõ ở gần người ta thì mình sẽ không thoải mái?

Haiz, bỏ đi, dẹp sang một bên, lo mà học hành cho tốt!

Nghĩ thế nhưng trong suốt buổi học, tôi vẫn khó chịu.

Chắc là do tâm lý nên tôi cứ có cảm giác Giang Thù nhìn chằm chằm mình. Hừm, anh ấy vẫn nên ngồi cạnh tôi mới phải.

Anh cứ ngồi sau tôi, kể cả là khi không cố ý thì anh cũng vẫn sẽ nhìn trúng tôi mỗi lần ngước lên nhìn bảng, tôi cũng sẽ vô thức ngồi im không nhúc nhích.

Còn gì đau khổ hơn nữa đâu?

Rời khỏi lớp luyện thi, về tới nhà cũng đã tám, chín giờ tối. Hai chúng tôi còn chưa được ăn tối, bài tập về nhà cũng chưa làm.

Hôm sau, vừa tới lớp luyện thi, Giang Thù ca thán: “Ở trường tan học lúc bốn rưỡi, năm rưỡi lại chạy tới lớp luyện thi, đợi đến khi về được đến nhà cũng hơn tám giờ, ăn uống tắm rửa xong xuôi đã qua tám rưỡi. Khuya lắc khuya lơ còn phải ngồi lọ mọ làm bài tập. Tới sáng hôm sau lại phải dậy đi học từ sáu giờ. Sống như thế này ai mà sống được?”

Ừ thì anh nói không sai, nhưng tôi là con nhỏ đặt mục tiêu vào trường đại học hàng đầu trong nước, thế nên một chút khó khăn này làm sao có thể cản trở tôi được?”

Tôi đáp: “Em không muốn làm người bình thường, em muốn làm học thần cơ.”

Giang Thù: “…”

“Lâm Miễu, em được lắm.”

Sau đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Em nói đúng, em không nên làm một người bình thường như anh. Anh đã viết một bản tự kiểm điểm rất dài gửi mẹ anh rồi, nói với mẹ là anh không xứng đáng làm con trai của mẹ. Anh không học thêm được. Ngày mai cứ quay lại an phận làm một tên “cẩu nam nhân” thì hơn.”

Tôi: “…”

Tâm trạng của tôi bây giờ khá phức tạp. Cái tên con trai trước mặt tôi đây lại trở thành một yandere sau này sao? Ngưỡng tối thiểu của một yandere thời buổi này thấp đến mức này rồi á?

Thế mà trước đấy cũng hứa chắc nịch cơ đấy, cuối cùng theo học không nổi ba ngày đã đòi bỏ.

Nào, bình tĩnh nghĩ mà xem, như thế cũng tốt mà. Sẽ chẳng có ai có thể cản bước đường trở thành một sinh viên trường top của tôi nữa hết!

Đáng lý ra tôi phải mừng phát khóc mới đúng. Không có Giang Thù ở cạnh, tôi hoàn toàn có thể yên tâm học tập được rồi.

Thời gian cứ thế trôi. Cuối cùng tôi đã cảm nhận sâu sắc lời oán thán của Giang Thù. Thực sự đây không phải là cuộc sống mà con người có thể sống nữa rồi.

Ngay khi suy nghĩ này vừa nổi lên trong đầu, tôi thẳng tay tát mình một cái.

Tỉnh lại đi. Tự chấn chỉnh lại nào. Mới thế này đã không sống được, không lẽ phải bị giam cầm và bị ép làm những việc không tên mới là sống?

À, tất nhiên là việc có bị giam cầm hay không chẳng hề liên quan đến việc học, nhưng tôi nghĩ, nếu cứ tiếp tục vùi đầu vào học với mức độ này, e là tôi còn không sống nổi tới ngày bị người ta giam cầm nữa ấy chứ.

Thế nên, ngay khi điểm số và thứ hạng của tôi quay trở về mức cũ, tôi dứt khoát bỏ cuộc, trở về sống một cuộc sống của người thường.

Giang Thù biết chuyện, ra vẻ khinh thường: “Tưởng là em muốn làm học thần kia mà? Kết quả sao rồi?”

Tôi mặt không biến sắc, đáp tỉnh bơ: “Bỏ cuộc giữa chừng dĩ nhiên không phải chuyện hay ho gì. Hay là để em đi nói chuyện với mẹ anh, nếu anh chịu đi học chung với em, biết đâu em thành học thần thật cũng nên?”

Giang Thù lập tức mỉm cười, đon đả: “Mấy ngày qua em vất vả rồi, đỉnh của chóp!”

8.

Mối quan hệ giữa tôi và Giang Thù đã dịu đi rất nhiều. Có lẽ một phần nhỏ là do trái tim tôi đã trở nên kiên cường hơn trước.

Phần lớn là bởi vì tôi cảm thấy thực ra tính đến thời điểm hiện tại, Giang Thù hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu gì của bệnh cuồng chiếm hữu.

Nung nấu ý định tra cho ra nhẽ nguồn cơn sự việc, trước khi đi ngủ, tôi đã dành thời gian nguyên buổi tối ngồi lì trước máy tính.

Suốt mấy đêm liền, lịch sử tìm kiếm trên máy tính của tôi dài dằng dặc một danh sách những câu hỏi: “yandere là gì?”, “cách nhận biết yandere”, “làm sao để trở thành một yandere?”, “có cách nào biến yandere thành một người bình thường không?”

Kết quả là tốn thời gian tìm kiếm không được thông tin gì hữu ích, ngược lại tôi còn kiếm được không ít truyện đọc!

Trước kia mỗi lần đọc được truyện thể loại này, tôi hào hứng lắm. Thế nhưng bây giờ, vui đâu không thấy, chỉ thấy trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, tâm trạng phức tạp vô cùng.

Nhưng cũng không phải vô ích. Theo những gì tôi đọc được trên mạng, yandere hay những người thuộc nhóm tính cách cực đoan có thể tạm chia thành ba nhóm.

Đầu tiên, nhóm chịu ảnh hưởng nặng nề bởi môi trường phát triển, ví dụ như hoàn cảnh gia đình.

Nhóm thứ hai, chịu ảnh hưởng từ bất kỳ trải nghiệm nào xảy ra trong đời mang khuynh hướng bạo lự.c, chẳng hạn như từng bị bạo h.ành.

Nhóm còn lại, cũng là nhóm hiếm gặp nhất, là những người sinh ra đã có sẵn bản tính ấy trong máu.

Hoàn cảnh gia đình của Giang Thù có thể nói là cực kỳ hoàn hảo. Gia đình khá giả, người một nhà hoà thuận, giao hảo thân thiện với hàng xóm xung quanh. Môi trường sống xung quanh cũng tốt, thân thiết với nhà tôi, lớn lên bên cạnh một cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn, học giỏi là tôi. Chắc chắn không phải là yếu tố quyết định anh trở thành yandere được.

Về phần tính cách vốn có lại càng không thể, cho tới bây giờ, anh vẫn là một good boy, chỉ có hơn, không kém.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó là những trải nghiệm từng xảy ra trong đời.

Nhưng câu hỏi đặt ra là, Giang Thù đã trải qua những gì để hình thành nên tính cách đó?

Muốn làm rõ hơn câu hỏi này, có vẻ như… ừm, tôi “phải chịu khó” đọc thêm nhiều truyện khiêu d âm hơn mới được!

Lạy Chúa!

Mới đọc phần đầu đã thấy tội lỗi chồng chất rồi, nếu tôi mà yếu tim hơn xíu, có lẽ đọc thêm chút nữa, tôi nhảy từ tầng cao xuống đất quá.

Sau bao ngày vừa đọc vừa đấu tranh tư tưởng, cuối cùng có một đêm…

Đặt một bình nước trà thanh nhiệt giải độc xuống tủ đầu giường, thêm một cốc nước mát, một chai thảo dược Hoắc hương chính khí thuỷ*, bật điều hoà lên giảm bớt cái nóng tháng Tư, mở thêm một bộ phim ma để giảm bớt căng thẳng, không quên bật nhạc nền Chú Đại Bi lên nữa, tôi từ từ mở truyện ra đọc.

*Hoắc hương chính khí thuỷ: một loại thảo dược dùng để pha cafe giả dạng chất lỏng, còn được gọi là cafe thuốc bắc, thường được sử dụng trong y học cổ truyền của Trung Quốc, sau đó trộn với nước và đá viên. Loại thảo dược này đang được nhiều chuyên gia gắn nhãn cảnh báo nguy hiểm cho người sử dụng.

Ây da, đừng trách tôi, tôi cũng đâu có muốn thế này đâu.

Định bụng thay tên đổi họ của tôi và Giang Thù thành A và B cho đỡ liên tưởng, cuối cùng lại phát hiện ra không thay đổi được gì cả, chỉ khiến mình ngớ ngẩn thêm. Đã không thay đổi gì được, trên điện thoại lại còn tự phát ra tiếng “meo meo” làm tôi cười ná thở.

Tự lẩm nhẩm tụng kinh niệm Phật trong lòng, tôi vận hết nội công, moi hết tâm can ra đọc truyện bằng tâm trạng buồn bã nhất có thể.

Tôi cũng cố gắng lược bỏ hết những phần í ẹ, nhập tâm vào truyện, tập trung tìm kiếm thông tin ẩn giấu.

Kể ra cũng phải khen, tất cả các chi tiết về ký ức, tâm lý, hành động của “chúng tôi” trong truyện khiêu d âm này được viết xen lẫn rất hài hoà. Mới đọc mấy dòng thôi mà huyết áp đã tăng vọt, tôi phải uống một miếng nước cho dịu bớt xuống, lại uống nhầm phải chai Hoắc hương chính khí thuỷ. Nhìn thấy hai chữ “chính khí” in trên thân chai, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

Sau đó… tôi nhìn thấy dòng chữ xuất hiện trong truyện: Bố mẹ của Giang Thù qua đời khi anh tròn mười lăm tuổi!

Toàn thân tôi đột nhiên ớn lạnh, gai ốc nổi từ đầu đến chân, trái tim đập lỡ một một nhịp.

Vừa mới ban nãy, từng chi tiết trong truyện khiến tôi nóng hết cả mặt, bây giờ dòng chữ này lại khiến sắc mặt tôi tái đi.

Tôi nằm đờ đẫn trên giường, màn hình điện thoại đã tắt tự bao giờ. Chú Đại Bi vẫn đang phát nhưng lại không có tác dụng tĩnh tâm hay trấn an tôi, ngược lại còn trở nên hơi lạc quẻ ở trong hoàn cảnh này.

Nhưng lúc này đây, trong căn phòng này, giữa màn đêm cô quạnh, chỉ có thứ tiếng Phạn thanh tao ấy mới là thứ đặc biệt nhân ái, nhân ái hơn tất thảy những gì vừa diễn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play