“Mọi thứ mà vương miện thể hiện đương nhiên quan trọng, nhưng so với vương miện của bạn, tôi càng thích tấm lòng bạn hơn.”

____Andersen - “Chim họa mi”

Sau khi trở về phòng bệnh, Liễu Du Bạch và Molly cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi Liễu Du Bạch bảo Lương Tư Nguyệt nghỉ ngơi cho tốt, lại dặn dò Tiểu Kỳ nhất định phải chăm sóc kỹ cho cô.

Tiểu Kỳ còn nhớ rõ anh Ngụy phụ trách đời sống nói sẽ cử một y tá tới, vì vậy đã đề cập tới việc đó.

Molly hỏi cô ấy liệu buổi tối có thể chăm sóc Lương Tư Nguyệt một mình không, có cần cô ấy tìm người hỗ trợ bây giờ không.

Tiểu Kỳ vội nói: “Bận rộn cũng không sao, có điều rõ ràng bọn họ nói sẽ phân người tới mà đã nghỉ ngơi một thời gian rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.”

Lương Tư Nguyệt vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Kỳ, kêu cô ấy đừng nói nữa, cô rất sợ Liễu Du Bạch nghe xong lại muốn hưng sư động chúng.

Nào ngờ Liễu Du Bạch lại liếc mắt qua, “Em nháy mắt làm gì?”

“Không…” Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng nói.

Liễu Du Bạch hừ nhẹ một tiếng, anh quá hiểu tâm lý của cô, “Em cứ giành lấy quyền lợi thuộc về mình, người ta ức hiếp em, em còn muốn hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ.”

Anh bảo Tiểu Kỳ ngày mai gọi điện thoại nói chuyện với tên họ Ngụy kia, nếu dám chậm trễ thì báo cho anh, anh sẽ tự đi giải quyết.

Nói xong chuyện này, Liễu Du Bạch dừng một chút, nhìn Lương Tư Nguyệt ngồi trên sô pha, dáng vẻ khi cánh tay treo trên khăn tam giác, thật sự trông thế nào cũng thấy đáng thương nên anh đã đi đến, duỗi tay xoa nhẹ đầu cô một cái, “Đi đây, ngủ sớm chút! Sáng mai anh lại tới, có việc gì thì cứ gọi điện cho anh.”

Lương Tư Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Liễu Du Bạch đi, Lương Tư Nguyệt miễn cưỡng rửa mặt xong nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Kỳ.

Cô ngồi xuống mép giường, bảo Tiểu Kỳ đưa điện thoại cho cô.

Nhưng sau khi do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định trước tiên không nói cho bố và bà ngoại chuyện mình bị thương, nếu không bọn họ ở nơi khác sẽ sốt ruột, hoảng hốt. Dựa vào tính cách của bà ngoại, nhất định bà sẽ chạy tới thăm cô, cô không muốn bà ngoại lo lắng như vậy.

Lương Tư Nguyệt khóa điện thoại, đặt nó xuống dưới gối.

Sau khi Tiểu Kỳ đỡ cô nằm xuống, đi đến tủ quần áo tìm một cái chăn, tắt đèn thì đến ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi nằm xuống.

Phòng cũng không tối hoàn toàn, ánh đèn từ hành lang bên ngoài chiếu vào, xuyên qua cửa sổ ở nửa trên cánh cửa suốt đêm.

Lương Tư Nguyệt nằm ngửa, nhắm mắt lại nhưng không thể lập tức đi vào giấc ngủ.

Cả ngày nay, thật sự quá thăng trầm, dường như cần phải tốn chút thời gian mới có thể hoàn toàn tiêu hóa hết.

Đặc biệt là chuyện liên quan tới Liễu Du Bạch.

Cuối cùng cô cũng trải qua cảm giác gọi là “phấn khích”, cho dù đang ngẩn người, chỉ cần nghĩ đến tên của anh đều sẽ bất giác mỉm cười.

Trái tim còn đang lơ lửng giữa không trung, căng phồng không thể rơi xuống đất ngay.

Cô suy nghĩ, giơ tay phải lên, sờ sờ dưới gối, lấy điện thoại ra.

Tiểu Kỳ còn chưa ngủ, đang cập nhật nhật ký công việc hằng ngày bằng điện thoại.

Cảm thấy màn hình điện thoại ở chỗ giường bệnh sáng lên, cô ấy vội hỏi có phải muốn liên hệ với ai không.

Lương Tư Nguyệt nói: “Không… chị nhắn tin cho Trì Kiều rồi lập tức đi ngủ đây.”

Cô cầm điện thoại bằng một tay, thao tác thật sự có chút không tiện, miễn cưỡng soạn một bài Weibo, sau đó mở Wechat ra gửi cho Trì Kiều một tin nhắn bằng giọng nói: Tớ đóng phim bị thương, sợ cậu ở nơi khác thấy tin lại lo lắng, cho nên nói với cậu một chút. Ngày mai tớ làm kiểm tra, ngày kia phẫu thuật.

Cô chờ đợi nhưng Trì Kiều chưa trả lời lại, có thể là đang bận, vì thế lại gửi tin nhắn bằng giọng nói cho cô ấy nói mình ngủ đây, có chuyện gì thì nhắn lại cho cô, sáng ngày mai sẽ xem.

Cô vừa định buông điện thoại, dừng một chút, lại mở Wechat ra, nhắn một tin cho Liễu Du Bạch “Em ngủ đây, ngủ ngon.”, sau đó bấm vào ảnh đại diện của anh để vào giao diện cài đặt, bấm một lần nữa, cài đặt “cố định trên đầu” thành công, chuyển thành màu xanh lục.

Đến khi cô thoát ra, Liễu Du Bạch đã trả lời cô: “Ngủ ngon.”

Lương Tư Nguyệt mỉm cười, nhìn chằm chằm vào màn hình vài lần, thoát ra màn hình chính, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay rồi khóa máy, nhét xuống dưới gối.

Đến khi nhắm mắt lại thì cảm thấy cuối cùng ngày hôm nay cũng có thể kết thúc bằng một dấu chấm than.

-

Mới hơn bảy giờ sáng, Lương Tư Nguyệt đã tỉnh.

Sau khi rửa mặt, y tá đã đến làm kiểm tra định kỳ, gửi phiếu các mục kiểm tra sức khỏe.

Buổi sáng Lương Tư Nguyệt phải để bụng rỗng, cũng không thể uống nước nên đã bảo Tiểu Kỳ không cần đợi cô, đi ăn sáng trước đi.

Tiểu Kỳ nói, có lẽ lát nữa sếp Liễu sẽ tới, mọi người tới thì cô ấy đi ăn.

Lương Tư Nguyệt lấy điện thoại từ dưới gối ra, tắt chế độ máy bay, Wechat lập tức nhảy ra một loạt tin nhắn Wechat.

Phần lớn là Trì Kiều gửi tới, lướt hết một màn hình:

“** má cậu đăng Weibo?!”

“Cậu bị thương? Sao lại vậy!”

“Cậu và sếp Liễu làm sao thế? Anh ấy tỏ tình với cậu?!”

“Cậu ngủ rồi à? Ngủ rồi hả?”

“Cậu không nói rõ thì sao tớ ngủ được!”

“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai làm kiểm tra xong rồi có rảnh thì nhất định phải gọi điện thoại cho tớ.”

“Sau khi cậu phẫu thuật xong có nằm viện không? Ở mấy ngày? Tớ sẽ xem có thể dành chút thời gian thăm cậu không.”

Lương Tư Nguyệt tắt đi, mở Weibo của mình ra.

Trong phần bình luận bài Weibo “Chị Trì Kiều anh minh thần võ @Trì Kiều” đăng trước khi ngủ, đã có hàng ngàn bình luận, cái được thích nhiều nhất là của fan hỏi cô: “Nghe nói Nguyệt Nguyệt đóng phim bị thương? Không đúng sự thật thì xin hãy bác bỏ tin đồn, rất lo lắng [đáng thương][đáng thương]”

Phía dưới còn lại là:

- -- “A a a a Lương Kiều Di Mộng còn có thể kéo dài trăm năm!”

- -- “Chơi nói lời thật lòng hay đại mạo hiểm thua à?”

Lương Tư Nguyệt cười, trả lời bình luận đầu tiên: “Đang chữa trị, đừng lo lắng.”

Cô lại quay về Wechat, gọi điện thoại cho Trì Kiều.

Trì Kiều lập tức bắt máy: “Cuối cùng cậu cũng gọi cho tớ rồi à? Bị thương sao vậy, có khỏe không? Với cả với cả, Liễu Du Bạch thật sự tỏ tình với cậu sao? Khi nào? Nói như thế nào…”

Giọng nói cực lớn, ngữ điệu cực kỳ kích động, khiến Lương Tư Nguyệt hoài nghi có phải mình mở loa ngoài hay không.

Cô đang muốn mở miệng, lại thấy Tiểu Kỳ ở bên rõ ràng đã nghe thấy Trì Kiều nói, sửng sốt một chút, hít sâu một hơi, lập tức giơ tay bịt kín miệng mình, nhanh chóng nhìn cô lắc đầu, cho thấy mình sẽ không nói gì cả.

Tiểu Kỳ cũng không phải người ngốc, có đôi khi cũng cảm thấy sếp lớn quá quan tâm Tiểu Nguyệt, nhưng cô ấy quan sát lâu như vậy rồi, đã loại trừ suy nghĩ hai người là “Loại quan hệ này”.

Trong giới giải trí cũng không phải không có ông chủ nào muốn thiên vị nghệ sĩ dưới trướng mình, cô ấy cho rằng hai người Liễu - Lương cũng thuộc về loại này.

Dù sao cô ấy đã đi theo Lương Tư Nguyệt hơn một năm, nếu hai người kia có quan hệ này, đã sớm thành đôi rồi chứ?

Ai có thể tưởng tượng ra được?

Chiến tuyến có thể kéo dài đến mức này thì hơi quá.

Lương Tư Nguyệt kêu Trì Kiều đừng kích động, có thể hỏi từng câu một hay không.

Trì Kiều phân vân giữa “Tình bạn” và “Drama” một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn vế trước, “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Vẫn ổn, cánh tay bị gãy, không quá nghiêm trọng.”

“Cậu phẫu thuật có ai chăm sóc không?”

“Ừm… có Liễu Du Bạch.” Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng nói.

Trì Kiều đã nóng lòng muốn chuyển đề tài trở lại, nghe cô chủ động nhắc tới, nào có thể buông tha.

Lương Tư Nguyệt ngượng ngùng khi nói về Liễu Du Bạch trước mặt Tiểu Kỳ, đặc biệt là vừa nãy dường như cô ấy mới vừa chịu phải đả kích lớn, vì thế chỉ nói: “Chút nữa tớ phải đi kiểm tra trước phẫu thuật rồi, nếu sau khi kết thúc mà rảnh thì tớ lại gọi điện thoại nói cụ thể cho cậu nghe nhé?”

Trì Kiều cực kỳ bất đắc dĩ: “Được rồi, cậu cứ để tớ nghẹn chết đi.”

Trước khi cúp máy, Lương Tư Nguyệt cười nói: “Tớ có thể xóa bài Weibo không?”

“Không thể.”

Một lúc sau, có người gõ cửa.

Tiểu Kỳ nhanh chóng chạy tới mở cửa, người tới không phải Liễu Du Bạch mà là anh Ngụy, mang theo một y tá nữ trung niên.

Anh ta cười làm lành: “Thật ngại quá, cẩn thận tìm cho cô Lương một người phù hợp nên đã trễ chút thời gian. Cô cứ dùng dì này trước, nếu không hợp ý ở chỗ nào thì cứ nói với tôi.”

Lương Tư Nguyệt gật đầu, không nói gì thêm.

Anh Ngụy lại nói với Tiểu Kỳ, tất cả chi phí hằng ngày lúc nằm viện, bao gồm ăn uống, đi ra ngoài đều giữ lại hóa đơn, đến lúc đó giao cho đoàn phim để được hoàn trả.

Thái độ rất ân cần, rõ ràng khác hoàn toàn với ngày hôm qua.

Sau khi anh Ngụy đi rồi, Lương Tư Nguyệt hỏi Tiểu Kỳ, “Em gọi điện thoại cho anh ta à?”

Tiểu Kỳ nói còn chưa gọi, vốn muốn chờ đến tám giờ giống như đến giờ đi làm rồi mới gọi, cô ấy bĩu môi nói: “Chắc chắn là do nghe nói tổng giám đốc Liễu muốn đích thân quản chuyện này, sợ đắc tội với người ta nên đã lon ton chạy tới.”

Tâm tình Lương Tư Nguyệt nhất thời phức tạp, lúc trước ở đoàn phim của Hà Nột còn không cảm thấy, có thể dù sao bộ phim kia cũng là Liễu Du Bạch đầu tư.

Hiện tại mới biết được, hóa ra giới giải trí nịnh giàu đạp nghèo này thật sự thể hiện lộ liễu như vậy.

Chẳng mấy chốc, y tá tới kiểm tra, lấy chút máu của Lương Tư Nguyệt, thuận tiện gửi danh sách kiểm tra sức khỏe.

Cô đang được Tiểu Kỳ giúp ấn bông chỗ rút máu, nghe được tiếng bước chân ở cửa truyền đến, trực giác thúc đẩy ngẩng đầu thì thấy quả thật là Liễu Du Bạch tới.

Hôm nay anh không mặc quá sang trọng, ăn mặc rất giản dị, áo phông màu xanh đen, quần suông sọc đen sẫm, chân đi một đôi giày phong cách thường ngày, cao hơn một mét tám, bờ vai rộng. Cả người ăn mặc vô cùng đơn giản cũng không hạn chế được khí chất giống người mẫu của anh.

Càng đặc biệt hơn chính là hôm nay anh đeo kính, gọng mỏng màu bạc, tao nhã lại lạnh lùng.

Trong ấn tượng của cô chỉ thấy anh đeo kính đúng một lần, đã từ rất lâu về trước, là khi cô đến văn phòng anh lần đầu tiên.

Liễu Du Bạch đi vào, thuận tay nhận việc của Tiểu Kỳ, tăm bông ấn vào cánh tay cô, đồng thời một tay khác lấy đơn khám sức khỏe trên tủ lên, lật xem, còn rất nhiều mục.

“Cái kia…” Lương Tư Nguyệt lên tiếng.

“Sao thế?” Liễu Du Bạch cúi đầu nhìn cô.

Lương Tư Nguyệt nhìn chỗ anh đang ấn, “Lệch rồi.”

“…” Liễu Du Bạch điều chỉnh một chút, ấn chuẩn.

Ấn một, hai phút, không còn bị chảy máu nữa. Liễu Du Bạch ném tăm bông vào thùng rác, cầm giấy kiểm tra sức khỏe, “Đi thôi.”

Lương Tư Nguyệt ngơ người một chút mới theo sau, “Anh muốn dẫn em đi khám sức khỏe? Anh đã ăn sáng chưa?”

“Em kiểm tra xong rồi thì đi ăn cùng em.”

Lương Tư Nguyệt không khỏi cong môi, bởi vì cô nhớ rõ anh từng nói, hình như anh ăn sáng sẽ khá nhiều, tương đối thịnh soạn. Hôm nay lại tình nguyện từ bỏ thói quen này vì cô.

Một buổi sáng, Lương Tư Nguyệt đi theo sau Liễu Du Bạch, chạy từ đầu này sang đầu kia.

Bệnh nhân nằm viện và bệnh nhân khám bệnh không ở cùng một khu, hiệu suất sẽ cao hơn chút, đặc biệt là ngày mai cô phải phẫu thuật, khi chờ kết quả, bác sĩ sẽ hỏi thăm trước.

Nhưng dù sao vẫn sẽ gặp phải tình huống cần xếp hàng, tuy rằng Liễu Du Bạch hơi nóng nảy nhưng không hề nói gì, ngồi cùng cô ở ghế chờ, luôn chú ý kiểm tra tên được hiển thị trên màn hình LED bên ngoài.

Lương Tư Nguyệt quay đầu, thi thoảng lén nhìn anh, trong lòng chỉ có vui sướng.

Lần đầu tiên biết bị thương cũng không hoàn toàn là một chuyện xấu.

“Cái này…” Cô duỗi tay chỉ vào kính của anh, “Có độ cận không?”

Liễu Du Bạch liếc nhìn cô, lập tức tháo kính xuống, đeo lên sống mũi cô.

Có hơi choáng, nhưng chắc là độ cận không nặng.

Chiếc kính hơi to so với cô nhưng cô cảm thấy rất thú vị, ngón giữa đẩy đệm mũi, quay đầu đi, cố gắng cho anh xem động tác cosplay đặc trưng của Edogawa Conan.

Lại phát hiện ra anh đang nhìn về phía màn hình LED, ngay sau đó đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào một chỗ nào đó.

Lương Tư Nguyệt không hiểu sao đang muốn nhìn theo anh, anh đột nhiên duỗi tay, giữ gáy cô, ấn đầu cô vào vai anh.

“… Làm sao vậy?”

“Có người chụp ảnh.”

Lương Tư Nguyệt dùng lòng bàn tay che mép trên của chiếc kính, càng vùi mặt vào sâu hơn, động tác này chỉ là theo bản năng, lại không nghĩ tới, thật ra như vậy ngược lại càng tạo cơ hội cho người chụp lén.

Một lúc lâu sau qua đi.

Trên làn da nơi cổ anh, một mùi hương thanh đạm khiến cô có chút hoa mắt, say mê, mặt bắt đầu nóng lên, hỏi: “… Đi rồi sao?”

Lại nghe thấy anh bật cười vui vẻ, “Lừa em đấy.”

Cô lập tức muốn ngẩng đầu nhưng mà anh đã đoán trước được, bàn tay đè chặt đỉnh đầu cô.

Sau khi cô giãy giụa một hồi lâu, thấy phí công, đột nhiên “Á” một tiếng, vội vàng nói: “Tay…”

Liễu Du Bạch nhanh chóng buông ra, xem cánh tay cô, “Đụng phải à?”

Lương Tư Nguyệt cười giảo hoạt: “Lừa anh đó.”

“…” Liễu Du Bạch duỗi tay tháo kính trên sống mũi cô xuống, giống như không muốn cho cô đeo nữa.

Lương Tư Nguyệt ngạc nhiên, cảm thấy anh quả thật trẻ con. Cô chỉ là gậy ông đập lưng ông, vậy mà anh lại giận? Cô còn chưa giận đâu!

Một lát sau, cô chú ý tới màn hình LED, “Hình như đến lượt em.”

Vẻ mặt Liễu Du Bạch thờ ơ.

Cô đành phải cầm giấy khám, đứng dậy, “… Em đi một mình.”

Liễu Du Bạch lại đứng dậy theo, duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng rút giấy khám sức khỏe trong tay cô, tay trái nắm tay phải cô, “Đi thôi, nhóc tàn phế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play