Edit: Hến ConTần Tiêm Ngưng lại tiến vào không gian nói với Từ Phù cần lấy thuốc, liền cầm lấy thuốc mà rải một túi lớn xuống phía dưới.

Một nén nhang sau Tần Tiêm Ngưng lại đi ra ngoài xem, liền thấy trên mặt đất con lợn rừng không còn nhúc nhích nữa.

Tần Tiêm Ngưng nhẹ nhàng thở ra, lại thêm một đao vung xuống, thấy lợn rừng không có động tĩnh, liền kêu Từ Phù đi ra, cũng bảo nàng từ trên cây bò xuống phía dưới.

Một bên bò một bên nghĩ thầm, chờ trở về nhất định phải cảm tạ Ngụy lão đầu thật tốt!Không chờ được đến khi Từ Phù lại đây, Tần Tiêm Ngưng đã bò xuống dưới, chờ nàng mới vừa đứng yên, con lợn rừng kia đột nhiên mở to mắt hướng Tần Tiêm Ngưng đâm tới.

Tần Tiêm Ngưng nhìn con lợn rừng càng lúc càng tới gần, nàng trong lòng chỉ có một ý niệm, nàng chết cũng muốn lôi kéo con lợn rừng này làm đệm lưng, nếu không mẫu thân nàng nhất điịnh liền gặp nguy hiểm.

Tần Tiêm Ngưng rút lấy cái đao ở phần cổ con lợn rừng, sau đó đột nhiên hướng một bên lăn qua.

Phốc! Một cổ máu ấm áp thẳng tắp phun đến trên mặt nàng, khiến tầm mắt nàng trở lên mơ hồ, nàng vội vàng sờ soạng khuôn mặt một phen, nhìn lợn rừng một bên phun máu một bên hướng nàng chạy tới.

Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó trong tay cầm hai thanh đao nhắm ngay mắt của lợn rừng vung lên.

Lợn rừng bị đâm trúng, phát ra tiếng gào rống điếc tai, bắt đầu không thèm quan tâm mà đâm lung tung.

Tần Tiêm Ngưng tuy rằng nỗ lực tránh né, vẫn là bị lợn rừng đâm một cái.

sau đó bị đâm lăn xuống núi.

Tần Tiêm Ngưng lăn đến thất điên bát đảo, mới vừa đứng vững được thân thể, liền thấy con lợn rừng kia cũng lăn xuống dưới.

Tần Tiêm Ngưng vội vàng tránh né, cuối cùng đầu con lợn rừng đụng vào một tảng đá, lưu lại một vết máu lớn, rồi tức giận ngất đi.

Từ Phù sợ tới mức không xong, nàng cũng chạy tới hét to với nữ nhi: “Tiêm Ngưng! Con đừng sợ! Con chờ mẹ tới đây!”Sau đó không đợi Tần Tiêm Ngưng đáp lời, Từ Phù liền cắn răng lại lăn từ trên núi xuống dưới.

Việc này lại khiến Tần Tiêm Ngưng sợ hãi, nàng vội vàng liền chạy đến đỡ Từ Phù, sợ nàng cũng đụng vào tảng đá.

Chờ tới thời điểm Từ Phù choáng váng mà đứng lên, liền thấy dưới thân là Tần Tiêm Ngưng.

Tần Tiêm Ngưng không còn lời nào mà nói: “Mẹ! Con không có bị lợn rừng đâm chết! Liền bị mẹ đè chết trước nha!”Từ Phù lập tức đỡ nữ nhi dậy, đau lòng nhìn trên mặt Tần Tiêm Ngưng, trên tay đầy vết thương, nôn nóng hỏi: “Nữ nhi ngoan! Con không sao chứ!”Tần Tiêm Ngưng che lại ngực bị đâm đến đau nói: “Không có việc gì ạ!”Sau đó liền đem con lợn rừng hai trăm cân, trói lại xong ném vào trong không gian.

Làm xong chuyện này, mẹ con hai người đều mệt đến tê liệt ngã ngồi trên mặt đất.

Tần Tiêm Ngưng xem địa phương này có rất nhiều thực vật nàng chưa thấy qua bao giờ, liền không để ý đến Từ Phù đang ngăn cản, bắt đầu chạy đi xemNửa nén hương lúc sau, truyền đến tiếng hét chói tai của Tần Tiêm Ngưng.

Từ Phù cho rằng nữ nhi lại gặp nguy hiểm gì đó, liền vừa lăn vừa bò mà chạy quaChỉ thấy Tần Tiêm Ngưng đang chỉ vào một gốc cây không rõ là loài thực vật nào thét to: “Mẹ! Phát tài rồi, phát tài rồi! Đây là nhân sâm! Má ơi! Nhân sâm nha!”Từ Phù cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó mẹ con hai người lập tức bắt đầu động thủ đào nhân sâmHai người vừa đào vừa đoán rằng cây nhân sâm này chắc là cũng lâu năm, bộ rễ thập phần dài, hai người thật cẩn thận mà đào một canh giờ mới đưa được cây nhân sâm không chút tổn hại nào đào xong.

Cây nhân sâm này to như nắm tay của Tần Tiêm Ngưng, hình dạng lại như hình người.

Tần Tiêm Ngưng vẫn luôn nghe nói rằng nhân sâm có thể chạy mất, vì thế nàng trước thời điểm đào nhân sâm đã bảo Từ Phù chuẩn bị miếng vải đỏ.

Thật cẩn thận mà đem nhân sâm bọc lạiTừ Phù nhìn bộ dáng nhân sâm liền nói: “Trông thấy nó ta liền nhớ tới, trước kia cậu của con nghe thấy trái tim ta yếu, còn mua mấy củ nhân sâm đó!”Tần Tiêm Ngưng lập tức kích động nói: “Vậy mẹ đã ăn chưa, mẹ để ở chỗ nào vậy!”Từ Phù nghĩ nghĩ nói: “Lúc ấy đại phu nói nhân sâm có chút bổ quá, liền chỉ ăn một chút là được, cho nên hình như còn có mấy củ đấy, nhưng là mấy củ đó cũng nhỏ thôi, hình dáng với cây này không giống lắm!”Tần Tiêm Ngưng kích động nói: “Mẹ vì sao không nói sớm nha! Mẹ của con nha! Sớm nói thì con đã sớm phát tài rồi, ở cổ đại nhân sâm rất quý, tuy rằng nhân sâm bé nhưng vẫn là được gieo trồng, so với vòng bạc của mẹ còn đáng giá hơn nhiều!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play