Hạ Lam cười như không cười nhìn
Tống Tư Âm, không chọc thủng tâm tư sâu xa kia, chỉ hơi hơi ngẩng đầu
“Kéo búa bao!”
Ván thứ nhất, Tống Tư Âm thắng.
Cô cao hứng quơ chân múa tay hệt như đứa trẻ nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn trở nên có chút kiêu ngạo.
“Em thắng! Chị chọn đi tuyển! Nói thật hay thử thách!”
“Thử thách.”
Tống Tư Âm như suy tư gì gật gật đầu, đem một mớ thẻ bài thử thách ra đưa tới trước mặt Hạ Lam.
“Chị chọn đi, cái nào cũng được.”
Giờ phút này Tống Tư Âm vẫn chưa ý thức được điều gì quan trọng, chỉ mải mê vào trong trò chơi.
Hạ Lam tùy tay rút một to đặt lên trên giường.
【 ca hát một khúc 】
Thấy cái này, Tống Tư Âm càng thêm hưng phấn, không ngừng vỗ tay nhỏ.
“Chị ơi chị ơi! Mau hát đi mau hát đi! Tùy tiện hát bài nào cũng được nha!”
Một lúc lâu sau Tống Tư Âm mới nhận ra, giọng Hạ Lam rất có từ tính.
Mặc dù giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại vô tình rất quyến rũ a.
Cô thật sự rất tò mò, đến tột cùng, bộ dáng ca hát của Hạ Lam trông như thế nào.
“Ca hát a……”
Ánh mắt Hạ Lam có chút âm u, tựa hồ nó gợi lên thứ gì đó đã được cất sâu trong hồi ức của cô.
Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, từng ca từ trầm thấp chậm rãi phát ra.
“Lẳng lặng bồi người đi rồi, đi rất xa, rất xa.
Đến khi đôi mắt đỏ ngần cũng không biết được……”
Một cổ cảm xúc ưu thương tràn ngập trong không khí.
Tống Tư Âm chìm đắm vào ca khúc.
Khi nhìn Han Lam đang hát, lòng cô cảm thấy hơi hơi đau xót.
Chị ấy, giống như đang thương tâm.
Mình…… Có nên lại an ủi chút hay không?
Dẫu hơi do dự trong chốt lát song Tống Tư Âm vẫn vươn tay ra.
Tựa hồ muốn trao cho Hạ Lam một cái ôm.
Ca khúc đang được hát bỗng nhiên dừng lại, Hạ Lam giương ánh mắt thâm thúy đang để giữa không trung của Tống Tư Âm.
Dường như cảnh cáo, dường như chờ mong.
“Như thế nào? Em là muốn nhào vào ôm tôi một cái để an ủi tôi sao ?”
“Em em em……”
Lắp bắp một hồi lâu sau, Tống Tư Âm mới thẳng cổ, khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía Hạ Lam.
“Đúng vậy, chị hát thực sự quá thương tâm.
Cho nên em muốn ôm chị, an ủi chị.
Có vấn đề gì sao?”
Theo quan điểm của cô, an ủi thì không có gì phải thấy thẹn, ôm một cái thôi mà, đâu có ấu trĩ đâu.
Vô luận là thông qua biện pháp gì, chỉ cần có thể làm người khác vui vẻ hạnh phúc giúp họ vượt qua nổi buồn thì chính là làm việc tốt.
Câu trả lời thẳng thắn, thành khẩn của đối phương khiến Hạ Lam không khỏi cảm thấy sửng sốt.
Tất nhiên chỉ diễn ra trong nháy mắt rất nhanh trở lại bộ dáng vân đạm phong khinh bình thường.
Khóe miệng cô như có như không gợi nên nụ cười nhạt.
“Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng qua là tùy tiện hát một bài mà thôi, không có ý tứ nhiều như vậy.”
Gạt người.
Chắc chắn là gạt người.
Rõ ràng ý cười của Hạ Lam rất bất thường.
Cơ hồ chỉ cần liếc mắt sơ qua, Tống Tư Âm cũng có thể hiểu thấu người kia đang ngụy trang.
Phải biết rằng, để nghiên cứu rõ chuyên ngành mỹ thuật của mình, cô từng phải tìm hiểu rất nhiều về tâm lý học hành vi nga.
Thậm chí cô còn đăng kí một học phần tâm lý trong trường nữa kìa.
Hơn nữa vì chuyện này cô còn có luôn tấm giấy chứng nhận chuyên môn về cố vấn tâm lý.
Chắc chắn, chuẩn cmnr!
“Vâng……” Tống Tư Âm lên tiếng, trong mắt hiện lên tia ảm đạm, trong ngực có chút rầu rĩ.
Cái kia thì có ý nghĩa gì đâu?
Bản lĩnh dù có giỏi đến đâu cũng phải được sự đồng ý của hai bên mới được.
Hiện giờ chị Hạ Lam trở nên xa cách mà che giấu, cho dù có là Thiên Vương tới thì cũng không hỏi ra được gì cả!
Có lẽ, Hạ Lam nhận thấy sự hụt hẫng nhẹ của Tống Tư Âm.
Cô lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc: “Còn chơi không?”
“Chơi!” Theo bản năng, Tống Tư Âm liền đáp lại.
Mới ván thứ nhất, cô sao có thể từ bỏ!
Bất quá vài giây sau khi Tống Tư Âm
phấn chấn lại tinh thần, giống như dũng sĩ càng cản càng hăng.
Bỗng nhiên, một cảm giác gì đó với sứ mệnh gì đó được phát sinh.
Nhìn cô như thế, Hạ Lam cười nụ cười xuất phát từ trong tâm.
“Kéo búa bao!”
Quả nhiên, trên đời này không có ai luôn xuôi gió xuôi nước.
Biểu tình Tống Tư Âm lập tức trở thành ký tự 囧.
Cô hơi do dự một chút, quyết định chọn trả lời thật.
Bởi vì trở lời thật thì sẽ không có tổn thất gì, so với mạo hiểm được mất thì vẫn tốt hơn nhiều.
Hạ Lam nhìn chằm chằm cô, đánh giá một hồi, khóe môi cong lên.
“Em thích kiểu người như thế nào?”
“A…… Cái này……” Tống Tư Âm sửng sốt một chút, nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, buồn rầu nói: “Không được tính em chơi xấu nha, kì thực vấn đề này em chưa nghĩ tới.”
Hạ Lam nhịn không được khẽ cười một tiếng, thật là đứa trẻ trung thực.
“Được, đổi vấn đề khác.”
“Dạ.”
Tầm mắt Hạ Lam không dấu vết chuyển lên khóe môi cô, đè thấp giọng nói: “Nụ hôn đầu tiên của em còn không?”
“Đương nhiên còn a!” Tống Tư Âm tự hào nói.
Đáy mắt Hạ Lam ngay tức thì tràn đầy ý cười.
Ván thứ ba bắt đầu, Tống Tư Âm thắng.
Hạ Lam như cũ lựa chọn làm thử thách.
Nội dung thử thách là làm mặt quỷ.
Ván thứ tư, Tống Tư Âm thắng! Hạ Lam lựa chọn thử thách! Nội dung bị người chơi khác xoa mặt mười giây.
……
Tình huống như vậy lập lại mấy lần.
Cho dù thần kinh hơi thô như Tống Tư Âm còn ẩn ẩn thấy sự tình không thích hợp!
Vô luận Hạ Lam thua mấy lần cũng đều lựa chọn làm thử thách.
Lời nói thiệt tình một công cũng moi không ra được!
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Trí mạng nhất nhà, ở ván thứ sáu trở về sau, mục đích của Tống Tư Âm dường như bị Hạ Lam nắm thóp được rồi.
Kéo búa bao hoài cũng không biết được gì cả!
Tống Tư Âm chỉ hận không thể ngẩng đầu lên trời đòi công đạo!
Cô liền nhớ lại, lúc ở quán bar cô cũng bị Hạ Lam làm rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Qua mấy ván liền, Tống Tư Âm liền giơ cờ trắng đầu hàng.
“Chị ơi, chị có thể đổi cách chọn cho đa dạng xíu không? Lần nào chị cũng chọn làm thử thách cả, thiệt sự mà nói, chị không định chọn nói thật lần nào sao?”
Nói xong câu cuối, đôi mắt nhỏ của Tống Tư Âm nhìn Hạ Lam có thêm chút u oán.
Ô ô ô!
Tuy rằng nhìn mỹ nữ tỷ tỷ làm thử thách cũng rất tốt…… Nhưng mà cái này cùng với mục đích của cô không có giống nhau a!
Ý cười trên khóe miệng Hạ Lam không khỏi trở nên sâu hơn.
Cô nhướng mày, hỏi ngược lại: “Tại sao? Là em muốn tôi chuyển sang nói thật sao?”
“Hay là thực ra mà nói…… Em đang muốn trộmtìm hiểu bí mật của tôi?”
Mồ hôi lạnh liền túa ra làm ẩm ướt lưng.
Tống Tư Âm vờ bình thản lắc lắc đầu.
“Không có, không có, Không có như vậy đâu a!”
“Em là…… Là vì bảo trì tính đa dạng của trò chơi mà thôi.
Lần nào cũng chọn Dare thì đâu thú vị đâu, đúng không?”
Tống Tư Âm chớp chớp mắt, ý đồ dùng thái độ thành khẩn này của mình để thuyết phục Hạ Lam.
Mái tóc có hơi hỗn độn xù nhẹ lên cộng thêm bộ dạng ngoan ngoãn kia làm cho Tống Tư Âm giống chú cún đang chờ đợi được âu yếm.
Hạ Lam cười.
“Được, không vấn đề gì.
Chỉ cần em có thể thắng được tôi, ván tiếp theo tôi liền chọn nói thật, được chưa?”
“Nói lời giữ lấy lời!” Trong mắt Tống Tư Âm hiện lên tia sáng chưa từng có, cô hưng phấn trả lời.
Còn không phải là kéo búa bao thôi sao?
Cô không tin, chẳng lẽ cô một ván sau cũng không thắng được!
Sự thật chứng minh, cô đúng thật là không có thắng được thêm ván nào.
Một lúc sau, Tống Tư Âm hoàn toàn ủ rũ.
Cô dùng trạng thái Cát Ưu nằm liệt trên giường* để biểu thị sống không còn gì luyến tiếc.
(* Hình ảnh Cát Ưu nằm liệt:
Hạ Lam có chút buồn cười nhìn Tống Tư Âm.
“Em thua, lần này cũng lựa chọn nói thật hay sao?”
“Không được, ván này em chuyển qua thử thách.”
Tục ngữ có nói , sinh hoạt giống như một hồi cường *, nếu ngươi phản kháng lời nói không được, cũng chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.
(*Rinn: hông hiểuuu.
Sory!!)
Lúc này Tống Tư Âm đã hoàn toàn đem cái này thành trò chơi.
Đối với mục tiêu thăm dò Hạ Lam đã không còn bất kì hy vọng.
Tống Tư Âm nội tâm như đống tro tàn mà rút một lá thẻ thử thách.
Giây tiếp theo, cơ thể cô ngay tại chỗ liền hoa đá.
【 Cùng một người chơi hôn cháo lưỡi 10 giây.
】.