Hơn một tháng trôi qua lúc này cô đã mang thai được hơn 7 tháng. Chiếc bụng cũng bắt đầu nhô cao. Mọi nơi cô đi qua trong nhà đều được lót thêm một lớp lông nữa. Các nơi có đồ vật sắc nhọn đều được bọc kín lại, cô bắt đầu đi lại khó khăn hơn. Cô đã ăn được nhiều hơn trước không còn nghén ngẩn bắt kì thứ gì nữa. Đặc biệt cô rất thích ăn đồ chua. Mặc dù Thiên Cảnh và bà Lục đã hạn chế cho cô ăn nhưng hễ họ không có nhà là cô lại gọi cô bạn Tiểu Dương của mình mang sang. Và đương nhiên để chiều lòng cô bạn thì Tiểu Dương cũng đồng ý. Lục Thiên Cảnh dạo này bận việc ở công ty đi sớm về khuya. KIR chuẩn bị “thanh trừng” một số thành phần gây tổn hại đến công ty bởi gần đây một số sản phẩm có hợp tác với KIR đều bị động tay dẫn đến lượt bán tụt giảm. Anh cũng đang đau đầu với Thẩm gia vì cổ phiếu của họ tụt giảm đáng kể dự đoán chỉ trong vòng một tháng nữa sẽ phá sản. Dường như đang có một thế lực nào đó đằng sau giật dây tất cả và đương nhiên là anh đã biết người đó là ai và không ai khác chính là Thẩm Thanh. Cô ta bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình vào một tháng trước, cô ta đã mua chuộc cổ đông thứ ba và bốn của Thẩm Thị và đang cố tìm cách thuyết phục đại cổ đông và cổ đông thứ hai là ông Thẩm và Lục Thiên Cảnh. Cô ta đã nghĩ cách đưa Thẩm Linh ra nước ngoài. Giờ Thẩm gia đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, lúc này cô ta sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh và rồi được mọi người tôn lên làm chủ tịch. Đúng là một kế hoạch hoàn hảo. Nhưng cô ta đâu biết, Lục Thiên Cảnh đã âm thầm điều tra cô ta vào một tháng trước nhưng anh vẫn chưa muốn vạch mặt Thẩm Thanh. Trò chơi vẫn đang rất hấp dẫn.
Tối nay Thẩm Thanh hẹn anh đi ăn bữa tối. Anh cũng đồng ý để xem lần này cô ta định làm gì. Hai người dùng bữa ở một nhà hàng khá đắt đỏ. Họ cùng nhau nâng ly và đương nhiên anh cũng đã cảnh giác với cô ta. Nhưng ngta không bằng trời tính. Cô ta đã bỏ cả thuốc mê vào thức ăn của anh. Đầu óc anh lúc này choáng váng rồi trước mắt anh tối sầm lại. Khi anh mở mặt ra là bóng dáng quen thuộc của vợ mình, bên cạnh cô là ông bà Lục và Thẩm Thanh đang ngồi dưới đất trên người chỉ có mỗi chiếc khăn tắm quấn quanh người. Đây đều là kế hoạch của cô ta. Ông bà Lục đều đã biết về kế hoạch này nhưng chỉ có cô là không biết. Nước mắt lăn dài trên gò má của cô. Lúc này Thẩm Thanh lên tiếng:
- Hôm… hôm qua cháu và anh Thiên Cảnh đi ăn tối chúc mừng dự án thành công. Bọn cháu uống say quá nên mới thành như vậy… Hu….hu!!!
Cô ta vừa nói vừa khóc còn anh thì vội vàng giải thích nói:
- Con/Anh không biết chuyện gì xảy ra hết! Khi tỉnh lại con/anh thấy mình đã như vậy rồi!
Thẩm Thanh bắt đầu trò diễn của cô ta tiếp tục vừa khóc vừa nói tỏ vẻ oan ức:
- Lần đầu tiên của tôi đã bị… anh ấy lấy mất rồi! Tinh Nguyệt xin cô hãy đòi lại sự trong trắng cho tôi!
Cô ta bò đến chỗ cô khóc nức nở. Lúc này cô chỉ khẽ xoa bụng mình rồi dùng đôi mắt sắc lạnh của mình nói:
- Được! Nếu vậy tôi sẽ ly hôn để cô có thể danh chính ngôn thuận làm vợ người đàn ông này!
Anh liên tục không đồng ý, trên người anh đã quần áo chỉnh tề lại gần giải thích với cô nhưng chẳng lọt vào tai cô được câu nào. Trái tim cô bây giờ vỡ thành trăm mảnh. Ông Lục thấy tình huống như vậy đành lên tiếng:
- Con đã cướp đi sự trong trắng của Thẩm Thanh! Nếu con không muốn ly hôn với Tinh Nguyệt con phải chấp nhận cưới Thẩm Thanh làm vợ hai nhưng đương nhiên sẽ không có bất kì đám cưới nào hay giấy đăng kí kết hôn nào cả!
Tinh Nguyệt nghe đến đây thì sốc đến ngất lịm đi. Anh vội bế cô chạy nhanh đến bệnh viện, ông bà Lục cũng hốt hoảng đuổi theo sau. Bỏ lại Thẩm Thanh với nụ cười đắc ý. Cô ta nghĩ thầm:
- Từ từ rồi tôi sẽ làm vợ cả rồi trở thành thiếu phu nhân Lục gia thôi! Cô và thứ nghiệt chủng đấy sẽ nhanh chóng biến mất thôi!
Ở bệnh viện, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Mai. Hai tiếng sau, Lăng Thiên mới bước ra, ba người nhà họ Lục vội vây quanh cậu ta, họ cùng đồng thanh hỏi:
- Vợ / con dâu tôi sao rồi?
Lăng Thiên đáp:
- May mắn Tinh Nguyệt và đứa bé không sao! Nhưng đừng để bất kì lần nào xảy ra như vậy nữa nếu không tính mạng cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm!
Tinh Nguyệt nhanh chóng được chuyển về phòng VIP. Dưới sự chăm sóc tận tình của bà Lục, Tinh Nguyệt cũng tỉnh lại. Đương nhiên là họ sẽ giải thích mọi chuyện cho cô nhưng cô vẫn quyết định chiến tranh lạnh với anh. Một tuần trôi qua, Tinh Nguyệt cũng bình phục về nhà. Một tuần này, Lục Thiên Cảnh sát phạt trên thương trường đã biến thành “Lục cún cưng” chỉ để dỗ dành cô vợ bé nhỏ của mình. Cô cũng bớt giận.
Chiếc Lambo nhanh chóng đánh vào biệt thư, thư kí Lâm bước xuống mở cửa cho hai người. Một tuần nay Thẩm Thanh cũng đã chuyển đến đây và đương nhiên là không một ai chào đón cô ta cả. Thấy anh dịu dàng đỡ cô vào nhà, Thẩm Thanh nổi lòng ghen ghét đố kị, cô ta bắt đầu nói:
- Chị Tinh Nguyệt! Chị khỏe lại rồi ạ! Em mới về nhà còn nhiều điều cần học hỏi mong chị giúp đỡ!
Quản gia và người hầu thấy cô ta nói vậy ai mặt cũng trở nên biến sắc. Ngày nào cô ta cũng muốn vào phòng ngủ của hai vợ chồng anh nhưng bất thành. Cô ta đều bị quản gia Trương bắt gặp nên ông đã khoá cửa phòng của anh lại. Thư phòng của anh cũng đã khoá để tránh cô ta lên vào. Cô ta phải ở phòng của khách cạnh nhà kho. Quản gia Trương và người hầu trong nhà đều không ai phục vụ ả ta cả. Mặc dù Thẩm Thanh đều cố gắng ra lệnh nhưng chẳng ai mấy quan tâm đến cô ta. Tinh Nguyệt được anh đỡ lướt qua cô ta. Quản gia Trương vội theo sau để mở cửa cho anh. Ông cố tình nói to để cô ta nghe thấy:.
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
- Thưa thiếu gia mấy hôm cậu không ở nhà có mấy con chuột có ý định chạy vào phòng cậu và thiếu phu nhân nên tôi phải khoá cửa lại ạ!
Anh và cô nghe vậy đều hài lòng gật đầu còn Thẩm Thanh nghe đến đây thì mặt đỏ tía tai thầm nghĩ:
- Các người đợi đấy mà xem rồi các người sẽ phải quỳ rạp xuống chân Thẩm Thanh này mà thôi!
Tối hôm đó, ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, anh ngồi cạnh gặp cho cô từng chút một thức ăn, mặc kệ Thẩm Thanh cho dù cô ta có tỏ vẻ thuỳ mik ăn uống nhẹ nhàng. Ăn sau ai về phòng nấy nhưng tất nhiên là Thẩm Thanh chưa bao giờ chịu thua cô ta mặc một chiếc váy hai dây khoét ngực bước lên thư phòng nơi anh đang làm việc. Tinh Nguyệt đã ngủ ngay sau khi ăn cơm do thể trạng của cô đang khá mệt mỏi. Thấy ả ta bước đến anh vờ như không để ý, cô ta vòng tay qua anh khẽ nói:
- Anh Thiên Cảnh cuối cùng em cũng được làm vợ anh! Tuy chỉ là vợ lẽ nhưng em vẫn rất hạnh phúc!
Anh lúc này đã sởn hết cả da gà lên vội đẩy ả ta té nhào xuống đất nói:
- Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang giở trò gì? Tôi cảnh cáo cô nếu cô không tránh xa khỏi vợ và con tôi thì cô đừng mong thấy được mặt trời nữa!
Anh bóp cô ta quăng xuống đất. Thẩm Thanh chỉ biết anh là tổng tài của KIR chứ không biết được thân phận thứ hai của anh là lão đại của bang Thiên Long- ông trùm của thế giới ngầm nên cũng không mấy run sợ. Cô ta vẫn còn khiêu khích anh nói:
- Lục Thiên Cảnh! Tại sao em yêu anh nhiều năm như vậy mà anh chỉ để ý đến con nhỏ nhà quê đó! Anh cứ đợi đó rồi em sẽ khiến anh yêu em nhiều hơn cô ta gấp vạn lần!
Cô ta khập khiễng bước về phòng mình. Còn anh lập tức gọi cho thư kí Lâm điều tra những cổ đông mà cô ta đã mua chuộc. Anh sẽ không để bất kì ai làm hại đến vợ và con của mình. Anh ray chán rồi bước về phòng. Anh vội vào phòng tắm để tắm rửa lại. Lúc sau anh bước ra thấy cô đã tỉnh giấc đang ngồi tự xoa bóp lấy chiếc chân bị chuột rút của mình. Anh vội bước đến nói:
- Vợ ơi! Em không thoải mái ở đâu sao? Lại đây anh xoa bóp cho!
Anh để cô nằm xuống rồi bắt đầu xoa bóp cho cô, anh thương vợ mình mang thai đứa con của anh vất vả nhưng chẳng thể giúp gì được cho cô. Một lúc sau, khi đã hết đau anh, cô vội bảo anh nằm xuống ngủ để giữ gìn sức khỏe cứ thế hai người ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh đã đến Thẩm Thị từ sớm, anh đã sai người hầu lẻn vào gắn máy nghe lén và định vị vào túi xách của cô ta. Khi cô ta đang nói chuyện với ai đó thì điện thoại anh cũng rung lên thông báo đã thu được âm thanh. Anh mở điện thoại lên đeo tai nghe vào thì nghe được đầu dây bên kia nói:
- Ông mau nghĩ cách lấy được cổ phần từ tay Thẩm Hạo ( cha Thẩm Thanh) đi! Chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ leo lên cái ghế chủ tịch rồi! ( Giọng Thẩm Thanh)
Người còn lại đáp:
- Cô cứ từ từ tôi đã nghĩ ra một kế này!
Đến khúc này thì anh không còn nghe được gì nữa vì họ đang nói thầm rồi cười phá lên nhưng anh có thể nhận ra giọng nói kia là ai. Người đó là gia chủ Hạ gia. Họ đang có kế hoạch và âm mưu gì đây. Anh vội gọi thư kí Lâm vào nói:
- Cậu mau điều tra cho tôi! Hành tung của Hạ gia lần này ngay lập tức!
Thư kí Lâm nghe lệnh lập tức đi điều tra. Hạ Tinh Nguyệt lúc này đang ở nhà chính cùng ông bà Lục. Sáng nay do không yên tâm anh đã đề nghị đưa cô về đấy để hai ông bà chăm sóc cô những tháng cuối thai kì. Tối đến anh vội về nhà chính bỏ mặc Thẩm Thanh ở lại Ngự Thiên một mình. Vợ chồng quản gia Trương và toàn bộ người hầu đều đã nghỉ ngơi. Thẩm Thanh chỉ đành ôm bụng tức đi ngủ bởi cô ta định lên vào thư phòng của anh nhưng cửa đã khoá. Phía bên kia, hai vợ chồng trẻ đang ôm nhau say giấc nồng.