Công việc của Lương Tư Nguyệt ở Bắc Thành đã hoàn toàn kết thúc, vào ngày quay về Sùng Thành, Lương Quốc Chí đã mượn xe chở bà ngoại cùng đi đón cô.
Lương Quốc Chí vốn khuyên bà ngoại ở nhà chờ, nhưng bà ngoại quá nhớ cô nên sốt ruột, nhất định phải đi cùng.
Sau khi gặp nhau, Lương Tư Nguyệt rõ ràng thấy tâm trạng bà ngoại đã tốt lên rất nhiều, điều này thể hiện qua tinh thần của bà.
Lương Quốc Chí nói, sau khi cơ thể bà ngoại bình phục, mỗi ngày đều ra ngoài đi dạo rèn luyện thân thể, trong một thời gian ngắn đã tạo được mối quan hệ tốt với những người hàng xóm xung quanh nơi ở mới, thường xuyên đi theo những bác gái hiểu biết nhiều việc trong khu chung cư, đi chợ chọn một số đồ, trở về tự nấu cơm.
Nếu Lương Quốc Chí không phải tăng ca cũng có thể hưởng ké.
Lương Tư Nguyệt nhận được tiền đóng phim lần đầu tiên, trừ một phần để cô sử dụng, tất cả chỗ còn lại đều đưa cho Lương Quốc Chí cầm đi thu xếp thuê nhà mới, tìm một bảo mẫu để chăm sóc bà hằng ngày sau khi mới xuất viện.
Tiền còn thừa rất nhiều, Lương Quốc Chí dùng tiền lương của mình cũng đủ để chi tiêu hằng ngày, số tiền còn thừa kia, ông mở một chiếc thẻ đưa cho bà ngoại, còn giúp bà cài đặt thanh toán bằng điện thoại, dạy bà cách quét mã QR, để bình thường bà có thể ăn, mặc, sử dụng... bất cứ thứ gì mà bà muốn mua.
Ban đầu bà ngoại không chịu nhận, Lương Quốc Chí thuyết phục bà bằng những lời lẽ cổ hủ: Những người trong giới giải trí như Tiểu Nguyệt tiêu rất nhiều tiền, đều ăn xài phung phí, để cô tự cầm sẽ không tiết kiệm được, bà coi như là giữ của hồi môn hộ cô.
Khi gặp nhau, bà ngoại kéo tay Tiểu Nguyệt, đánh giá cẩn thận từ đầu đến chân, khen cô đã có khí chất minh tinh.
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Bà đang coi trọng cái chổi cùn của mình [1].”
[1] Đồ vật tuy không tốt, nhưng của mình thì mình vẫn quý.
“Khuỷu tay gì?”
“Chổi cùn, chính là, cái chổi rách nát…”
“Không được nói mình như vậy, bà đã tới thành phố lớn của các con, cẩn thận nhìn rất nhiều ngày, cũng không tìm thấy ai xinh hơn Tiểu Nguyệt của bà…”
Lương Tư Nguyệt cười cong mắt, chỉ ở trước mặt bà, cô mới có thể làm một đứa trẻ không cần suy nghĩ gì hết.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Lương Tư Nguyệt đến căn nhà mới thuê.
Lần trước khi Trì Kiều đến thăm bà đã cho cô “đi xem phòng” qua video.
Hôm nay về nhà, nhìn thấy cách bố trí và ánh sáng hai phòng ngủ, một phòng khách rất ổn, có bếp và ban công.
Trong cả căn nhà, Lương Tư Nguyệt thích nhất là phòng bếp, đặc biệt là loại đầy đủ mà không lộn xộn, cực kỳ có không khí sinh hoạt.
Cô nhận quả táo đã được rửa sạch từ bà ngoại, vừa gặm vừa “khảo sát” từng ngóc ngách trong căn phòng bếp.
Mở cửa tủ lạnh trong bếp, thấy nguyên liệu được xếp ngay ngắn bên trong, tất cả đều do bà ngoại mua, chính là những thứ mình thích ăn. Lương Tư Nguyệt cảm thấy những tháng ngày vất vả và áp lực khi lăn lộn trong đoàn phim của mình đã tan thành mây khói.
Kéo tủ bát ra, đầu tiên cô thấy một bộ đồ ăn, bát đĩa, cốc với đầy đủ kích cỡ và chủng loại với chất liệu gốm rất quen thuộc.
Lương Tư Nguyệt sửng sốt, cắn một miếng táo, hai tay vươn ra lấy mấy chiếc bát ra nhìn.
Quả thật ở đáy là sơn trà, anh đào, dưa hấu, đài sen và các phong cảnh bốn mùa khác.
“Bà ngoại…” Lương Tư Nguyệt cầm lấy quả táo trong miệng, gọi bà ngoại qua, “Bộ đồ ăn này là do người khác cho ạ?”
“Đúng vậy.” Bà ngoại cười nói, “Mới vừa dọn vào chưa được mấy ngày, một cô gái trẻ đã đem tới. Cô bé nói mình là nhân viên của công ty cháu, hình như tên là…Mạt Lỵ (Hoa nhài)? Người quả thật giống như hoa nhài vừa xinh vừa có khí chất. Cô bé nói chuyển nhà mới chắc thiếu rất nhiều thứ nên đem bộ đồ ăn tới đây, nhất định có thể sử dụng đến. Làm phiền cô bé cẩn thận tìm bộ đồ ăn này rồi, thật là đẹp…”
Lương Tư Nguyệt cầm một chiếc bát trong tay nhìn một lát, không nhịn được cười, “… Ừm, đúng là cẩn thận.”
Bà ngoại hỏi cô, trưa nay muốn ăn gì.
Lương Tư Nguyệt gần như không do dự: “Canh bồ câu hầm!”
“Trong nhà không có bồ câu.”
“Chợ có xa không? Để cháu đi mua cùng bà rồi mua thêm chút đồ ăn vặt về.”
Bà ngoại ước gì có thể dành nhiều thời gian cho cô, vội vàng đồng ý.
Sau khi trở về, Lương Tư Nguyệt đến công ty, gặp chị Tình, nói chuyện về một số sắp xếp công việc tiếp theo.
Chị Tình nói với cô, công ty không muốn tiêu tốn quá nhiều độ nổi tiếng của cô, bởi vậy nhiều nhất chỉ quay hai bộ phim trong một năm, lựa chọn kịch bản dựa vào chất lượng, không bắt buộc nhất định phải đóng vai nữ chính. Mà nếu không có kịch bản nào tốt, thà thiếu chứ không ẩu, để trống lịch còn hơn.
Chị Tình nói: “Phim của đạo diễn Hà còn cần rất nhiều thời gian cắt nối biên tập, đưa đi thẩm duyệt, chờ thông qua, sắp xếp lịch trình, nhanh nhất cũng phải đến cuối năm mới chiếu. Tùy vào tình hình, có thể được gửi đến một số liên hoan phim trước khi được công chiếu. Tóm lại, chúng ta phối hợp với yêu cầu của đoàn phim, đến lúc đó đi thảm đỏ, quay chụp tạp chí, tuyên truyền đều sẽ được sắp xếp. Nhưng trong nửa năm, căn bản không có công việc gì quan trọng, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, quay về trường học. Bên phía công ty sẽ tự chọn lựa kịch bản cho em, có kịch bản nào thích hợp sẽ bàn bạc với em.”
Lương Tư Nguyệt cực kỳ hài lòng với sắp xếp công việc như vậy. Nói thật, sau khi diễn xong “Tập Cùng Bóng Đêm”, cô có một loại cảm giác như bị đào rỗng, lí thuyết và kỹ năng của cô được chỗ này hỏng chỗ khác, thật sự cần nạp điện.
Đồng thời điều này cũng có nghĩa là cô sẽ có một khoảng thời gian dài ở lại Sùng Thành bên cạnh bà ngoại.
Cuối cùng, chị Tình nói với cô: “Weibo của em đừng chỉ chia sẻ động thái của đoàn phim giống như người máy.”
Lương Tư Nguyệt cười:” Không biết đăng gì cả, cũng sợ càng nói càng sai.”
.
“Đăng về cuộc sống hàng ngày của em là ổn nhất, không dấn thân quá vào thị phi trong giới, không quá thân thiết với fans, cơ bản sẽ không thành vấn đề. Chị tin em có chừng mực, nếu thật sự không yên tâm, trước khi đăng hãy chụp lại rồi gửi cho đội marketing duyệt trước.”
Lương Tư Nguyệt nói: “Em sẽ tự giải quyết.” Gọi người duyệt thì không cần, cô không thích một chút việc nhỏ như vậy còn không thể tự quyết định được.
Sau khi Lương Tư Nguyệt đưa quà lưu niệm mang từ Bắc Thành về cho chị Tình, Bối Tư Khởi và trợ lý người đại diện của mình thì rời khỏi công ty.
Ngồi trên xe trở về nhà, cô lấy điện thoại mở Weibo ra, đăng nhập vào tài khoản chính đã lâu chưa vào.
Cô suy nghĩ một lát, lấy mấy ảnh bộ đồ ăn bằng gốm được chụp mấy ngày trước ra, chỉnh filter màu tươi mát, thêm dòng chữ “Ba bữa bốn mùa”, sau đó đăng lên.
Một thời gian sau đó, Lương Tư Nguyệt tận hưởng cuộc sống đại học của mình.
Cô đã bỏ lỡ rất nhiều khóa học, làm bù bài tập đến quên trời quên đất, rồi thực hành… tính ra cũng không nhẹ nhàng hơn so với ở đoàn phim.
Cô còn chưa gặp Liễu Du Bạch, bởi vì… không tìm được lý do.
Hiện giờ cô đã đi vào quỹ đạo, giống như không có gì cần làm phiền anh.
Mỗi ngày cô đều suy nghĩ, tìm lý do gì mới có thể gặp Liễu Du Bạch trăm công nghìn việc, nghĩ ra được một cái cớ thì đã phủi bỏ ngay, cứ như vậy kéo dài thêm.
Mặt khác, cô vẫn luôn chuẩn bị để được Liễu Du Bạch “triệu hồi” nhưng anh cũng chưa từng đi tìm cô, thậm chí còn bảo cô làm bài tập.
Khi cô đang phát sầu, rốt cuộc đã chờ được một cơ hội – sinh nhật Liễu Du Bạch.
Lương Tư Nguyệt đã chọn xong quà sinh nhật từ lâu. Mấy hôm trước khi tới ngày này, cô đã gọi điện thoại cho Molly, hỏi cô ấy về sắp xếp sinh nhật của Liễu Du Bạch, có làm tiệc sinh nhật không.
Cô tính toán, nếu có tiệc sinh nhật, mặc dù cô không được mời, cô cũng dám mặt dày trà trộn vào để nhìn thấy anh.
Nhưng Molly báo cho cô biết Liễu Du Bạch chưa bao giờ làm tiệc sinh nhật, hằng năm đều tự trải qua một mình.
“Vậy… em có thể tới công ty, đưa quà cho anh ấy không?”
Molly cười nói: “Hiện tại tổng giám đốc không ở trong nước.”
“Đi công tác sao?”
“Không phải… anh ấy bay sang Đông Nam Á, xem rùa biển đẻ trứng.”
“… Hả?”
Cái quỷ gì, chẳng lẽ lời đồn hài hước kia đúng là sự thật?
“Mấy năm nay năm nào tổng giám đốc cũng sẽ đi vào thời gian này… có lẽ năm nay tâm trạng không tốt, còn xuất phát trước sớm mấy hôm so với mấy năm vừa rồi.”
Lương Tư Nguyệt không còn cách nào, âm thầm nhắn tin: “Vậy em đưa quà cho chị, chị giao giúp em.”
“Không tự tặng sao? Chắc mấy ngày nữa tổng giám đốc sẽ quay về.”
Khi đó đã qua sinh nhật rồi, như vậy không thú vị, vì thế Lương Tư Nguyệt nói: “Em đã quyết định cùng Trì Kiều rồi, mấy ngày nữa sẽ đi Hoành Thành thăm đoàn phim cô ấy.”
Hoành Thành là địa điểm quay phim lớn nhất trong nước, mỗi ngày đều có rất nhiều đoàn phim đồng thời đóng ở đây.
Lương Tư Nguyệt nghe danh đã lâu nhưng vẫn chưa từng đi qua, lúc này Trì Kiều đã cho cô cơ hội.
Lần trước Viên Bội đã đề cử cơ hội thử vai nhưng Trì Kiều không được chọn.
Tính cách cô ấy có phần tham vọng, nhưng cô ấy chưa từng đua đòi, thử vai bị từ chối cũng không thất vọng, sau đó vẫn cần cù chăm chỉ ở lại nhóm Thanh Mộc, dựa vào tài nguyên mà Thanh Mộc và Liễu Du Bạch thay thế khi Lương Tư Nguyệt hủy hợp đồng, cùng với tính cách hoạt bát, đáng yêu, dần dần trở thành người nổi tiếng nhất nhóm, đã có được một lượng lớn fans không thể khinh thường.
Tài nguyên của Thanh Mộc cũng bắt đầu nghiêng về phía cô ấy, lần này đóng một vai phụ không có quá nhiều đất diễn trong bộ phim cổ trang trinh thám chính kịch là cơ hội mà Thanh Mộc giành cho cô ấy.
Lương Tư Nguyệt tranh thủ cơ hội đến phim trường thăm, khi đến nơi, Trì Kiều đang chờ diễn.
Thời tiết đã bắt đầu nóng, cô ấy còn quay phim cổ trang, trang phục diễn rất nặng, tóc còn nặng hơn, đứng ở bên ngoài một lát sẽ đổ mồ hôi.
Cô ấy đang ngồi dưới tán cây cùng một diễn viên khác trong đoàn phim, trang phục diễn được kéo lên đầu gối, lộ ra cẳng chân để tản nhiệt, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ, “vù vù” thổi ở đối diện.
Diễn viên nhỏ không được đối xử như các ngôi sao nổi tiếng là hạ nhiệt bằng đá viên, bật điều hòa bên ngoài nên chỉ có thể cố gắng tìm mọi cách để chịu đựng.
Lương Tư Nguyệt cầm theo một túi nước đá tới, Trì Kiều nhìn thấy cô, vẻ mặt đúng như nắng hạn gặp mưa rào, ôm chặt cô, thiếu chút nữa bật khóc.
Lương Tư Nguyệt đánh giá tạo hình của Trì Kiều. Cô ấy mặc quần áo màu vàng, trên trán có mấy sợi tóc mái lưa thưa khiến cho khuôn mặt càng nhỏ lại, mi mắt cong lên, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, cực kỳ đáng yêu.
Lương Tư Nguyệt nói: “Cổ trang thật đẹp, tớ cũng muốn quay phim cổ trang.”
“Chờ cậu thật sự diễn sẽ không nói như vậy, cậu không biết mệt thế nào đâu.”
Sau khi ngồi xuống, Trì Kiều chỉ nói hai câu về đoàn làm phim rồi bắt đầu lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác về Thẩm Đại.
Thẩm Đại cũng đang quay phim ở Hoành Thành, hai ngày trước Trì Kiều không cần quay, nghe nói đoàn làm phim của Thẩm Đại cần một vai chỉ có một lời thoại, quyết định chạy tới thử, không ngờ lại thông qua.
“Tớ đã nhận được bức ảnh có chữ ký của chị ấy.” Trì Kiều cho Lương Tư Nguyệt xem hình ảnh trên điện thoại, cực kỳ đắc ý.
Lương Tư Nguyệt cười, cũng trở nên yên tâm. Xem ra, không cần quá lo lắng, Trì Kiều giống cô, trong hoàn cảnh khó khăn vẫn có thể kiên trì.
Ban ngày Trì Kiều không có nhiều cảnh quay, nhưng cô ấy vẫn phải đợi quay xong những cảnh trước đó rồi mới tới lượt mình, cho nên cảnh vốn định quay vào buổi sáng đã kéo dài sang tới chiều.
Trì Kiều bị chuyên viên trang điểm gọi đi dặm lại phấn, trên hành lang, cô ấy tình cờ gặp một nam diễn viên với trang phục cổ trang, mày kiếm mắt sáng bước ra từ phòng nghỉ riêng.
Lương Tư Nguyệt liếc mắt một cái đã nhận ra, nam diễn viên này là nam chính bộ phim Trì Kiều đóng, ra mắt là ngôi sao nhí, đạt được “Ảnh Đế” khi chưa tới ba mươi tuổi – Phương Dịch Thần.
Lương Tư Nguyệt nhận ra khi hai người đến gần nhau, Phương Dịch Thần từ trên cao liếc nhìn Trì Kiều, ánh mắt không thể coi là thiện ý.
Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng hỏi Trì Kiều: “Cậu và Phương Dịch Thần bất hòa à?”
“Tớ nào dám bất hòa với ảnh đế, nhưng là anh ấy đơn phương xem thường tớ.” Trì Kiều bĩu môi, “Tớ không phải là nha hoàn mưu sát muội muội anh ấy trong phim sao, anh ấy là Đại Lý Tự, phụ trách tra án. Tớ làm người trong cuộc, một nửa phần diễn đều là đóng cùng anh ấy. Anh ấy cảm thấy hiện giờ ngưỡng cửa dành cho diễn viên quá thấp, thần tượng, ca sĩ gì cũng có thể tham gia, kỹ thuật diễn lại kém cỏi. Tuy rằng anh ấy nói không sai, nhưng tớ cảm thấy tớ diễn đâu có tệ lắm đâu. Cho dù anh ấy là ảnh đế thì tớ cũng không vui khi bị anh ấy áp đặt thành kiến như vậy.”
“Tớ biết rồi. Phần diễn của tớ rất ít, hai ngày nữa là đóng máy rồi, sau này sẽ không còn cơ hội nào hợp tác với anh ấy nữa đâu.”
Buổi chiều khi Trì Kiều đóng phim, Lương Tư Nguyệt quan sát một chút.
Vai diễn của Trì Kiều về cơ bản được thể hiện đúng với bản sắc của cô ấy, biết rõ ràng chân tướng nhưng cố tình che giấu không nói, nhanh mồm dẻo miệng, thiếu chút nữa chọc cho Phương Dịch Thần nghiêm túc cổ hủ của Đại Lý Tự nổi giận, một tiểu nha hoàn mà diễn rất sống động.
Lương Tư Nguyệt rõ ràng cảm nhận được Trì Kiều đã đưa một số cảm xúc bên ngoài với Phương Dịch Thần vào vai diễn, cố gắng trêu chọc Phương Dịch Thần nhiều nhất có thể, Phương Dịch Thần vì muốn đạt được tin tức mấu chốt về việc “muội muội” bị giết, chỉ có thể kiên nhẫn không nổi giận.
Trì Kiều thể hiện rất tốt, gần như một lượt là qua.
Sau khi tẩy trang, Trì Kiều đưa Lương Tư Nguyệt đi ăn cơm tối. Cô ấy đã thăm dò Hoành Thành một vòng, thấy có vài cửa hàng không tệ lắm.
Ở đây cũng là địa điểm của phóng viên giải trí, đi ở trên đường, không bao giờ thiếu người giơ camera.
Trì Kiều đưa Lương Tư Nguyệt đến một nhà hàng có hương vị Giang Nam, được người có kinh nghiệm ở đoàn phim đề cử, không quá nổi tiếng, nhưng hương vị đặc biệt ngon, có thể nói là di sản mỹ thực Hoành Thành.
Nhưng khiến Lương Tư Nguyệt không thể nào ngờ tới chính là cô đã gặp một người quen ở đây. Cô và Trì Kiều vốn được nhân viên phục vụ đưa lên chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai, khi đi qua hành lang, đúng lúc ở cánh cửa phòng riêng có người đang giữ cửa muốn đi vào, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang, che đến kín mít.
Lương Tư Nguyệt cảm thấy anh ấy khá giống Chu Tuân, nhưng không dám nhận, chỉ nhìn chằm chằm.
Nhưng đối phương đã phát ra tiếng cười qua lớp khẩu trang, nói với cô: “Tư Nguyệt? Đã lâu không gặp.”
Anh ấy mở cửa phòng riêng, nói với cô: “Vào đây ăn cùng đi, hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Lương Tư Nguyệt sửng sốt một chút, lúc này cô mới nhận ra, sinh nhật của Chu Tuân và Liễu Du Bạch chỉ cách nhau một ngày.
“Bạn của tôi… “ Lương Tư Nguyệt nhìn sang Trì Kiều.
“Đi cùng đi.” Chu Tuân cười nói.
Trì Kiều vốn luôn có ý kiến với Chu Tuân, nhưng chờ đẩy cửa đi vào, thấy Thẩm Đại ngồi đối diện bàn tròn thì đã quên hết mọi thứ.
Không chỉ có Thẩm Đại, còn có hai diễn viên khác, có thể là bạn của Thẩm Đại hoặc là Chu Tuân, ngoài ra còn có hai trợ lý.
Thêm hai người Lương Tư Nguyệt cũng không tính là nhiều, bầu không khí ngược lại càng náo nhiệt.
Trước đó Trì Kiều đã suy đoán sắp đến sinh nhật Chu Tuân, liệu Thẩm Đại có đến thăm hay không, nào ngờ Chu Tuân đã tự mình đưa tới cửa.
Đều là người trẻ tuổi, tình huống không quá cưỡng ép, bạn của Chu Tuân và Thẩm Đại không hề coi thường vì không biết Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều.
Lần đầu tiên Trì Kiều tiếp xúc với Chu Tuân, dần dần cảm thấy thành kiến của mình với anh ấy quá sâu, có lẽ anh ấy cũng không phải không “chân thật”, mà là tính cách của anh ấy rất bao dung,dịu dàng, đặc biệt là đối với Thẩm Đại.
Cô ấy có cảm thấy Chu Tuân không xứng với Thẩm Đại thì cũng không thể phủ nhận rằng một người bao dung như vậy cùng với Thẩm Đại hành xử khác người đúng lúc bổ sung cho nhau.
Trong lòng cô ấy rất buồn, nhỏ giọng nói với Lương Tư Nguyệt: “Tớ cảm thấy, tớ giống như là yêu quái trong câu “người ta trai tài gái sắc trời sinh một đôi”.”
Lương Tư Nguyệt cười.
Giữa chừng, Chu Tuân rời khỏi chỗ của mình.
Khi Lương Tư Nguyệt mời nước trái cây với anhấ y, còn nói với giọng đùa giỡn: “Có phải anh nên cảm ơn tôi một chút không?” Ý cô là chuyện lúc cô giới thiệu quán thịt dê cho Chu Tuân, Chu Tuân quay đầu lập tức đưa Thẩm Đại đi ăn.
Quả thật Chu Tuân ngầm hiểu, cười nói: “Cảm ơn.”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Anh giúp tôi hai lần, tôi mới trả lại một lần… miễn cưỡng cho là hòa chứ?”
Chu Tuân sửng sốt, có chút hoang mang cười nói: “Tôi giúp cô hai lần… cụ thể là? Sao dường như tôi không biết vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT