Rất nhanh sau đó, chiếc xe chậm rãi rồi dừng hẳn ở khách cửa khách sạn gần đấy.

Tống Tư Âm đứng qua một góc chờ Hạ Lam đi đặt phòng.
“Quấy rầy chút, tôi muốn đặt một phòng.”
Lời này vừa thốt ra, tức khắc vẻ mặt cô lễ tân khách sạn hiện lên vẻ khó xử.
“Thật sự ngại quá, xin lỗi quý khách, hôm nay trường học bên cạnh xảy ra vài chuyện khó nói, hiệu trưởng bên đó đã bao gần hết những khách sạn gần đây cho sinh viên ở tạm.

Nhất thời chỗ chúng tôi không còn phòng trống.

Mong quý khách thông cảm.”
Bao phòng cho sinh viên ở?
Động tác tìm kiếm chứng minh nhân dân trong túi của Hạ Lam hơi khựng lại, cô theo thói quen quay lại nhìn Tống Tư Âm.

Vừa vặn, Tống Tư Âm cũng ngước mắt nhìn Hạ Lam, chớp chớp mắt, long lanh vô tội.
Hơi mấp máy môi, song Hạ Lam chung quy vẫn không vạch trần, xoay người lại lần nữa đối diện với chị gái quầy lễ tân.

Hiệu trưởng trường đó hẳn là sẽ không bao luôn phòng tổng thống đâu nhỉ? Bây giờ xếp cho tôi một phòng tổng thống đi.”
Thoáng chốc, trong mắt chị nhân viên lễ tân hiện lên tia kinh ngạc, quay sang nhìn cô gái đứng ngoài cửa, thêm phần tò mò.

Phải biết rằng, chi phí thuê phòng tổng thống một đêm đã tới ngàn tệ.

Nếu là khách sạn cao cấp hơn, giá vạn tệ (\= 36.036.400 vnd) cũng có.

Người phụ nữ trước mắt mang khí chất lanh lãnh, toàn thân hiện ra hơi thở người sống chớ gần, vừa nhìn đã biết là đóa hoa cao lãnh điển hình.

Ai mà ngờ nỗi, đóa hoa cao lãnh này ra tay đặt phòng còn hào phóng chọn phòng tổng thống! Hơn nữa bên mình còn mang theo người vừa nhìn là biết đang còn là sinh viên đến thuê phòng! Chẳng lẽ là......
“A, quý khách, hiện tại tôi liền chuẩn bị thủ tục!”
Chị nhân viên lễ tân khẽ nháy mắt một cái, thái độ xoay 180 độ, hứng khởi vội vàng đem giấy tờ ra làm thủ tục thuê phòng.

Cười đầy ‘gian xảo’ tiễn hai người đi nhận phòng.
Thẳng đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại Tống Tư Âm mới cảm nhận được ánh mắt nóng rực dán lên người đã biến mắt.

Cô nhịn không được mở miệng hỏi.

“Chị ơi, chị nhân viên lễ tân đó sao nhìn em chằm chằm như thế? Chị nói cái gì với chị ấy vậy ạ?”
Đều là người trưởng thành, Hạ Lam đương nhiên hiểu rõ ánh mắt ám muội của chị lễ tân kia có nghĩa là gì, song cô không trả lời, im lặng dẫn Tống Tư Âm đến phòng đã đặt.
“OA! Nơi này thật đẹp quá a!” Nhìn căn phòng xa hoa tráng lệ trước mặt, mắt Tống Tư Âm tràn đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh, không kìm nổi bay nhào người lên sô pha.
Rất mềm, cũng rất co dãn.
Một cái sô pha trang trí thôi đã dùng đến chất liệu bọt biển, cô có chút tò xen lẫn chờ mong khám phá, quan sát tất cả đồ vật được bố trí.

Kết quả tất nhiên không làm Tống Tư Âm thất vọng.

Chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ có thể thưởng thức bầu trời sao, bồn tắm với chức năng nấu nước tự động, trên tường lắp đặt máy chiếu màn hình lớn, còn có, mấy loại trò chơi giải trí đa dạng có thể trải nghiệm ngay lập tức.
“Oa! Chị ơi! Căn phòng này thật sự rất rất đẹp! Rất cao cấp nha!”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Tống Tư Âm liền cảm thấy có chút hối hận.
Căn phòng này cao cấp như vậy, hẳn là tốn không ít tiền đi?
Bản thân mình.....có phải lại gây thêm phiền toái cho chị Hạ Lam hay không?
Bất quá, giờ phút này, tâm tư Hạ Lam hiện tại đâu thể tập trung ở căn phòng tổng thống này.

Cô nhìn Tống Tư Âm tung ta tung tăng nhảy nhót không biểu cảm nhàn nhạt lắc lắc đầu.

“Được rồi, tối hôm nay em cứ nghỉ ngơi ở đây đi.

Tôi về Cục cảnh sát trước, còn có rất nhiều công việc cần xử lí.

Chờ em ngủ hết đêm nay, ngày mai nhớ đến Cục cảnh sát hợp tác điều tra.”
Nói xong, Hạ Lam liền chậm rãi cất bước rời đi.
Nói thì chậm mà đi thì nhanh, Tống Tư Âm cuộn người như con cá chép, khẩn trương lăn nhanh xuống giường, đôi tay bám chặt lấy eo Hạ Lam.

Giây tiếp theo, trong phòng chỉ còn những tiếng cầu xin.

“Đừng đi! Em sợ lắm!”
“Buông tay.” Hạ Lam mặt vô biểu tình như cũ, gằn từng chữ một mở miệng.
Ngữ điệu lạnh lùng tận xương tủy ấy khiến Tống Tư Âm nhịn không được mà sửng sốt, loại cảm giác bất an bao phủ toàn thân.
Đúng vậy, bản thân cô bây giờ cùng với đối phương chẳng có quan hệ gì cả.

Phỏng chừng nếu không có án mạng này rất cả thể hai người cả đời này cũng chẳng có cơ hội nào gặp lại nhau.
Cố nén nỗi chua xót trong lòng, Tống Tư Âm khó khăn nơi lỏng bàn tay đang ôm Hạ Lam lại, khóe miệng giương lên nụ cười chua xót, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

“Không ......!thật ngại quá, vừa nãy là em thất thố.

Có thể là vì lúc nãy vừa mới nhìn thấy thi thể nên trong lòng còn sợ hãi.

Nhưng mà không sao đâu, chị có việc bận thì cứ đi đi ạ, chị giúp em thuê phòng đã là tốt lắm rồi.”
Mặt Tống Tư Âm đầy thành khẩn bổ sung thêm.

“Hôm nay cảm ơn chị, chị ơi.”
Bộ dạng Tống Tư Âm rõ ràng là chịu ấm ức ủy khuất nhưng không nói, nó khiến tim Hạ Lam cũng hơi đau lòng.

Cô rũ mắt, trấn áp nội tâm đang xúc động, xoay người dứt khoát rời khỏi phòng khách sạn.
Tiếng ‘cạch’ vang lớn, Tống Tư Âm nhìn cánh cửa đóng chặt theo âm thanh đó, trong lòng trống rỗng.
Tống Tư Âm! Đừng miên man suy nghĩ nữa!
Chị ấy vẫn đối xử với mi rất tốt, không phải sao? Chị ấy vẫn luôn đồng ý giúp đỡ mi mà!
Hiện tại, chính sự duy nhất mi phải làm là đi ngủ!
Mệt mỏi lăn lộn một ngày, Tống Tư Âm làm sao giữ được tâm tư muốn chơi mấy thứ thiết bị trong phòng, cô lười chẳng muốn đổi quần áo ngủ, trực tiếp cuộn tròn trên giường đi vào giấc mộng.
……
Bốn bề xung quanh một mạc yên tĩnh, dẫu duỗi tay cũng không thấy rõ năm ngón.

Tống Tư Âm dường như đang vô định trong hư không.

Mặc kệ cô có hò hét như thế nào hay vùng vẫy chống cự ra sao cũng chẳng có gì đáp lại.

Theo thời gian trôi đi, sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng giống như không ngừng cắn nuốt nội tâm chính mình.
“Có…… Có ai không? Có ai ở đây không?” Tống Tư Âm vẫn chưa từ bỏ ý định kêu gọi giúp đỡ.

Đôi tay run rẩy tự ôm chặt lấy cơ thể chính mình, nhìn về phía trước.
Dường như bởi vì tiếng gọi ấy của Tống Tư Âm, tiếng bước chân ‘lộc cộc, lộc cộc’ từ xa truyền đến càng gần.

Vừa nghe thấy động tĩnh từ người nào đó, Tống Tư Âm như nhặt được cọng rơm cứu mạng, mặt đầy kinh hỉ quay đầu lại.
“Chị ơi, là chị sao?”
“Aaaaaaaaaaaa!”
Chỉ thấy trước mắt có một khối tử thi lìa đầu dần tiến gần, tứ chi thân thể tự vặn vẹo thành hình dạng kí tự “ 万 ”.

Khuôn miệng đỏ tươi cười đến quái dị cứ như thế bước tới gần Tống Tư Âm đang đứng.
“Đừng mà! Đừng đến gần đây!”
“Cứu mạng!!!”
Tống Tư Âm tê tâm liệt phế vừa thét chói tai vừa vội vàng bỏ chạy thật nhanh.

Nhưng thi thể nữ kia lại giống như có hàng trăm hàng ngàn con mắt, dù cô có chạy đến nơi nào, nó vẫn kiên trì bám theo đến cùng.

Cuối cùng Tống Tư Âm không còn sức lực nữa bị nó tươi cười cắn nuốt.
.........
“Tống Tư Âm!”
“Tống Tư Âm! Tống Tư Âm! Em có nghe thấy không?”
Một giọng nói thanh lãnh liên tục vang lên, truyền đến tai Tống Tư Âm, cơ thể vô định giữ không trung của cô vì thế mà khẽ run lên.
Giọng nói này......!rất quen thuộc?
Là ai ở đó đang gọi mình?
“Tỉnh đi! Mau tỉnh đi nhanh lên! Nếu em còn không chịu tỉnh lại, tôi liền đưa em đến bệnh viện.”
A......!vì sao lại muốn mang mình đến bệnh viện?
Tống Tư Âm nỗ lực gắng sức để mở to mắt song chỉ hoàn phí công vô ích.

Toàn bộ tứ chi của cô giống như bị hút đi hết sinh khí, dù cô có muốn giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng, không có cảm giác.
Thoáng chốc, một mạc ánh sáng chói lóa xuất hiện trên cao, Tống Tư Âm ngẩng đầu nhìn lên, vươn tay hướng đến ánh sáng duy nhất đó.
Thật ......!ấm áp.
Là đến đón tôi sao?
Vẫn là nên nói, dẫn tôi đi theo được không?
Ở đây tối quá......
“Tống Tư Âm!”
Cùng với tiếng gọi giận dữ bên ngoài, Tống Tư Âm choàng mở mắt, cả người run lẩy bẩy nhìn người ngồi trước mắt.

Người này đúng là Hạ Lam, trên mặt vẫn còn tồn tại nỗi sợ chưa tiêu tán, trong mắt vẫn ngập tràn cảm xúc lo lắng.

Đó là gương mặt, là biểu cảm mà từ trước đến giờ Tống Tư Âm chưa nhìn thấy khi nào.
Vì cái gì?
Là bởi vì cô sao?
“Sao rồi?” Hạ Lam mặt vô biểu tình như lúc bình thường, chỉ duy trong ánh mắt vẫn tồn tại sự lo lắng như cũ.

“Bây giờ thân thể đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Tôi mát xa cho em, nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho tôi.”

Đầu ngón tay thon dài niết trên các khớp cơ Tống Tư Âm, cảm giác đau đớn rất nhanh chuyền đến toàn thân.

Xúc cảm thống khổ chưa từng có khiến sau lưng cô ứa ra rất nhiều mồ hôi lạnh, chân mày khẽ cau lại song vẫn cố gắng không để mình phát ra âm thanh.
Hạ Lam cũng chẳng dừng lại động tác của mình.

Cô tập trung xoa bóp liên tục từ nơi này đến nơi khác.

“Không sao đâu.

Chỉ cần cơ bắp được thả lỏng ra thì tốt rồi.”
Tống Tư Âm đau đến nỗi khó nén hơi thở hổn hển rồi chợt phát hiện ra tay chân bản thân cô thế mà không thể tự chủ động đậy.

“Chị ơi, chị ơi! Chuyện này rốt cuộc là sao vậy ạ? Vì sao em không thể tự động đậy được? Em có phải vừa sinh bệnh hay không? Cơ thể em này là bị làm sao đây?”
“Bình tĩnh một chút!” Giọng nói thanh lãnh trầm thấp phát ra trong căn phòng.

Hạ Lam tuy chỉ nói một câu vô cùng đơn giản liền dọa đối phương lập tức im lặng.
Thấy tiểu gia hỏa này cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn im thinh thít, Hạ Lam mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó chậm rãi mở miệng giải thích.

“Em lúc nãy là vì kinh hãi quá độ dẫn đến co gồng-co giật*, thời điểm tôi nhìn thấy em, mặt em đã đau đến đỏ bừng
(* Nguyên nhân gây co giật cơ: Tình trạng lo âu đặt cơ thể trong một tình trạng báo động liên tục, kích thích quá độ.

Hệ thần kinh là nơi điều khiển các cơ hay nhóm cơ gởi ra những hiệu lịnh (impulses, "xung") hỗn loạn, không chủ đích rõ rệt kích thích các cơ làm chúng co giật.

Cơn co gồng-co giật (Tonic-clonic seizures).

Cơn này còn được gọi là động kinh cơn lớn, biểu hiện bằng sự mất ý thức, cơ thể gồng cứng và co giật, thỉnh thoảng kèm theo việc tự cắn lưỡi hay tiểu không tự chủ.

Nếu nặng sẽ dẫn đến đột quỵ.
Rinn: thật ra là đoạn này do tui kham khảo Google thêm vô á chứ trong QT không ghi rõ co giật cơ ở mức độ nào nhưng ở dưới có nhắc đến nghiệp vụ y nên đành thêm vào.)
“Đây là lần đầu tiên em tận mắt chứng kiến một khối thi thể, cho nên......!cho nên bị nó dọa.”
Tuy cô nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp của Hạ Lam nhưng nghĩa thông tục trong đó vẫn hiểu được, rằng cô bởi vì bị thi thể dọa thảm, còn xuýt chút nữa vì nó mà bỏ mạng.
Mặt già của Tống Tư Âm đỏ lên, ngượng ngùng lí nhí trong miệng.

“Chuyện là......chuyện là, em một chút ấn tượng cũng không có.

Em chỉ nhớ ban nãy mình nằm mơ, thấy xung quanh tối thui, em không thấy cũng không sờ được thứ gì càng không thể nghe thấy âm thanh chính mình.......!ngoại trừ nhìn thấy cỗ thi thể vặn vẹo thì cái gì em cũng không biết.”
“Em......!thật sự không nhớ rõ bất cứ thứ gì?” Mơ hồ nhận thấy điểm gì, biểu tình Hạ Lam có hơi cổ quái.
Tống Tư Âm gật gật đầu, không biết tiếp theo nên nói gì.
Quay lại mấy chục phút lúc nãy, Hạ Lam đã lái xe một mình trở về Cục cảnh sát.

Song khi cô vừa chuẩn bị bước vào văn phòng của mình thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Khi thấy màn hình hiện tên người gọi đến là Tống Tư Âm, mày cô lập tức nhíu chặt.
Cô vừa mới rời khỏi, đối phương đã nhịn không được gọi điện thoại tới sao?
Hơi do dự trong chốc lát song Hạ Lam vẫn quyết định bắt máy.

Giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng gào thét từ microphone truyền đến.

“A a a! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
“Cứu mạng! Hu hu hu, ai không cứu tôi với!”
“Tống Tư Âm, em rốt cuộc đang bị làm sao?” Hạ Lam bị tiếng thét làm cho giật mình hoảng sợ, lập tức mở miệng dò hỏi tình hình đối phương.

Nhưng mà cuộc gọi tới chỉ kéo dài được 10 giây rồi kết thúc.

Dù Hạ Lam có gọi lại bao nhiêu lần người kia cũng không hồi đáp.

Cuối cùng cô nhịn không được lo lắng vội vàng trở về phòng tổng thống, lấy chìa khóa dự phòng ở quầy lễ tân xong đi lên xem xét tình hình.
Ai ngờ khi cửa phòng bị mạnh mẽ mở ra liền chỉ thấy Tống Tư Âm co người trong chăn.

Cục đá trong lòng Hạ Lam được hạ xuống nhưng dĩ nhiên bị chọc giận với giọng điệu rét run tra hỏi.

“Dùng loại thủ đoạn nhỏ này để lừa tôi trở về, sao, chơi vui không? Nếu em thật sự sợ hãi, có thể để đèn mà ngủ.
Đáp lại lời Hạ Lam là bầu không khí yên tĩnh lúc đầu.
Ẩn ẩn nhận ra có điểm gì đó bất thường, Hạ Lam vội vàng tiến lên phía trước, xốc chăn trên người Tống Tư Âm ra.

Chỉ thấy Tống Tư Âm đang banh hết tứ chi ra, một tay nắm thật chặt điện thoại di động, gương mặt hãi hùng đến đỏ ngầu, phấn eo hơi hơi nâng lên.

Liếc mắt một cái mà nhìn Tống Tư Âm hệt người bị cương thi bám xác.
Người bình thường sẽ có thể có tư thế ngủ như thế này sao?
Để mà nói, thật ra pháp y cũng nằm trong chi nhánh của bác sĩ, vì vậy chỉ cần nhìn qua liền phát hiện Tống Tư Âm toàn thân bị co rút cơ bắp dẫn đến cơ thể căng cứng, hít thở không thông.
Co rút bình thường cũng tạm nói là không sao nhưng nhìn dáng vẻ này của Tống Tư Âm rõ ràng là bị co gồng-co giật.

Dưới tình huống xấu nhất rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Chuyện này xảy ra, Hạ Lam không do dự nhiều mà lập tức hành động.

Bắt đầu quy trình sơ cứu khẩn cấp cho Tống Tư Âm.

Một bên dùng khăn lông ướt lạnh chườm lên cổ đối phương, một bên dùng tay nhẹ nhàng nắn khớp cơ hàm để cổ họng thả lỏng để khôi phục hơi thở đồng thời khi thấy có dấu hiệu hít thở mới dẫn dắt, kêu gọi ý thức của Tống Tư Âm.

Đây cũng chính là nguyên nhân trong lúc hôn mê Tống Tư Âm nghe thấy âm thanh gọi tên mình.
Chẳng qua, những lời này Hạ Lam không định kể lại cho người kia.

Đôi mắt cô hơi hơi trầm xuống, trước nay cô chưa từng nghĩ đến tâm lý Tống Tư Âm không quá mạnh.

Lúc ở chung vô tình nhìn thấy ảnh chụp tử thi đã kinh hãi tột độ.

Thế mà hôm nay còn trực tiếp nhìn thấy thi thể sờ sờ trước mặt thậm chí Tống Tư Âm còn vô tình đụng chạm lên nó.

Liên tưởng đến bộ dáng run bầm bật đòi ngủ cùng của đối phương khiến đôi mắt Hạ Lam dần mềm xuống.
“Ngủ đi, vụ án đã có đối tượng tình nghi, rất nhanh sẽ tìm ra hung thủ.”
Chóp mũi cảm nhận được mùi hương thanh thanh quen thuộc, Tống Tư Âm vì vậy mà vô thức dùng đầu cọ cọ, ngoan ngoãn nằm trên đùi Hạ Lam.
Cơn ngứa ngáy khi có tóc ma xát trên đùi chọc thân thể Hạ Lam khẽ run.

Đôi mắt cô trầm xuống, dùng một tay đem đầu Tống Tư Âm nâng dậy, ngữ khí trịnh trọng đến lạ nói.

“Đùi tôi chỉ cho bạn gái tôi nằm lên.

Em là bạn gái tôi sao?”
Lời này vừa thốt ra, trong nháy mắt ánh mắt Tống Tư Âm hiện lên tia mất mát từ đáy lòng dâng lên.

Cô lùi đầu mình xuống, biểu tình ảm đạm, ủy khuất vùi đầu xuống nệm giường.
“Biết rồi ạ.

Chị ơi, em không nên làm như vậy.”
Bộ dạng ấm ức, tủi thân đó chẳng những không làm Hạ Lam đau lòng, ngược lại, có làm cô xác định một việc rất rõ ràng.
Tống Tư Âm thích cô.
Hoặc, có lẽ, ít nhất đối phương có hảo hảo với cô rất lớn.
Chỉ là trong lòng Tống Tư Âm vẫn chưa chịu tiếp thu.

Có thể là bởi chuyện hái người phụ nữ yêu nhau đối với nhóc con này quá mức xa lạ.
Dường như nghĩ thêm ý gì đó, đôi mắt Hạ Lam dần tối tăm chẳng rõ.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng vén đi những sợi tóc mái lộn xộn của đối phương.
Thực xin lỗi, bạn nhỏ à.
Có lẽ tôi phải đối xử với em ‘tàn nhẫn’ một chút......
Ngay lập tức Hạ Lam đã có quyết định.

Vốn dĩ cô muốn buông tay, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết nữa, chỉ cần làm cho Tống Tư Âm nhận ra tình cảm của bản thân cho cô......
Dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, Tống Tư Âm bất chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Lam, trong con ngươi ngập tràn mong đợi.

“Kia......!chị ơi, tối nay chị còn rời đi không?”
Còn rời đi không?
Nội tâm Hạ Lam hơi do dự một chút song bởi vì nhìn thấy ánh mắt chăm chú đầy mong đợi của Tống Tư Âm đành gật gật đầu.

“Ừm, lát nữa sau khi em ngủ tôi liền phải trở về Cục cảnh sát xử lí công việc.”
“Dạ.....!em biết rồi.”
Đến đây, tâm tình Tống Tư Âm càng thêm mất mát.

Cô gục đầu xuống, cả người cuộn tròn thành một đoàn rút hết trong chăn cực kì giống một chú cún nhỏ bị người khác bỏ rơi.
Thấy cảnh này, Hạ Lam không nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng cầm tệp tài liệu mang theo từ Cục cảnh sát đến tùy tay lật ra xem.

Tiếng lật giấy ‘sàn sạt’ vang lên trong căng phòng rộng lớn, thực mau sau Tống Tư Âm lại lần nữa tiến vào giấc mộng đẹp.
Đến bây giờ, trong giấc mộng của Tống Tư Âm đã không còn cỗ thi thể quái dị song vẫ là không gian đen kịt.

Trong mảnh tối âm u đó cô cứ liên tục đi từng bước từng bước, chẳng tồn tại một tia sáng cũng chẳng có đích đến, cả người mờ mịt.
“Ôi! Có ai ở đây không?”

“Có thể kéo tôi ra ngoài hay không? Nơi này tối quá!”
Trong mơ, Tống Tư Âm cứ hò hét mãi.

Tình cảnh trong mơ đối chiếu lên hiện thực, thực tế cô đang nằm giãy dụa trên giường, tay chân run rẩy trong miệng nỉ non liên tục.
“Đưa tôi ra ngoài.....!đưa tôi ra ngoài đi......”
Toàn bộ căn phòng đều là âm thanh nức nở lẩm bẩm của Tống Tư Âm.

Hạ Lam bị điều đó hấp dẫn sự chú ý.

Cô nhịn không được nhíu chặt mày, nhẹ nhàng kêu người kia.
“Tống Tư Âm, Tống Tư Âm?”
“Lại gặp ác mộng nữa sao?”
Tuy nhiên lần này Tống Tư Âm không chìm sâu vào trong mơ, chỉ một chút tiếng gọi của Hạ Lam đã kéo cô ra khỏi giấc mơ.

Giây phút vừa mở mắt dậy, nhìn thấy bóng dáng Hạ Lam cuối cùng không nhịn được sự sợ hãi trong lòng nữa.

‘Đùng’ một tiếng, cô chui tọt vào lồng ngực đối phương.
Đúng vậy, Tống Tư Âm gắt gao ôm chặt lấy Hạ Lam, đầu mũi được bao phủ hoàn toàn bởi mùi hương thanh thanh, cô khó nén xúc cảm hết sức ngửi ngửi.

Trái tim đập loạn xạ rốt cuộc cũng chịu bình tĩnh lại.
Mắt thấy cảm xúc Tống Tư Âm đã dần dần bình thường, giọng nói lãnh đạm của Hạ Lam liền vang lên bên tai người kia.
“Ôm đủ chưa?”
“Ôm đủ rồi thì quay về chỗ cũ nghỉ ngơi đi, em ngủ sớm một chút tôi mới có thể mau chóng trở về Cục cảnh sát xử lí công việc.”
Nghe vậy, thân thể Tống Tư Âm đột nhiên run lên.

Bầu không khí khắp nơi lạnh dần đi.

Cô có chút mất mát xen lẫn khó tin tưởng mà ngẩng đầu, mấp mấy môi.

“Chị ơi, chị còn tức giận sao? Vì sao lại đối xử lới em lãnh đạm như thế?”
Hạ Lam chẳng trả lời, ngược lại rất có hứng thú mà nhướng mày, hỏi ngược lại.

“Tôi thực sự có lãnh đạm à? Chẳng lẽ đây không phải khoảng cách nên có giữa hai người bạn bè bình thường hửm?”
‘Xoảng xoảng’, lời nói mà Hạ Lam vừa thốt ra chẳng khác nào xô nước lạnh đang hung hăng dội thẳng lên người Tống Tư Âm.
Tất cả tay chân cô lạnh ngắt, tựa như bị đẩy vào động băng.
Nhưng mà, hình như lời này cũng đúng......
Từ góc độ bạn bè mà nói, Hạ Lam bây giờ chịu ở lại bên cạnh bồi cô đã là tận tình tận nghĩa.

Bản thân cô không nên yêu cầu người ta nhiều như thế.
Ánh mắt trầm đi, Tống Tư Âm quay đầu sang hướng khác, cố gắng quật cường mở miệng.

“Chuyện là ......!nếu là bạn bè tốt thì sẽ ngủ chung với nhau nha! Em cùng Manh Manh lúc trước cũng ngủ như vậy, không vấn đề gì.”
Mặt Hạ Lam vẫn chẳng đổi sắc, ánh mắt thẳng thắng nhìn gương mặt đối phương.

“Quả thật không có vấn đề gì.

Nhưng tôi không cần bạn tốt, chỉ cần bạn gái.

Hơn nữa, nếu tôi với em làm ra mấy hành động thân mật kia, bạn gái tương lai của tôi có khả năng sẽ tức giận.

Không phải sao?”
Bạn gái tương lai?
Trong đầu cô tức khắc hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xa lạ ngã nhào vào ngực Hạ Lam như chim nhỏ nép vào nơi an toàn.

Nội tâm lập tức cảm thấy chua xót.

Xác thực, nếu là cô nhìn thấy cảnh đó nhất định sẽ cảm thấy không vui.
“Dạ, em biết rồi.”
Mặt Tống Tư Âm khó nén tia ảm đạm, toàn thân như mất hồn mất vía ngã lại xuống vị trí cũ trên giường, nhìn qua giống như đang cố gắng tự thôi miên bản thân đi ngủ, thực tế là đang ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Cô, đột nhiên chẳng muốn đi ngủ nữa.
Chỉ cần cô ngủ rồi, Hạ Lam liền sẽ rời khỏi nơi này.
Thời gian cứ trôi cứ trôi, Tống Tư Âm vẫn nằm trên giường im lặng như cũ.

Thậm chí đôi mắt còn phiền không muốn chớp, ánh sáng bóng đèn rọi thẳng vào mắt khiến những giọt lệ tụ tập nơi hốc mắt.

Lát sau, hàng nước mắt nương theo khóe mi chậm rãi rơi xuống, thấm ướt mảnh gối.
Đôi mắt mang theo dư quang lướt qua bộ dạng thất thần kia, Hạ Lam cau mày, nhịn không được mở miệng.

“Em đây là không định đi ngủ à?”
Tống Tư Âm hơi hơi lắc lắc đầu, lại hơi hơi gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Lam có chút không hiểu cái gì.
Sau lúc lâu, Tống Tư Âm mới bất đắc dĩ mở miệng.

“Muốn ngủ nhưng cũng không hẳn là rất muốn ngủ.

Sợ là sau khi ngủ, em sẽ lại gặp ác mộng mà lúc ấy chị đã trở về Cục, nơi này chỉ còn lại duy nhất một mình em......”
Khóe miệng giương lên nụ cười miễn cưỡng, Tống Tư Âm lại nói tiếp.

“Có phải chỉ cần em kiên trì không ngủ, chị sẽ vẫn luôn ở đây không rời khỏi em không?”
Câu nói thình lình ấy khiến cơ thể Hạ Lam khẽ run nhẹ.

Nhìn gương mặt trắng bệch với đôi mắt phiến đỏ vẫn đành mềm lòng.
“Được rồi, ngủ đi.”
Nhàn nhạt trả lời xong, Hạ Lam tùy tay đặt folder sang một bên, bắt đầu điều chỉnh áo khoác với quần áo trong.
Tức khắc hai mắt Tống Tư Âm sáng ngời chưa từng có mong đợi nhìn hành động tiếp theo của đối phương.
Chẳng lẽ.....
Đem trang phục không sạch sẽ cởi ra sau đó Hạ Lam mới nằm xuống giường, thuận tay đắp chăn lên cho Tống Tư Âm, nhàn nhạt mở miệng.

“Buổi tối hôm nay là tình huống đặc thù, nên tôi không rời đi, ở lại bồi em.

Nhưng mà, em phải nhớ kỹ, chuyện này chỉ xảy ra tối nay thôi.”
Trên miệng Tống Tư Âm là nụ cười ngọt ngào vui sướng.

Cô gật gật đầu thật mạnh.

“Dạ, chỉ cần là chị là được, chắc chắn sẽ không có gì sợ hãi nữa!”
Vèo một cái, Tống Tư Âm bỗng chốc chui thẳng vào ngực Hạ Lam, liên tục dùng đầu cọ cọ.
“Chị ơi, chị thật tốt.”
............
A, thở không được.
Nhưng mà......!ấm áp quá đi.
Hiện tại Tống Tư Âm đang bị Hạ Lam giam trong lồng ngực, giống như chú dê con nép vào đá, toàn thân chẳng thể động đậy.
Nguyên nhân là do Hạ Lam chủ trương phát huy ưu thế cao gầy, đem Tống Tư Âm ôm chặt vào lòng, cánh tay dùng lực xiết chặt, lấy thân thể hóa thành lồng giam, khiến người kia chẳng thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Chưa hết đâu, bây giờ cơ thể hai người đang dán cực kì cực kì gần nhau, đến nỗi Tống Tư Âm có thể nghe thấu tiếng Hạ Lam hô hấp và cả tiếng tim mạnh mẽ vanh lên từng đợt.
Thình thịch!
“Chị ơi, nóng quá......”
Tiếng nhịp tim ổn định tựa đồng hồ quả lắc dùng để thôi miên, nó kéo Tống Tư Âm đi vào một thế giới trắng xóa.

Mí mắt cô dần nặng xuống, trong miệng cũng chỉ lẩm bẩm như thế.
Bên kia truyền đến âm thanh thanh lãnh.

“Vậy em......!muốn tôi buông em ra à?”
“Không cần đâu chị ơi, cứ như thế này cũng khá tốt.”
Cảm thụ được cái ôm ấm áp từ Hạ Lam, chóp mũi cũng được bao phủ bởi mùi hương cơ thể dễ chịu khóe miệng Tống Tư Âm bất giác tạo thành hình cung.
Có hơi đau......
Nhưng vừa vặn tốt, lần này Tống Tư Âm không còn mơ thấy gì bất thường nữa.

Cô kéo một giấc đến tận hừng đông.
Những tia sáng mặt trời len lỏi chiếu vào phòng, rọi trên mặt Tống Tư Âm.

Rất ấm áp nhưng cũng chói mắt.

Hạ Lam vốn có đồng hồ sinh học cá nhân nên đã rời giường từ sớm.

Tống Tư Âm mãi mới chịu ngồi dậy, duỗi thẳng người, theo bản năng sờ mép giường bên cạnh mình.

Thoáng chốc gương mặt tươi cười trong nháy mắt cứng đờ, cả người buồn bã.

Bên đó không có một bóng người, hơn nữa bên dưới vẫn lạnh ngắt rõ ràng người nên nằm ở đó đã rời đi khá lâu.

Tống Tư Âm chẳng quan tâm gì nữa, bước chân trần xuống sàn nhà chạy qua chạy lại khắp nơi tìm kiếm.
“Chị ơi, chị ở đâu?”
Rõ ràng đối phương đã ngủ cùng cô một giấc cho đến sáng nhưng chung quy giờ phút này Tống Tư Âm vẫn có lòng tham.

Tham muốn Hạ Lam tiếp tục ở lại bên cạnh mình.

Song, dù Tống Tư Âm đã chạy hết một vòng quanh phòng vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng người kia.

Cô ngồi xuống thảm lông thẩn thờ.
Tống Tư Âm ơi Tống Tư Âm, mi rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? Chị ấy đối với mi đã đủ tốt rồi, không thể cái gì cũng ỷ lại vào người ta.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai Tống Tư Âm.

“Ngồi trên đó làm gì? Tại sao không mang dép? Có biết sàn nhà rất lạnh hay không?”
Trong mắt tức thì toát lên vẻ vui sướng.

Tống Tư Âm ngẩng đầu nhìn Hạ Lam đang đứng bên cửa.

Chỉ thấy trên tay cô bưng lên cái khay, bên trên có đủ loại đồ ăn sáng.

Nào là bánh nao, bánh quẩy, mì sợi.
“Chị ơi, chị không đi!!” Tống Tư Âm hoan hô nhảy nhót xông ra ngoài, ôm lấy eo Hạ Lam, trên mặt hiện vẻ vui sướng như sống sót sau tai nạn.
“Em còn tưởng chị cứ thế bỏ em lại một mình rồi rời đi! Em thật sự rất sợ hãi, chị ơi, chị đừng rời khỏi em được không?”
Ngoại lực tác động bất ngờ khiến bàn tay bưng khay Hạ Lam rơi chếch choáng song thực may cô vẫn có thể giữ chặt để nó không đổ.

Nghe lời đối phương thốt lên ánh mắt hơi hơi trầm xuống.

Nhưng cô không trả lời mà đặt mấy món ăn đó lên trên bàn.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, đêm qua tôi đã nói với em, chỉ đêm qua là ngoại lệ thôi.

Lấy cho em bữa sáng này, nhớ ăn.”
Sau một đêm lại trở về trước giải phóng!
Cảm xúc vui sướng bỗng chốc biến mất sạch sành sanh.

Tống Tư Âm hồi tưởng lại lần nữa những gì mà Hạ Lam nói vào tối hôm qua.
Đúng vậy, bản thân cô không phải bạn gái của Hạ Lam, làm sao có thể cứ tùy hứng bắt người ta ở lại bên cạnh mình mãi đâu?
Sau khi đơn giản ăn xong bữa sáng, Hạ Lam mang theo Tống Tư Âm đi tới Cục cảnh sát.
Vừa mới bước chân vào tổng cục Tống Tư Âm đã nhạy bén nhận ra có điểm không thích hợp.

Bầu không khí xung quanh nghiêm túc đến độ bất thường, giống như toàn bộ Cục cảnh sát đều tồn tại luồn áp suất thấp đè nén mọi thứ trở nên trầm mặc.
Hạ Lam tựa hồ đã quen thuộc với tình huống này.

Cô cầm tài liệu cần thiết một mình trở về phía phòng khám nghiệm.
Vừa thấy thân ảnh Hạ Lam xuất hiện, Chu Đồng-như một bãi bùn lầy nằm trên bàn nhanh chóng xốc lại tinh thần.

“Hạ đại pháp y, có bữa sáng rồi sao? Tôi cả đêm đến giờ chưa ăn gì, sắp đói chết a.”
Hạ Lam không trả lời, chỉ tùy tiện chỉ cái bàn bên kia, đó là nơi khi nãy cô để mấy đồ ăn sáng lên.
Nhất thời, Chu Đồng lệ nóng doanh tròng.

“Hạ đại pháp y, cậu đối với tôi thật sự tốt quá đi được! Tôi rất cảm động nha!”
Vội vàng đem bữa sáng nhét vào miệng, tư thế ăn ngấu nghiến của Chu Đồng tựa hồ đã là thói quen thường ngày.

Hạ Lam chỉ lạnh lùng liếc mắt qua một cái, không có phản ứng.
Nhưng mà, tình huống hai người giao tiếp rơi vào mắt Tống Tư Âm khiến lòng cô hơi kì lạ.

Cô hơi nhấp nhấp môi, cảm giác kì lạ khác thường đó ngày càng mạnh mẽ.
Cô chợt nhớ ra, vị đội trưởng Chu này dường như chính là người lúc trước thổ lộ tình cảm với Hạ Lam tên Chu Đồng.

Tuy rằng Hạ Lam đã từ chối nhưng nên nói thế nào đây, Chu Đồng với Hạ Lam hình như đã là cộng sự rất nhiều năm.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ăn ý phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà bản thân cô......!giống như kẻ ngoài cuộc, bị người ta vô tình bỏ qua một bên .
Có lẽ ánh mắt Tống Tư Âm quá mức nóng rực, người có tính cách tùy tiện khi ăn như Chu Đồng mới hậu tri hậu giác phát hiện ra cô đang đứng trong góc nhỏ.

Hơi hơi nghiêng đầu, Chu Đồng tò mò mở miệng.

“Ồ, như thế nào cậu cùng bạn học Tống cùng nhau tới vậy?”
Hạ Lam vừa định mở miệng, Tống Tư Âm liền giành trước một bước nói.

“Chuyện là, đội trưởng Chu, em có thể bắt đầu vẽ chưa?”
Tư thái này so với bộ dạng sợ hãi run bần bật ngày hôm qua khác nhau một trời một vực.
Ngay cả ánh mắt Hạ Lam nhìn về phía Tống Tư Âm cũng theo đó mà phát ra tia cổ quái.
Chu Đồng chưa vội trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Lam liên tục làm mặt quỷ.

Ý đồ phán xét ra ý tứ trong mắt đối phương.
Tiếc rằng, Hạ Lam đối với hành động của Chu Đồng căn bản chẳng có phản ứng, tùy tiện cầm lấy văn kiện mới nhất trên bàn xoay người, lần này dứt khoát tiến đến phòng khám nghiệm.

“Tống Tư Âm giao cho cậu, tôi đi khám nghiệm tử thi.”
Thuận tay đem cái bánh quẩy cuối cùng cho vào miệng, Chu Đồng nhìn Tống Tư Âm trước mắt.

“Bạn học Tống đúng không? Như vầy đi, em trước hết lại đây kí vào giao ước bảo đảm bí mật đã, sau đó tôi đưa em đến phòng họa sư.

Nói đó chắc sẽ có dụng cụ em cần.”
Tần Hoài Mộng, nữ, 21 tuổi, sinh viên nghệ thuật năm 4.

Hôm qua nị người khác phát hiện chết thảm trong kí túc xá của bản thân.

Nguyên nhân chết ban đầu có thể do bị hung thủ đâm một dao vào tim, tim mất máu ngừng đập(?) khi bị phát hiện, toàn bộ cơ thể bị giấu dưới gầm khung giường kí túc xá.

Phần xương chân tay bị đánh nát, người bị cuộn tròn thành tư thế kì quái.

Từ hành vi và tính chất gây án, lí do hung thủ ra tay với nạn nhân rất có thể là báo thù.
Nhìn sơ qua nội dung báo cáo, Tống Tư Âm nhịn không được cau mày vài cái.

“Chu đội trưởng, trái tim bị người khác đâm vào hẳn là sẽ chảy rất nhiều vết máu đi.

Nhưng lần trước thời điểm em bước chân vào phòng 502 xung quanh rõ ràng vô cùng sạch sẽ.”
Hơi kinh ngạc liếc nhìn Tống Tư Âm, Chu Đồng quả thực rất bất ngờ.

Chỉ đọc sơ qua một xíu đã nhận ra chỗ bất thường rồi sao? Cô bạn nhỏ này xem ra cũng có chút thiên phú phá án nhỉ?
Chu Đồng thuận tay cầm lên chiếc bật lửa đang nằm yên trên bàn, hít sâu một hơi.

“Đúng là chuyện này rất có vấn đề.

Cho nên hiện tại tôi đang đợi kết quả khám nghiệm tử thi tỉ mỉ của Hạ Lam.” Nói xong câu đó, cô có hơi bất mãn lẩm bẩm.

“Thật là, hôm qua còn nói sẽ cùng nhau tăng ca vậy mà tới nửa đêm đã bỏ của chạy lấy người.”
Cái tên người trong miệng Chu Đồng là gì, đương nhiên không cần nói Tống Tư Âm cũng biết.

Khóe miệng cô cong lên nụ cười nhạt.

Tâm tình tối tăm phức tạp khi nãy hóa thành hư không, nội tâm hơi vui vẻ.

Bởi vì cô đã biết, tối hôm qua Hạ Lam không tăng ca tại Cục cảnh sát là vì ở lại khách sạn bồi bên cạnh cô.
Đúng vào lúc này, một giọng nó thanh lãnh lại vang bên tai.

“Các người đang ở đây lẩm bẩm cái gì?”
‘Rầm’ một tiếng giòn vang, xấy giấy dày ước chừng bằng đốt ngón tay là văn kiện báo cáo bị thô bạo ném lên bàn.

“Báo cáo tử thi kĩ càng cẩn thận đã có, ngoại trừ vết dao trước ngực, trong cơ thể người chết còn chứa lượng lớn Scopolamine*, tên thông thường ở nước ta gọi là độc tố mạn đà la.” Người nói câu này vẫn là Hạ Lam.
(* Scopolamine hay còn gọi là Hơi thở của quỷ hoặc Burundanga, là một loại ma túy hay mê dược có tác dụng gây mê.

Thường được sử dụng để điều trị và ngăn ngừa bệnh say tàu xe, tuy nhiên nó cũng có thể được sử dụng với mục đích gây mê cho một số loại phẫu thuật hoặc xét nghiệm.

Việc sử dụng Scopolamine là rất nguy hiểm nếu không được sử dụng chính xác hoặc trong số lượng quá lớn.

Nó có thể gây ra các tác dụng phụ nghiêm trọng như hoa mắt, chóng mặt, mất cân bằng, rối loạn nhịp tim, và rối loạn tình dục.

Do đó, việc sử dụng Scopolamine chỉ nên được thực hiện dưới sự giám sát của các chuyên gia y tế được đào tạo chuyên sâu.)
Theo lời nói của Hạ Lam, trong mắt Chu Đồng phát ra tia sáng.

Cô nhéo cằm, suy tư gì đó rồi mở miệng.

“Nói cách khác, Tần Hoài Mộng không phải bị người ta đâm tim nên chết mà bị hạ độc đến chết? Một khi đã như vậy, có thể nói nguyên nhân tử vong của nạ nhân chính là trúng độc mà vết thương trí mạng trên ngực được hình thành sau khi đã chết! Đây cũng là lí do tại sao ngay tại hiện trường không có nhiều vết máu.”
Nghe đến đó, ánh mắt Hạ Lam hơi phức tạp một chút nhưng không nói gì.
Tống Tư Âm nhìn mấy trang báo cáo tử thi tỉ mỉ mà trong lòng có cảm giác hơi quỷ dị, tựa hồ có gì đó sai sai nhưng lại không biết chính xác nên nói như thế nào.
Kết hợp những thông tin đã có, Chu Đồng nhanh chóng tập hợp mọi người bày ra phương hướng điều tra vụ án.

“Tiểu Trương, cậu phái người điều tra trên thị trường những người tiêu thụ Scopolamine còn không thăm dò thử có ai có lượng lớn Scopolamine.

Tiểu Lí, cậu mang theo vài đồng chí đến hỏi thăm những người có quan hệ với nạn nhân.

Căn cứ vào khẩu cung của giáo sư và sinh viên cho thấy tính cách nạn nhân là người hám giàu, chẳng có bao nhiêu người thích.

Không thể loại trừ khả năng bị trả thù.

Cuối cùng....”
Ý vị thâm trường nhìn Tống Tư Âm, Chu Đồng sờ sờ cằm, cười tủm tỉm mở miệng.

“Bạn học Tống, em căn cứ vào ấn tượng của bản thân tận lực vẽ ra hình ảnh đối tượng tình nghi, tốt nhất nên nhớ lại những đặc thù của hung thủ.”
Lời này nói ra khiến Tống Tư Âm có chút vô ngữ.
Khó! Quá khó khăn!
Cô xác thật đã nhìn thấy được bóng dáng hung thủ nhưng đó chỉ là bóng dáng mà thôi!
Bằng một cái bóng dáng vội vàng lướt qua lại muốn vẽ ra đối tượng hiềm nghi thì khác nào thiên phương dạ đàm đâu?
Dù cô có cố gánh như thế nào cũng không nổi đâu a!
(*thiên phương dạ đàm: chuyện hoang đường, phi lí.)
Vừa định mở miệng trả lời, trong mắt Tống Tư Âm liền hiện lên tia do dự.

Hơi bĩu môi, tay nhỏ bất giác vòng ra phía sau lặng lẽ xoa xoa.

Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên đội trưởng Chu giao cho cô nhiệm vụ......!nếu thẳng thừng từ chối có phải sẽ để lại ấn tượng xấu hay không?
Liếc mắt một cái liền nhìn ra Tống Tư Âm đang rối rắm, Hạ Lam vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai người kia, giọng nói lãnh đạm cất lên.

“Em tận lực vẽ là được rồi, phá án là phận sự của Chu Đồng.”
Hòn đá trong đầu chợt rơi xuống, Tống Tư Âm chẳng còn ngập ngừng như ban nãy nữa.

Cô xoay người đối diện với Hạ Lam cười đến ngọt ngào.

“Chị ơi, cảm ơn chị! Em nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Cứ như thế Tống Tư Âm đi đến phòng vẽ, cầm bút lên, nỗ lực hồi tưởng lại bóng người vội vàng thoáng qua đêm đó.

Tiếc rằng dù suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng chỉ có thể nhớ bóng dáng mơ hồ.

Cuối cùng chẳng có biện pháp nào khác, đành miễn cưỡng vẽ ra một cái bóng, chống đầu phát ngốc.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Chu Đồng bước vào phòng vẽ, hỏi: “Thế nào?”
Tống Tư Âm ngượng ngùng nói: “Quá tối, em chỉ có thể nhớ được cái bóng mơ hồ.”
Chu Đồng nhìn thoáng qua bức vẽ trên bàn, nói.

“Vẽ không tồi, bạn học Tống, có thể phiền em một việc là đi theo người của chúng tôi đến nhìn qua một số đối tượng hiềm nghi của trường học được đưa đến hay không?”
“Đương nhiên có thể.” Tống Tư Âm sảng khoái đáp.
“Được, vậy bây giờ tôi cử người đưa em đi, hắn hiện tại đang đứng ngoài phòng chuẩn bị dẫn đường.”
Tống Tư Âm nghe lời muốn đi ra ngoài tìm người, trước khi đi, Chu Đồng tựa hồ nhớ tới cái gì, thình lình phát ra một câu “Uầy, bạn học Tống!”
“Còn có chuyện gì ạ?” Tống Tư Âm tò mò xoay người, chậm rãi mở miệng hỏi.
Chỉ thấy biểu tình Chu Đồng đột nhiên trở nên nghiêm túc, mở miệng gằn mạnh từng chữ một.

“Vì tránh mọi tình huống ngoài ý muốn, em nhất định phải theo sát bên người hình cảnh được điều đi cùng, nghe chưa?”
Câu nói bất ngờ khiến Tống Tư Âm hơi khựng lại.

Cô gật gật đầu, không nhiều lời.

“Dạ nghe, em nhất định sẽ cẩn thận đi theo.”
Tống Tư Âm vừa mới đi khỏi phòng vẽ chưa được vài bước đã có giọng nói nam giới vang lên bên tai.

“Xin chào, hiện giờ tôi là người phụ trách đưa em đến phòng điều tra, hân hạnh được gặp mặt.”
Đứng ở trước mặt cô là một người con trai trẻ tuổi, cơ thể cao gầy khoảng 1m9.

Hắn hiện tại đang mặc trên người đồng phục cảnh sát, cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo đó.

Trên mặt treo nụ cười thân thiện nhìn qua là kiểu hình dương quang nam.

Chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể thu hút vô số nữ sinh đến thét chói tai.
Giờ phút gặp mặt lần đầu tiên xác thực ấn tượng của Tống Tư Âm đối với người này cũng khá tốt.

Cô vươn tay, bắt tay với Dương Trạch Giai.

“Xin chào, em tên Tống Tư Âm, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hai người xấp xỉ tuổi nhau nên rất dễ nói chuyện, chẳng qua quá lâu đã trò chuyện vui vẻ râm ranng.
Tại một góc gần đó, Hạ Lam đứng im lặng không nói không rằng, duy chỉ có ánh mắt hung hăng dần dần thêm nồng đậm.
Cuối cùng mới bước ra, ngắt gãy cuộc trò chuyện của hai người trước mặt.

“Ừm, thời gian công tác cần khẩn trương.

Hai người mau chóng đi đối chứng qua các đối tượng tình nghi cùng nhân viên cơ sở hạ tầng bên đó.

Nếu có bất luận manh mối gì thì ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi, hoặc Chu Đồng.”
Mơ hồ cảm thấy Hạ Lam giống như đang tức giận, Tống Tư Âm có chút lo lắng mà nhìn qua.

“Chị ơi, chị......”
Lời còn chưa nói hết Hạ Lam đã trực tiếp xoay người rời đi.

Bộ dạng vội vàng khẩn trương hệt có chuyện gì khẩn cấp cần giải quyết.
Câu nói chưa xong ban nãy bị Tống Tư Âm nuốt lại vào bụng, khóe miệng cô cong lên nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Hình như mình cảm thấy chị ấy tức giận......
Nhưng mà cũng đâu thể làm gì đâu?
Nếu có thể giúp ích cho công việc của chị ấy thì tốt quá!
“Bạn học Tống, chúng ta xuất phát ngay bây giờ nha?”
Giọng nói đàn ông ôn nhuận vang lên bên tai Tống Tư Âm.

Cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn Dương Trạch Giai, hơi hơi gật đầu.

“Được ạ, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Dưới sự sắp xếp của Dương Trạch Giai, toàn bộ đối tượng có quan hệ với nạn nhân cùng với các công nhân viên trong trường đã đến.

Ước chừng hơn 80 người tại Cục cảnh sát.
Trên tay mọi người cầm thêm danh sách số thứ tự, một đám lại một đám bước vào phòng thẩm vấn, tùy ý để cho Tống Tư Âm quan sát từ trên xuống dưới.
“Thế nào? Bạn học Tống, có phát hiện cái gì hay không?”Dương Trạch Giai có chút tò mò nhìn qua, thầm đánh giá tờ giấy vẽ trong tay Tống Tư Âm, quan tâm hỏi han.
“A......” đối diện với câu hỏi của Dương Trạch Giai, Tống Tư Âm cau mày, toàn thân cảm thấy bất đắc dĩ.

“Tạm thời......!chưa có manh mối gì.

Em có cảm giác tất cả mấy người này đều không phải.

Vì cái gì mà đội trưởng Chu lại phải mời nhiều người rối rắm đến như vậy......”
Nhìn trang giấy trong tay, Tống Tư Âm khẽ thở dài một hơi.
Lại tiến hành đối chiếu với lúc trước, Tống Tư Âm đã có thể nhớ cẩn thận dáng người hung thủ mà vẽ ra bóng kẻ đó từ sau lưng.

Chẳng qua, manh mối thực sự quá ít, chỉ nói đến công nhân viên trong trường đã lên đến mấy chục người.

Tìm hết trong đám người này chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Nghe đến đây, Dương Trạch Giai cũng có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu.

“Tôi thật sự cũng không rõ lắm.

Đây là mệnh lệnh của đội trưởng Chu.

Thật ra, một người bình thường làm sao có thể leo từ lầu 5 đi xuống được? Kể hết toàn bộ người trong trường thì người có khả năng này không nhiều lắm.”
A, lời này xác thật cũng có đạo lí.
Hơi do dự chốc lát rồi Tống Tư Âm mới chậm rãi mở miệng nói: “Kia…… hay là cứ để mấy nhóm người kia quay lưng về phía em mà đi vào phòng.

Em ấn tượng sâu hơn về bóng dáng đằng sau của hung thủ.

Nếu để họ đi lùi đến đây nói không chừng em có thể nhận ra.”
Suy tư gì đó xong gật gật đầu.

Dương Trạch Giai nói vài tiếng với vị cảnh sát bên ngoài, để những người kia đi ngược vào.
Mãi một lúc, có nhóm người mới, mắt Tống Tư Âm liền hiện lên tia cảnh giác.

Cô chú ý đến đốt ngón tay một người có động tác rất nhỏ.

Trên tay người này cầm tờ giấy viết số đánh bằng máy giống mọi người.

Thế nhưng ngay cả tờ giấy cũng nhăn nhúm bất thường thậm chí muốn rách đến nơi.

Tuy rằng điểm này có thể nói là rất nhỏ nhưng đối với sinh viên mĩ thuật có trình độ quan sát sắc bén như Tống Tư Âm mà nói không khó để nhận ra.
Đây là vì sao?
Đây là vì người này hồi hộp đến nỗi chảy mồ hôi tay.
Nhưng mà rõ ràng đây chỉ là phối hợp với cảnh sát điều tra thôi, có gì phải ra mồ hôi à?
Lại một lần nhìn chằm chằm vào giấy vẽ trong tay mình, Tống Tư Âm khẽ cau mày, liên tục cầm bút chì chọc chọc bức vẽ kí.
Chuyện là......!bóng dáng không trùng khớp.
Cũng không thể nói không có khả năng chỉ là có thể tương ứng 60%......
Do dự hồi lâu Tống Tư Âm mới dùng bút vẽ của mình hướng đến con số người nọ trên giấy, vẽ một vòng tròn.
“Cảnh sát Dương, em cảm thấy người này có hiềm nghi lớn nhất.

Các anh nên đem người này ra điều tra riêng thử xem sao.”
Như suy tư gì đó mà nhìn con số được đánh dấu, Dương Trạch Giai gật đầu.

“Được, không thành vấn đề.

Còn lại mấy người này cũng vậy sao? Tôi sẽ mau chóng báo lại với đội trưởng Chu để điều tra.”
Tống Tư Âm lắc lắc đầu, cô không chọn bọn họ.

Phải biết rằng trong nhóm người hôm nay, Tống Tư Âm chẳng thể xác định được ai mới đúng.

Người kia bởi vì động tác tay nhỏ khá lén lút nên mới bị cô chú ý.

Có thể nói, đây chỉ là phán đoán của Tống Tư Âm, dựa vào nhân tố vẽ chỉ chiếm 30%, còn lại đều dựa vào trực giác.

Đã như vậy làm sao Tống Tư Âm có thể tùy tiện liệt kê danh sách đối tượng hiềm mghi được? Vạn nhất oan uổng nhầm người tốt thì phải làm sao?
Dương Trạch Giai không nhiều lời nữa, cầm lấy hồ sơ người nọ viết viết vài chữ rồi chụp gửi cho Chu Đồng.
“Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta tạm thời kết thúc ở đây.

Bạn học Tống, tôi đưa em về trường học nha.”
Tống Tư Âm mang theo tâm sự nặng nề nên có chút thất thần, cô căn bản chẳng thể nghe thấy Dương Trạch Giai đang nói gì chỉ ngây ngốc gật đầu.
Vừa mới ra khỏi Cục cảnh sát, một bóng hình quen thuộc liền rơi vào mắt cô.

“Chị ơi, sao chị lại ở đây?”
Bây giờ Hạ Lam đang thở hồng hộc, tóc tai trở nên hỗn độn trong gió, cả người thoạt nhìn qua rất mệt mỏi, chật vật.
Trong mắt Tống Tư Âm ngập tràn lo lắng.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ạ? Em có thể giúp đỡ một tay không?”
Hạ Lam không trả lời, ngược lại nhìn về phía Dương Trạch Giai.

“Cậu có phải đang muốn đưa em ấy trở về trường hay sao?”
“Đúng là tôi hiện tại định đưa em ấy trở về.” Dương Trạch Giai gật gật đầu.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Tư Âm một cái, Hạ Lam nhàn nhạt mở miệng.

“Báo cáo pháp y cẩn thận đã được nộp rồi, bây giờ tôi đưa em ấy về là được.”
_____________.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play