Lương Tư Nguyệt cảm nhận sâu sắc được lời đàn ông không thể tin, ví dụ như, Liễu Du Bạch rõ ràng nói bận cả ngày mệt rã rời, thế mà vẫn còn dư thừa sức lực lăn lộn cô.

Cô cảm giác nếu mình là một cái điện thoại, chắc chắn là loại hết pin trực tiếp tắt nguồn.

Váy dạ hội bằng lụa màu vàng nhạt rơi xuống đất, bị làm bẩn không thể mặc được nữa.

Chiếc váy này rất đắt, Lương Tư Nguyệt hơi xót của, nhưng ngay cả sức lực trách Liễu Du Bạch cô cũng không có, còn phải để anh bế mình vào phòng tắm rửa.

Cô ngồi thụp hẳn vào trong bồn tắm, cánh tay đặt lên bệ, đầu gối lên cánh tay. Tắm nước ấm khiến cô hồi phục lại chút sức lực, nhưng cảm giác lười biếng lại bị phóng đại gấp bội, không muốn động đậy dù chỉ một chút.

Duỗi tay về phía Liễu Du Bạch đang lấy máy sấy ở bên cạnh, cô bảo anh kéo mình lên.

Liễu Du Bạch rũ mắt xuống nhìn cô một cái, cố ý trêu cô: “Gọi chồng đi rồi anh kéo.”

Vì thế, không biết Lương Tư Nguyệt lấy đâu ra chút sức mạnh hồng hoang cuối cùng của mình, tự lực cánh sinh, bùm một cái đứng lên.

Liễu Du Bạch cười, chế giễu: “Cốt khí của em có thể dùng vào chỗ nào đúng đắn hơn không.”

Đến khi lên giường nằm xuống đã hơn hai giờ sáng.

Hai người gần như vừa dính vào gối đã ngủ mất.

Còn tin tức về lễ cưới của hai người, buổi sáng ngày hôm sau, Liễu Du Bạch liên hệ vị phóng viên kia gửi bài viết sang cho hai người duyệt trước.

Lương Tư Nguyệt mặc áo tắm dài, ngồi ở bàn ăn lầu một, vừa ăn bánh mì, vừa xem bài viết, xem qua một lần thấy nội dung đều ổn.

Ban đầu hai người cũng không định công khai chuyện kết hôn. Nhưng trước đây không biết nhân viên chuẩn bị lễ cưới nào tung tin lên mạng, đại ý là nói Lương Tư Nguyệt dùng trăm phương ngàn kế leo lên hào môn, kết quả công khai thời gian dài như vậy, đến nay mới đạt được danh phận muốn có, lễ cưới còn làm vô cùng đơn sơ, có thể thấy được là cô không có địa vị gì ở nhà họ Liễu.

Chuyện tình cảm giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Loại nghị luận như thế này, Lương Tư Nguyệt đã học được cách mỉm cười bỏ qua từ lâu.

Nhưng Liễu Du Bạch vẫn hơi để bụng, vì thế một người không thích công khai sinh hoạt cá nhân cho công chúng biết như anh, xuất phát từ mong muốn đính chính lại cho Lương Tư Nguyệt, phá lệ mời truyền thông đưa một tin độc nhất vô nhị.

Sau khi Liễu Du Bạch và Lương Tư Nguyệt đều duyệt xong, truyền thông bên kia lập tức đăng bài, quả nhiên, chỉ lát sau đã lên hot search.

Mọi người đều biết hôm qua là ngày hai người tổ chức lễ cưới, từ sáng sớm đã có một vài tài khoản giải trí đưa tin về chuyện này, nhưng chỉ có một câu khô cằn “Tục truyền tiểu hoa Lương Tư Nguyệt và tổng giám đốc Liễu Du Bạch của công ty giải trí XX hôm nay sẽ tổ chức lễ cưới ở trang viên XX”, ảnh đăng kèm là ảnh trang viên XX lấy trên mạng, cùng với mấy tấm ảnh chụp lén hai người Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch chung khung hình.

Vây xem kết hôn vốn là hoạt động già trẻ đều thích, mọi người đều có thể tìm được góc độ “ăn dưa” riêng, ví dụ như có người quan tâm váy cưới có đẹp hay không, có người muốn nghiên cứu một chút quan hệ của khách khứa trong lễ cưới, có người còn chuẩn bị cả kính lúp, muốn nhìn xem bụng của cô dâu có còn phẳng hay không.

Kết quả, đợi một ngày, một tấm ảnh hiện trường lễ cưới cũng không có, “quả dưa” này quá nhạt.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách tài khoản giải trí được, dù sao hiện trường lễ cưới quản lý rất chặt chẽ, căn bản không có chuyện chụp trộm.

Phóng sự độc quyền về đám cưới vừa được tung ra đã hoàn toàn thỏa mãn cơn đói một ngày của mọi người, nhất thời các nội dung phái sinh và bài viết thảo luận liên quan lần lượt xuất hiện, phân tích hầu như không có góc chết.

Ví dụ có một blogger bóc đồ của Lương Tư Nguyệt từ trên xuống dưới, váy cưới cộng thêm hai bộ lễ phục, ba bộ trang sức hoàn toàn khác nhau, giá cả khiến người ta líu lưỡi. Hơn nữa váy cưới của Lương Tư Nguyệt có lẽ là tìm nhà thiết kế nổi tiếng đặt làm riêng, riêng tiền thiết kế đã tới bảy con số.

Còn có trang viên nơi tổ chức hôn lễ là tài sản riêng của một ông trùm trong giới văn hoá, không cho người ngoài thuê, người bình thường có tiền cũng vô dụng, phải dựa vào quan hệ.

Lại ví dụ như, có người càng thích nghiên cứu về lĩnh vực ẩm thực, tổng hợp đồ ăn và rượu xuất hiện trong tiệc cưới sau đó ra kết luận là, tính bình quân một người còn hơn cả chi phí vào nhà hàng Michelin cao cấp.

Cuối cùng mọi người đi đến thống nhất, buổi lễ cưới này đơn giản nhưng không hề “đơn sơ”, và cũng chẳng liên quan gì đến chuyện “không địa vị”.

Nhiều bài đăng khác thảo luận khách mời xuất hiện trong tiệc cưới, người hâm mộ các nhà có người nhận có người cãi, không khí vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên, khó tránh khỏi có người nhảy ra nói CP “Nguyệt Bạch” diễn trò là nhiều, suốt ngày lăng xê không biết mệt, nhưng không lâu sau đã bị fans của Lương Tư Nguyệt dập ngược lại:

“Trong ngày vui của Nguyệt Nguyệt có thể buông tha em ấy một ngày được không, tích đức chút đi.”

“Thời gian hai năm, hai bên chỉ tương tác với nhau trên Weibo đúng một lần, nhà trai cũng chỉ đăng Weibo có hai lần. “Diễn kịch” nhiều như vậy, cho CP nhà chúng mày đấy, chúng mày có lấy không?”

Còn có cư dân mạng thích hóng chuyện thâm niên chú ý tương tác giữa Thẩm Đại và Chu Tuân, Trì Kiều và Phương Dịch Thần, cầm kính hiển vi moi đường, ngay cả ánh mắt cũng không chịu buông tha.

Cuộc thảo luận về hôn lễ này kéo dài ba bốn ngày, và độ nóng giảm xuống cho đến khi sự chú ý của công chúng được thay thế bằng những điểm nóng mới.



Về tuần trăng mật, Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch vốn định đến bán cầu Tây tìm một hòn đảo ấm áp, sạch sẽ và xinh đẹp nghỉ ngơi hai tuần.

Nhưng vào đêm trước khi khởi hành, Lương Tư Nguyệt nhận được một cuộc gọi cầu cứu từ Hà Nột: anh ấy đã bắt đầu quay một bộ phim, nhưng vai nữ hai quan trọng lại bị giam giữ vào tuần trước vì sử dụng ma tuý và dụ người khác sử dụng ma tuý, cảnh sát đã đăng thông báo lên mạng. Sự nghiệp diễn xuất của người này có thể nói cơ bản kết thúc rồi. . Ngôn Tình Tổng Tài

Vai nữ phụ phải đổi, cảnh quay liên quan cũng phải quay lại toàn bộ. Đoàn phim liên hệ vài diễn viên phù hợp nhưng mời đột xuất như vậy rất khó sắp xếp được lịch trình. Bất đắc dĩ, Hà Nột chỉ đành còn nước còn tát, gọi hỏi ý kiến Lương Tư Nguyệt, anh ấy cũng biết, cô vừa tổ chức đám cưới xong, khả năng đồng ý vô cùng thấp.

Lương Tư Nguyệt do dự rất lâu, còn thương lượng cẩn thận với Liễu Du Bạch, cuối cùng vẫn quyết định nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Hà Nột là đạo diễn đầu tiên cô hợp tác, “Tận Cùng Bóng Đêm” cũng là một bắt đầu thuận lợi trên con đường vào nghề của cô, nếu Hà Nột cần sự trợ giúp, cô sẽ giúp hết mình.

Vì thế, kế hoạch tuần trăng mật tam thời bị gác lại.

Lương Tư Nguyệt vào đoàn ngay trong đêm, quay gần hai tháng.

Sau khi đóng máy lại đến Tết Âm lịch

Sau Tết Âm lịch, cô vẫn không nhàn rỗi, thân là nữ chính phim mới, cô nhanh chóng tiến vào quay phim.

Vì thế, mãi cho đến mùa hè năm sau, bộ phim của Lương Tư Nguyệt đóng máy, lúc này cô mới có thời gian đi hưởng bù tuần trăng mật với Liễu Du Bạch.

Như bình thường, thời gian rùa biển đẻ trứng và trứng nở là từ tháng Năm đến tháng Mười, hiện tại đúng vào mùa, Liễu Du Bạch nói dẫn cô lên đảo xem.

Bãi biển nơi Liễu Du Bạch thuê lại rồi thuê người trông coi, hiện giờ không còn nguyên sinh thái như trước kia nữa.

Mấy năm nay chính phủ địa phương bắt đầu coi trọng nơi này, Liễu Du Bạch quyên góp tài chính, chính phủ góp người góp đất, xây một cái trạm quan sát ở gần đó, chuẩn bị khu vực ấp trứng nhân tạo và sáu bảy người chăm nom.

Mỗi năm cứ đến mùa này, người chăm nom đều sẽ thay phiên tuần tra trên bờ biển, ngăn cản người đi đường tới gần, bảo đảm rùa biển cái đẻ trứng sẽ không bị quấy rầy.

Đợi cho rùa biển cái đẻ trứng xong quay lại biển lớn, bọn họ phải nhặt những quả trứng quá gần biển mang tới khu vực ấp trứng để ấp đồng loạt; về phương diện khác, phải ngăn cản cư dân địa phương tới trộm trứng mang về bán.

Một hai tháng sau khi đẻ trứng, cần phải theo dõi cả ngày cả đêm, bởi vì rùa biển con có thể nở bất cứ lúc nào, một vài loài chim lớn đã canh me bên cạnh, muốn mổ những con rùa con vừa phá xác, năng lực hành động còn yếu, vì vậy cần có người đuổi chúng đi.

Thời điểm Lương Tư Nguyệt tới cũng đúng vào lúc rùa con sắp nở. Toàn bộ bãi biển nơi nơi đều có biển báo, đánh dấu hố cát này có trứng, chú ý đi đường vòng, khiến cô căn bản không dám đặt chân, sợ vô tình giẫm phải hố trứng.

Cách bãi biển không xa là biệt thự nghỉ mát Liễu Du Bạch thuê.

Sau khi cất hành lý, Lương Tư Nguyệt thay một bộ quần áo mát mẻ, bôi kem chống nắng, đeo kính râm và đội mũ rơm rồi đi đến bãi biển.

Cô cẩn thận ngồi xổm xuống nơi đã đánh dấu hố trứng, cái hố không quá sâu, có hàng trăm quả trứng chất chồng lên nhau, được bao phủ bởi một lớp cát nông.

Liễu Du Bạch đi tới đài quan sát bên cạnh, chào hỏi nhân viên, hỏi thăm tình hình năm nay.

Các nhân viên nói với anh bằng tiếng Anh không quá lưu loát rằng so với những năm trước, năm nay có thêm hàng chục con rùa biển cái vào bờ, điều này có thể liên quan đến việc địa phương chú trọng bảo vệ môi trường.

Lương Tư Nguyệt hứng thú nhìn một lúc, ngẩng đầu lên thấy Liễu Du Bạch đã đi tới.

Anh khuỵu một chân xuống ngồi cạnh cô, nói với cô: “Trong mấy ngày này lứa đầu tiên sẽ nở.”

Lương Tư Nguyệt cười hỏi: “Em rất tò mò tại sao anh lại thích rùa biển như vậy?”

“Vì sao không thể thích?”

“Có vẻ như chúng chẳng có gì đặc biệt hơn những sinh vật biển khác”.

Liễu Du Bạch nói hình như hồi nhỏ, lúc rảnh rỗi nhàm chán có xem một chương trình phóng sự “Thế giới động vật”, có một kỳ chủ đề là rùa biển. Rùa biển cái trưởng thành sẽ di cư từ vùng biển sâu hàng chục nghìn ki-lô-mét đến nơi chúng sinh ra để đẻ trứng. Khi còn nhỏ, có một lần anh đi lặn ở Queensland, tình cờ gặp phải rùa biển, thật khó tin một sinh vật ngây thơ chất phác như vậy lại dẻo dai đến thế.

Về việc thuê bãi biển để bảo vệ, đó hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Lương Tư Nguyệt cười nhắc tới ban đầu cô từng nói chuyện với Trì Kiều bảo hâm mộ người chăm nom ở đây thật đó, lương mỗi tháng tới tận 30 nghìn tệ.

Liễu Du Bạch cười, “Để anh bảo trạm giám sát mở rộng thêm ra, xong em ở đây làm người chăm nom nhé?”

“Thực ra cũng không phải không được.”

Liễu Du Bạch nói giọng ghét bỏ: “Chỉ có chút tiền đồ này thôi à?”

Lần này tới đây hưởng tuần trăng mật, Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch đều không dẫn trợ lý theo, chỉ thuê một nhân viên địa phương phụ trách giặt quần áo, quét tước linh tinh, chuyện này cũng có nghĩa là có rất nhiều chuyện cần hai người tự tay làm.

Nói chính xác hơn, là Lương Tư Nguyệt tự tay làm, sếp Liễu mãi mãi là người vung tiền ra để giải quyết mọi bất đồng.

Bãi biển này cách chợ lớn ba cây số, mỗi buổi sáng, Lương Tư Nguyệt đều bảo Liễu Du Bạch chở cô đi chợ mua nguyên liệu tươi, sau đó về biệt thự tự nấu ăn.

Ban đầu, Liễu Du Bạch còn cảm thấy không cần phải phiền toái như vậy, thuê một người tới nấu ăn là được.

Lương Tư Nguyệt nói: “Anh Liễu, mong anh hãy trân trọng cơ hội em rảnh rỗi nấu cơm cho anh đi được không?”

Liễu Du Bạch không còn lời nào để nói, vô cùng phối hợp, chủ động trả tiền, xách đồ, làm tài xế.

Nguyên liệu nấu ăn có hạn, đương nhiên không làm ra được món Trung Quốc chính tông nào. Nhưng Lương Tư Nguyệt học đến đâu dùng đến đó, học cách nấu vài món ăn địa phương, trông cũng ra dáng ra hình.

Tuy là hưởng tuần trăng mật, nhưng bên Liễu Du Bạch khó tránh khỏi phải giải quyết một số công việc. Dù vậy anh cũng rất chú ý không làm trễ nải thời gian hai người ở chung với nhau, ngày nào cũng vậy, sau khi tỉnh dậy anh tới phòng sách, họp trực tuyến tầm nửa tiếng đến một tiếng tập trung giải quyết hết mọi chuyện trong ngày, thời gian còn lại đều dành cho Lương Tư Nguyệt.

Ở đây gần hai tuần, tới sinh nhật của Liễu Du Bạch.

Hôm nay, Lương Tư Nguyệt đi chợ không chỉ mua nguyên liệu tươi mà còn đặc biệt mua thêm một chiếc bánh ngọt và một bó hoa.

Trên đường về, Lương Tư Nguyệt không dám đặt hộp bánh ở ghế sau, sợ va đập sẽ làm hỏng nó nên ôm chặt vào lòng.

Liễu Du Bạch nói: “Mua cái này làm gì, anh cũng đâu thích ăn.”

“Đây là hình thức!”

Liễu Du Bạch bật cười.

Bữa tối gồm ức bò om cà ri, bánh tôm chiên, mì rau bina và gỏi gà đu đủ xanh.

Bánh kem ở những thành thị nhỏ đương nhiên kém hơn bánh đặt làm riêng ở thành phố lớn.

Bánh khô cứng, bơ đắng đến mức Lương Tư Nguyệt cắn một miếng rồi đặt xuống, ôm đĩa, trầm tư nhìn Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch cảnh cáo trước: “Em dám lấy thứ này…”

Nhưng anh còn chưa nói xong, Lương Tư Nguyệt đã nhào tới, bôi một bàn tay toàn bơ lên mặt anh.

Liễu Du Bạch cũng không hề nể tình, siết chặt cánh tay cô, cướp đồ trong tay cô ném sang một bên, sau đó lại duỗi tay quệt một ít bơ, giả vờ muốn quệt lên mặt cô, “Còn nghịch nữa không?”

Lương Tư Nguyệt bật cười giãy giụa nhưng không thoát ra được, đành phải xin tha, “Không dám không dám, sếp Liễu tha em.”

Liễu Du Bạch hừ một tiếng, sao có thể dễ dàng tha cô như vậy, nhìn chằm chằm cô một lát, tay bỗng đưa xuống dưới.

Lương Tư Nguyệt sửng sốt, cảm nhận được anh bôi kem lên xương quai xanh của cô.

Còn chưa cúi đầu nhìn, anh đã thò qua tới, đem nàng hai tay hai tay bắt chéo sau lưng ở nàng sau lưng, cười liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu.

Lương Tư Nguyệt cảm thấy bản thân sắp phát điên đến nơi, bởi vì trước khi anh cúi đầu xuống đã liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt tuỳ tiện và phóng túng.

Thời điểm đầu lưỡi anh liếm lớp kem kia đi, ngón chân cô lập tức co lại.

Nhưng tay bị siết chặt, không cách nào đẩy anh ra.

Bọn họ ngồi trên sô pha, trước khi tiến vào chủ đề chính, Lương Tư Nguyệt lật túi mua hàng hôm nay ra xem, nhìn hồi lâu cô mới nhận ra hình như cô quên mua bao cao su rồi.

Liễu Du Bạch hiếm khi bị sự bốc đồng đánh bại lý trí, hỏi cô cứ như vậy có được không, lúc này anh không muốn dừng lại.

Cô chỉ do dự một giây rồi lập tức đồng ý.



Đến đêm khuya, Lương Tư Nguyệt tắm rửa xong, phủ thêm một cái áo khoác, đẩy ra cánh cửa trong phòng ngủ đi thông tới bãi biển.

Liễu Du Bạch đi tới, uể oải ngồi trên bậc gỗ, hai tay chống đầu gối, hóng gió biển.

Anh đưa mắt nhìn về phương xa, nhìn một lúc rồi đột nhiên đứng dậy kéo cánh tay Lương Tư Nguyệt: “Đi xem thử.”

Lương Tư Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó nhìn theo ánh mắt anh thì thấy một thứ gì đó mơ hồ đang bò chậm trên bãi biển.

Họ chạy tới xem thì quả nhiên đúng là trứng rùa đã nở.

Trong hố, những con rùa biển nhỏ không ngừng chui ra khỏi vỏ trứng, vụng về chậm chạp bò ra ngoài, vung chân trước, cào vào cát rồi trườn bò về phía bờ biển.

Lương Tư Nguyệt hỏi: “Em chụp ảnh được không?”

“Đừng bật đèn flash.” Liễu Du Bạch chỉ vào mặt biển, nói với cô rằng rùa nhỏ sẽ bò ra mặt biển nơi có ánh sáng sáng hơn, nếu có ánh sáng mạnh khác sẽ gây nhiễu cho sự phán đoán của chúng.

Nói như vậy, Lương Tư Nguyệt dứt khoát không chụp nữa, chỉ ngồi xổm sang một bên, nhìn những con rùa nhỏ vùng vẫy, phá vỡ vỏ trứng và bò về phía mặt biển.

Cô thử nhẹ nhàng túm một con lên, ở trong tay cô mà tứ chi nhỏ xíu của rùa còn còn không ngừng múa may.

Cô nhanh chóng đặt nó trở lại bãi cát và nhìn nó từ từ đuổi kịp anh chị em đằng trước.

“Liệu có con nào không nở không?”

“Tỷ lệ nở trong trạng thái tự nhiên là khoảng 50%, nhờ sự can thiệp nhân tạo có thể đạt tới 80%.” Liễu Du Bạch giải thích rằng đây là đạo lý mạnh được yếu thua trong thiên nhiên.

Lương Tư Nguyệt dần hiểu vì sao Liễu Du Bạch lại thích rùa biển.

Một sinh vật yếu đuối, nhưng lại đáng yêu và ngoan cường đến vậy.

Sau khi ngồi xem gần một giờ, những quả trứng rùa trong hố này đã nở gần hết, những con còn lại dường như chắc chắn sẽ chết.

Cả hai tuần tra xung quanh để đảm bảo không có chú rùa nhỏ nào bị lạc đường và đều quay trở lại biển một cách suôn sẻ mới yên tâm quay về.

Trở lại phòng ngủ, Lương Tư Nguyệt ngủ thiếp đi trong vòng tay Liễu Du Bạch.

Làn da bị gió biển thổi trở nên lạnh lẽo đã được sưởi ấm khi ở bên cạnh anh.



Sau khi ở lại thêm một tuần, kỳ nghỉ lâu dài tuỳ hứng này cuối cùng vẫn phải kết thúc, hai người phải trở về nước và bắt đầu làm việc.

Bộ phim trước của Lương Tư Nguyệt vừa kết thúc nên sẽ có thời gian nghỉ ngơi tương đối dài, ngoài việc quay chụp cho các hợp đồng, thời gian còn lại dành cho việc nạp điện.

Chị Tình muốn nhận lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ cho cô, đi đến một vài điểm tham quan ở nước ngoài, trải nghiệm sâu sắc phong tục địa phương và hoàn thành các nhiệm vụ mà nhóm chương trình đặt ra.

Nhiệm vụ đều không khó, hơn nữa còn rất nhân văn và săn sóc.

Mùa đầu tiên của chương trình này chiếu xong, danh tiếng đã rất tốt, hiện tại mùa hai còn đang tìm đầu tư, khách mời thường trú còn chưa quyết định. Chị Tình cho rằng chương trình này phù hợp với hình ảnh cô đang xây dựng, đề cử cô thử xem thế nào.

Đương nhiên, cũng phải xem cô có muốn đi hay không, nếu cô vẫn không muốn tham gia chương trình tạp kỹ, chị ấy cũng không bắt buộc.

Vì thế, trong khoảng thời gian này, Lương Tư Nguyệt xem lại mùa trước của chương trình này, muốn tìm hiểu nó trước khi đưa ra quyết định.

Xem xong cảm thấy khá hay, vì vậy cô đã bảo chị Tình rằng mình đồng ý tham gia.

Ngoài cái này ra, chị Tình còn nói với cô một thương hiệu chăm sóc da cao cấp đã liên hệ với studio, định cho cô làm người phát ngôn thương hiệu cho mùa mới.

Một tạp chí thời trang cao cấp có thâm niên cũng có ý định mời cô chụp ảnh bìa tạp chí vào tháng Mười, theo như cách nói trong ngành chính là “Kim Cửu Ngân Thập[1]”, không cần nói cũng biết tầm quan trọng của trang bìa này.

[1]Kim Cửu Ngân Thập: hai số báo quan trọng nhất trong năm của tạp chí thời trang, bởi tháng 9 hàng năm là thời điểm tổ chức tuần lễ thời trang Xuân – Hè của năm tiếp theo, cũng đồng nghĩa với việc khoảng thời gian này mang ý nghĩa định hình cho toàn bộ những những xu hướng thời trang sẽ thịnh hành trong một năm tới.

Tóm lại, tuy nói không bận, nhưng nhiều việc lớn lớn bé bé, chưa từng dừng lại.

Tháng Chín là sinh nhật của Trình Đạm Như. Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch về Nam Thành một chuyến, sau khi qua sinh nhật Trình Đạm Như, hai người không lập tức quay lại Sùng Thành mà định ở lại thêm mấy ngày.

Trong một tuần ở Nam Thành, Lương Tư Nguyệt được Trình Đạm Như dẫn đi tham quan chút danh lam thắng cảnh, khi rảnh rỗi còn luyện tập thư pháp với bà.

Ngoài ra, còn những chuyện vặt vãnh như bàn luận trưa nay ăn gì, nhân lúc trời đẹp mang chăn ga gối đệm ra phơi, nấu chè trong sân vào đầu thu.

Lương Tư Nguyệt cảm thấy một số lời nói rất làm ra vẻ, cô cũng không muốn coi mình như người ngoài, vì vậy cô chưa bao giờ nói với Trình Đạm Như: Trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy nếu mẹ cô còn sống, hai người ở chung với nhau, cô và mẹ chắc cũng sẽ như thế này.

Vì sắp có công việc quay chụp, Lương Tư Nguyệt phải về Sùng Thành.

Trước khi đi, Trình Đạm Như đưa cô tới một nơi - vì nghe nói cô bị đau bụng kinh nên bà nói khi nào có rảnh sẽ đưa cô tới gặp một vị lão Trung y bà luôn tin tưởng xem một chút.

Lão Trung y họ Ôn, sống ở ngoại ô Nam Thành, sống một cuộc sống bán ẩn dật, ngày thường chỉ chăm sóc vài mảnh dược liệu.

Ông Ôn trước đây từng mở một y quán, hiện giờ đã giao cho cháu trai trông nom.

Thời điểm Lương Tư Nguyệt tới, trùng hợp cháu trai và cháu dâu của ông Ôn cũng đang ở đây, trong sân vô cùng náo nhiệt.

Cháu dâu ông Ôn là một cô gái trẻ, lúc Lương Tư Nguyệt đi vào sân, cô gái kia nhìn chằm chằm cô rồi cười nói: “Tôi có thể xin chữ ký của cô không?”

Bị chàng trai nho nhã lịch thiệp, cũng chính là chồng cô ấy ngồi bên cạnh đánh nhẹ vào mu bàn tay một cái, cất giọng cưng chiều mắng như vậy không lễ phép.

Lương Tư Nguyệt cười nói: “Lát nữa tôi sẽ ký cho cô.”

Lương Tư Nguyệt đi theo Trình Đạm Như đến chỗ ông Ôn chào hỏi.

Ông Ôn cười ha ha bảo cô ngồi xuống, chưa hàn huyên được mấy câu đã phát tác bệnh nghề nghiệp, bảo cô đưa tay ra ông bắt mạch trước.

Lương Tư Nguyệt duỗi tay ra đặt lên miếng đệm mềm lót trên bàn đá.

Ba ngón tay của Ông Ôn đặt lên mạch tay, sắc mặt hơi thay đổi.

Thời gian bắt mạch lâu hơn nhiều so với tưởng tượng của Lương Tư Nguyệt, khiến cô bỗng thấp thỏm không yên.

Cuối cùng, ông Ôn thu tay lại, cười tủm tỉm nhìn cô, cũng nhìn về phía Trình Đạm Như: “Chúc mừng.”

Liễu Du Bạch về đến nhà, vừa bước vào cửa đã cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, không biết là do hôm nay bố vợ là Lương Quốc Chí trở lại, hay là do Lương Quốc Chí và bà ngoại đều nở nụ cười khó đoán, mà biểu cảm của Lương Tư Nguyệt lại phức tạp hơn nhiều.

Liễu Du Bạch vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra nhỏ giọng hỏi Lương Tư Nguyệt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lương Tư Nguyệt bội phục sự nhạy bén của Liễu Du Bạch, nắm lấy tay anh, “Lại đây em nói với anh.”

Hai người đi ra ngoài sân.

Mặt trời sắp lặn nhưng vẫn chưa khuất bóng. Bên kia sông, trên đỉnh những tòa nhà cao tầng phía xa, mây chiều được ánh hoàng hôn nhuộm một màu hồng cam tuyệt đẹp.

Lương Tư Nguyệt ngồi xuống ghế đá, bảo anh cũng tới ngồi.

Cô cầm lấy tay anh, nhìn anh.

Cô chậm chạp không mở miệng, lúc anh bị ánh mắt này làm cho bất an, cô mới nói: “Hình như… em có thai rồi.”

Liễu Du Bạch sững sờ vài giây, sau đó mới phản ứng lại, “Hình như?”

“Chỉ là bắt mạch, sau đó...” Cô lấy điện thoại di động ra cho anh xem ảnh que thử thai dương tính trong album ảnh, “Còn chưa đi bệnh viện làm kiểm tra.”

Nhưng chuyện này đã chắc chắn đến tám chín phần.

Tay Liễu Du Bạch vỗ vào trán một cái, cười một tiếng, duỗi tay, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô qua ngồi lên đùi anh. Vòng tay ôm lấy cô, anh nhìn cô với vẻ vui mừng khó giấu, một lúc lâu sau mới cười nói: “Em học ai mà thái độ bình tĩnh như vậy?”

Lương Tư Nguyệt cũng cười.

Liễu Du Bạch cảm nhận được hình như cô không chỉ có cảm xúc vui vẻ, cúi đầu nhìn cô một lát, hỏi: “Em không vui sao?”

Lương Tư Nguyệt lắc đầu.

“Nói thật với anh.”

Lương Tư Nguyệt trầm mặc một lát, duỗi tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “... Em đương nhiên rất vui rồi, nhưng trên đường về nhà em suy nghĩ rất lâu, chợt cảm thấy rất lo lắng. Nói rõ trước, không phải em không muốn có con… chỉ là đột ngột quá. Chị Tình vừa nhận cho em một vị trí khách mời thường trú trong một chương trình tạp kỹ, còn sắp làm người đại diện của một hãng mỹ phẩm, chưa kể hiện tại em mới đang học cao học năm 2, trước đây em còn đang nghĩ đợi tốt nghiệp xong rồi tính. Nhiều chuyện như vậy… hình như em còn chưa chuẩn bị tốt.”

“Chẳng lẽ lúc nào em cũng cảm thấy đây là chuyện của một mình em à?”

Lương Tư Nguyệt khựng lại một chút.

Một khi trở nên nghiêm túc, lợi thế tuổi tác của Liễu Du Bạch sẽ hiện ra, chỉ cần anh muốn, dăm ba câu có thể cho cô đủ cảm giác an toàn.

Lúc này anh chậm rãi trấn an cô: “Về mặt công việc, nếu cảm thấy không lo được thì có thể dừng lại bất cứ lúc nào, nhưng cần phải đền một khoản tiền bồi thường nhỏ. Bên trường, nếu em cảm thấy khó khăn thì cũng có thể nghỉ học trước.”

Nhất thời Lương Tư Nguyệt không nói chuyện.

Liễu Du Bạch đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, hiện tại cô đang trên đà phát triển, sao có thể cam tâm dừng lại, anh dừng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Em còn trẻ, sau này còn có cơ hội dốc sức vì sự nghiệp. Nhưng Tiểu Nguyệt, anh không còn trẻ nữa.”

Lương Tư Nguyệt sững người trong giây lát.

Đây là lần đầu tiên cô nghe giọng điệu yếu đuối như vậy của Liễu Du Bạch.

Cô ôm lấy anh, “Anh vẫn còn trẻ mà.”

Liễu Du Bạch chạm nhẹ môi vào trán cô, đề nghị chân thành: “Sinh con ra, được không? Nếu em có chuyện gì khó xử, anh đều có thể giải quyết giúp em, sẽ không để em có nỗi lo sau này.”

Lương Tư Nguyệt bất giác gật đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc không muốn đứa con này.

Bởi vì trước tiên, cô nghĩ tới cảnh tượng rùa con phá vỏ trứng đêm đó.

Một sinh linh nhỏ yếu, đáng yêu lại ngoan cường như vậy.

Bà ngoại trong phòng gọi hai người vào ăn cơm, Lương Tư Nguyệt muốn đứng dậy, nhưng Liễu Du Bạch lại ôm chặt cô hơn.

Lương Tư Nguyệt dừng động tác lại, lẳng lặng ôm anh.

Hai người có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play