Mãi cho đến khi Hạ Lam sắp bước ra khỏi cửa phòng, Tống Tư Âm rốt cuộc không kìm nén được nữa.

Cô vội vàng từ trên giường ngộp dậy, sốt ruột mở miệng.
“Chị…… chị muốn đi đâu?”
Hạ Lam hơi hơi nhướng mày, dường như trêu đùa Tống Tư Âm.
“Như thế nào? Không tiếp tục giả bộ ngủ nữa à?”
Gò má Tống Tư Âm có chút nóng lên, cô không dám trả lời.

Cũng đâu thể nói, bản thân vì không dám đối mặt người ta nên mới trốn đúng không?
Hạ Lam không tiếp tục làm cô khó xử, mở miệng.

“Đêm nay em ngủ ở chỗ này đi, tôi qua phòng cho khách ngủ.”
Vừa nghe thấy câu này, Tống Tư Âm lập tức nheo mắt.

Trong đầu liền nhớ chuyện đêm qua nằm mơ thấy tình cảnh khủng bố rằng bị người trong mơ đuổi giết.
“Không, không được! Đừng rời bỏ em!”
Theo tiếng la hoảng sợ của mình, Tống Tư Âm gắt gao ôm chặt lấy eo Hạ Lam.

Khuôn mặt như muốn dán lên cơ thể cô, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Cái ôm em bất thình lình thiếu chút nữa làm Hạ Lam mất cân bằng.

Cô phải dùng một tay chống trên vách tường mới miễn cưỡng  chống trụ cơ thể lại được.
“Em để ý một chút.

Thiếu chút nữa làm ngã tôi rồi, còn có, mau buông tay ra khỏi eo tôi.”
Đến đây, Tống Tư Âm mới ý thức được động tác của bản thân có phần thô lỗ.

Cô cúi đầu, ngượng ngùng mà xin lỗi.

“Chị …… Thực xin lỗi, em vừa quá kích động.”
Nhưng mà, đương nhiên cô tuyệt đối không có khả năng buông tay.

Chỉ cần cô còn sống, liền bất chấp tất cả không cho Hạ Lam ra khỏi căn phòng này a!
Hạ Lam cảm thụ được, đôi tay dưới eo lại tăng thêm lực, cô nhàn nhạt liếc Tống Tư Âm một cái, có chút buồn cười mà mở miệng.

“Như thế nào đây a? Lúc nãy em còn giả bộ ngủ để không nhìn thấy tôi, hiện tại lại gắt gao ôm lấy eo tôi, không cho tôi rời đi ……”
“Chị ơi, em chỉ cần nhắm mắt một cái liền nhìn thấy tình cảnh mình bị thi thể đuổi giết.

Thật sự không muốn ngủ một mình a.

Chị có thể ở lại bồi em ngủ được không?”
Lời này phát ra làm Hạ Lam  sửng sốt.

Cô phủ tay xuống cằm Tống Tư Âm, nhẹ nhàng dùng sức cưỡng bách đối phương ngẩng đầu nhìn mình.

Đáy mắt hiện lên tia hắc ám.
“Em có biết hiện tại bản thân đang nói cái gì không? ”
“Là…… Ngủ chung a!”
“Tôi không muốn ngủ cùng em.”
(Rinn: lặng lẽ chụp lại.)
Thoáng chốc, không khí liền trở nên lạnh xuống.

Tống Tư Âm cơ hồ có thể nhìn thấy khí lạnh ẩn ẩn toát ra từ người Hạ Lam.
Chẳng lẽ…… chị Hạ Lam để ý sự tình phát sinh lúc nãy sao?
Ai da, cô thật sự trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới ngự tỷ pháp y kia lại ngoài ý muốn khá ngây thơ.

Tống Tư Âm tự cho là mình đã hiểu rõ chân tướng liền suy tư thêm gì đó rồi gật gật đầu, ngay sau đó mặt đầy vẻ nghiêm túc mà “an ủi ” Hạ Lam.

“Ai da, có phải chị vẫn còn để ý đến tình huống lúc nãy đúng không?” Tống - tự cho là mình hào phóng - Tư Âm vỗ vỗ lên ngực nói: “Em mới hôn lần đầu tiên em còn không ngại, chị để ý cái gì nha? ”
“Hơn nữa, cả hai cùng là phụ nữ nên chỉ tính là va chạm một xíu thôi.

Cũng không tính là mất nụ hôn đầu, cho nên a, chị không cần phải …… ”
Nhiều chuyện quá……
Lời còn chưa nói xong, Tống Tư Âm theo bản năng rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.
Lúc này sắc mặt Hạ Lam đã trầm đến đáng sợ.

Toàn thân phủ đầy thơi thở lạnh đến dọa người.

Sau lưng tựa hồ mới triệu tập thêm hư ảnh màu đen nhìn qua khủng bố cực kì.
“Làm…… Làm sao vậy?” Tống Tư Âm nuốt nuốt nước miếng,  có chút run rẩy nhìn về phía Hạ Lam.
Hạ Lam không nói gì tiếp, cô nắm chạt lấy tay Tống Tư Âm.

Lực đạo lớn làm Tống Tư Âm không khỏi a một tiếng.

Cô cố gắng rút tay ra khỏi nmóng vuốt của Hạ Lam nhưng lại không thể.
Cái này còn chưa hết!
Cánh tay Hạ Lam đột nhiên truyền thêm lực, kéo Tống Tư Âm đứng dậy, nhấn người trên cửa.

Hạ Lam lợi dụng ưu thế bản thân cao hơn, liền giam Tống Tư Âm lại trong một góc.
Ép tường…… ép vào tường?!
Nhìn khuôn mặt gần trong gan tất với mình, Tống Tư Âm cảm thấy đầu sắp bốc khói nghi ngút.
Phạm…… Phạm quy a!
Sao lại có thể dùng gương mặt đẹp đến tuyệt mĩ như thế làm ra tình huống như vầy chứ?! Thật quá đáng!
“Làm…… Làm gì?” Giọng Tống Tư Âm nói chuyện có chút run rẩy.
Đôi mắt hơi hơi nheo lại, Hạ Lam có chút nguy hiểm nhìn Tống Tư Âm.

“Không làm gì cả, không phải em nói hai người phụ nữ hôn nhau không tính sao? Chạm nhau thêm vài lần nữa hẳn em cũng không để ý đâu.


…… Cái gì?
Không đợi Tống Tư Âm trả lời, Hạ Lam liền tiến lại gần, gắt gao cắn lấy môi Tống Tư Âm.
Đúng vậy, bạn không nhìn lầm!
Chính là cắn!
Mùi máu tươi tràn ngập khắp khoang miệng, khóe mắt Tống Tư Âm ngậm xuống hạt lệ.

Cô liều mạng muốn phản kháng nhưng cũng tránh không thoát được.

Sức lực của Hạ Lam khá lớn, đến độ cô không có cách nào nhúc nhích khỏi xíu nào.

Chỉ có thể để Hạ Lam tùy ý làm gì thì làm.
Cuối cùng, Tống Tư Âm cũng chịu hết nổi.

Một hàng lệ nơi khóe mắt chậm rãi chảy xuống, gò má đỏ au như gất, biểu tình vừa mới bị bắt nạt.
Đôi mắt Hạ Lam hơi trầm xuống, nắm chặt bàn tay lại, để móng tay đâm vào da thịt chính mình khiến nó phát ra từng đợt đau đớn.

Sở dĩ cô làm hành động đó chính là vì muốn giữ lại thần kinh lý trí sắp mất đi.
Một lát sau, Hạ Lam cũng chịu dừng lại.
Tống Tư Âm không chịu đựng được nữa, nức nở khóc òa lên.
“Chị ức hiếp em, rõ ràng là em mất nụ hôn đầu, em cũng không thèm để bụng.

Thế mà tại sao chị lại cắn em? Để trả thù em?”
Bộ dạng lê hoa đái vũ làm gợi lên trong lòng Hạ Lam cảm xúc không sao nói rõ.Cô vươn tay, tỉ mỉ lau đi nước mắt của Tống Tư Âm.

Nghe âm thanh chất vấn nghẹn ngào kia rồi mới đáp.
“Được rồi, thúng ta hiện tại đã thanh toán xong.”
Nói rồi, Hạ Lam liền buông Tống Tư Âm ra, cần lấy quần áo, xoay người muốn rời đi.

Cô sợ, nếu bản thân không rời khỏi đây sẽ không thể nhịn lại cơn xúc động trong lòng.
Nhưng mà, một cái ôm yếu ớt thêm lần nữa xuất hiện.

Tống Tư Âm ôm trầm Hạ Lam không buông, dùng giọng nức nở nói bên tai đối phương: “Chị …… Chị cắn cũng đã cắn, đêm nay chị có thể ở lại ngủ cùng em được không ? Em thật sự rất sợ hãi.

Cứ mỗi lần em nhắm mắt lại, đều nhìn thấy những hình ảnh máu chảy đầm đìa.

Em thật sự không muốn gặp ác mộng nữa!
Đến lúc này mà vẫn nhớ đến vấn đề ngủ chung sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Lam có chút dở khóc dở cười, cô cũng không hiểu rõ, rốt cuộc đứa nhỏ này vẫn là con người đơn thuần ngây thơ hay là quá tâm cơ.
Hạ Lam hơi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới mở miệng: “Em trước tiên buông tôi ra.”
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự thấy trọng ngập tràn của Tống Tư Âm.
Hu hu hu, cắn cũng đã cắn.

Hiện tại ngủ cùng mình một cái cũng chẳng chịu ư?
Giây tiếp theo, Hạ Lam vừa nói vừa di chuyển: “Bây giờ tôi ra bên ngoài tắm rửa, lát nữa sẽ trở lại bồi em ngủ, được chưa?”
“Dạ được dạ được! Không thành vấn đề!” Tống Tư Âm gật đầu như gà bổ thóc, trong mắt hiện lên tia kinh hỉ.
Cảm giác mất đi mà tìm lại được ai có thể hiểu thấu?!
Hạ Lam rời khỏi, Tống Tư Âm lần nữa leo về trên giường.

Cô vuốt đôi môi có chút sưng đỏ của mình, không khỏi cảm thán.

Tuy rằng…… bị trả thù nho nhỏ nhưng mà nỗi sợ gặp cơn ác mộng cuối cùng cũng có thể giải quyết.

Chẳng lẽ, đây là khung cảnh Tái ông thất mã, an tri họa phúc* trong truyền thuyết a?
(* “Tái ông thất mã, an tri họa phúc”( điển tích Trung Quốc) nghĩa là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc, trong họa có phúc, trong phúc có họa.

)
Một giờ sau, Hạ Lam thay áo ngủ, bưng một khung giường thiết kế riêng đi vào phòng.
“Đây là?” Tống Tư Âm thật cẩn thận thăm dò.
“Giường,” Hạ Lam nhàn nhạt mở miệng.
“Em ngủ trên giường, tôi ngủ trên cái này.”
Ghét bỏ cô như vậy sao? Tống Tư Âm nhịn không được dùng đôi mắt ai oán nhìn Hạ Lam.
Cái này…… so với cảnh tượng ngủ chung của cô không giống nhau a!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play