Đồi Thỏ

CHƯƠNG 44: THÔNG ĐIỆP ĐẾN TỪ EL-AHRAIRAH


2 tháng

trướctiếp

Họ đã thôi không đào bới nữa, Thủ lĩnh Cây Phỉ." Thủy Cự nói "Như tôi biết thì không còn ai trong hang nữa."
Trong cái bóng tối ngột ngạt của Tổ Ong, Cây Phỉ đẩy ba bốn chú thỏ đang nằm giữa những cái rễ cây sang một bên và lên đến thềm đất cao hơn nơi Thủy Cự đang nằm lắng nghe những tiếng động từ trên mặt đất vọng xuống. Bọn Efrafa đã đến cánh rừng sồi vào lúc nhá nhem tối và ngay lập tức bắt tay tìm kiếm dọc các bờ đất, giữa những gốc cây để tìm hiểu xem cánh động thỏ rộng lớn như thế nào và các hang nằm ở đâu. Bọn chúng rất ngạc nhiên khi thấy quá nhiều hang trong một khu vực nhỏ như thế. Bởi vì đa số chưa từng ở qua cánh đồng thỏ nào ngoài Efrafa, nơi chỉ có một ít hang mà phải phục vụ cho nhu cầu của quá nhiều thỏ. Đầu tiên chúng cho rằng hẳn phải có cả một đội quân thỏ rất đông ở dưới lòng đất. Sự im lặng và trống trải của rừng sồi thoáng rộng khiến chúng đâm nghi ngờ và hầu như chỉ dám lảng vảng bên ngoài vì sợ bị mai phục. Hoắc Hương liên tục phải trấn an chúng. Kẻ thù, hắn giải thích rành rẽ, chỉ là một lũ ngu vì thế mới làm nhiều đường chạy hơn số đường mà một cánh đồng thỏ có tổ chức tốt cần đến. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ khám phá ra là mình mắc sai lầm, bởi vì mỗi đường chạy đều mở rộng ra cho đến khi nơi này trở nên không thể phòng ngự được. Phân của con chim trắng rải rác trong rừng nhưng rõ ràng là đã có từ lâu rồi. Ngoài ra không có dấu hiệu nào khác chứng tỏ con chim này ở đâu đó gần đây. Tuy vậy, nhiều chú thỏ thường dân vẫn tiếp tục cảnh giác, lo sợ nhìn chung quanh mình. Tiếng hót bất thần của con chim te te trong vùng núi cũng khiến cho một hai chú thỏ lồng lên bỏ chạy cuống cuồng về phía sĩ quan chỉ huy của chúng. Huyền thoại về con chim đã đánh nhau vì Thlayli trong cơn bão gió không mất đi đâu trong những câu chuyện kể trong hang ở Efrafa.
Hoắc Hương bảo Thạch Trúc đặt bốt canh gác và cử một đội tuần tra thường xuyên, trong khi Cỏ Roi Ngựa và Cúc Bạc giải quyết những cái hang đã bị chặn. Cúc Bạc bắt đầu rà dọc theo bờ đất, trong khi Cỏ Roi Ngựa vào trong rừng nơi các miệng hang nằm giữa những chùm rễ cây. Chú ta chạy tọt vào ngay một đường chạy chưa bị lấp và để tai nghe ngóng, nhưng chỉ có sự yên lặng. Cỏ Roi Ngựa, kẻ thường làm việc với tù nhân hơn là kẻ thù, ra lệnh cho hai thỏ dưới trướng dẫn đường xuống trước. Việc khám phá ra một đường chạy trống, yên tĩnh làm dấy lên trong chú ta hy vọng có thể chiếm giữ được cánh đồng thỏ bằng cách bất thần tấn công vào khu trung tâm. Những chú thỏ đáng thương vì tuân theo lệnh chú ta đã gặp phải Xám Bạc và Gạc Nai đứng đợi sẵn ở điểm nơi đường chạy thông ra ngoài. Chúng bị một trận mưa đấm đá và khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài. Hình ảnh thảm hại của chúng chẳng làm được gì để động viên các thành viên khác trong đội Cỏ Roi Ngựa, những kẻ đang miễn cưỡng đào đất và chỉ tiến lên trước được một đoạn rất ngắn trong bóng nhập nhoạng trước lúc trăng lên.
Cúc Bạc cảm thấy rằng chính chú phải nêu gương cho quân sĩ nên tự mình đào đường đi trong lớp đất nhẹ, tơi xốp ở một trong những đường chạy trên bờ đất. Trong khi chăm chăm chú chú cày vào lớp đất mềm như con ruồi đậu trên miếng bơ mùa hè và cố giữ cái đầu tỉnh táo, chú ta thình lình thấy mình đối mặt với Blackavar, cậu này cắm hàm răng trước thật sâu vào cổ họng chú ta. Cúc Bạc không làm sao sử dụng được sức nặng của mình, bèn la lên bai bải và lấy hết sức đá chân lên. Blackavar vẫn bám chặt lấy đối thủ. Cậu bị Cúc Bạc, vốn là một tay thỏ to xác như tất cả bọn sĩ quan ở Efrafa, lôi đi một đoạn ngắn trước khi có thể dứt ra khỏi đối thủ. Blackavar nhổ ra một miệng đầy lông, phóng lên, quào quào hai chân trước. Nhưng Cúc Bạc đã chuồn mất, chú ta đã may mắn chạy thoát mà không bị thương nặng thêm.
Bây giờ thì Hoắc Hương đã hiểu rõ rằng sẽ cực kỳ khó khăn, nếu không muốn nói là không thể, nếu chúng muốn tấn công vào cánh đồng thỏ qua những đường chạy được kẻ địch phòng vệ. Cũng vẫn còn cơ hội thành công nếu có thể mở một số đường chạy và xử lý chúng cùng một lúc, nhưng hắn không dám chắc người của mình có còn muốn làm điều đó sau những gì chúng đã chứng kiến hay không. Hắn cũng nhận ra rằng, ngay từ đầu hắn đã chưa tính toán kỹ những việc phải làm, khi việc chúng đổ bộ đến đây không còn yếu tố bất ngờ và buộc phải mở đường đi xuống; tốt nhất bây giờ hắn phải ngồi xuống mà tính toán cho thấu đáo. Thế là khi trăng lên, hắn gọi Thạch Trúc ra một chỗ và hội ý với thuộc cấp trung thành về vấn đề này.
Theo gợi ý của Thạch Trúc, có một cách đơn giản là kéo dài cuộc vây hãm khiến đối thủ lâm vào cảnh chết đói. Thời tiết ấm áp và khô ráo nên bọn chúng có thể dễ dàng ở ngoài trời đôi ba ngày. Nhưng ý kiến này bị Hoắc Hương nóng nảy bác bỏ. Trong thâm tâm, hắn không dám chắc là vào ban ngày, con chim trắng sẽ không xuất hiện mà bổ xuống từ trên trời tấn công chúng. Dù thế nào, chúng cũng phải ở dưới lòng đất vào lúc trời sáng. Nhưng ngoài nỗi lo âu bí mật này, hắn còn cảm thấy danh tiếng của mình phụ thuộc rất nhiều vào chiến thắng trong trận này. Hắn phải dẫn những Cốt Cán của mình lao lên tấn công lũ thỏ kia, đốn chúng ngã xuống và đánh cho một trận tơi bời. Một cuộc vây hãm sẽ là một sự thoái trào thảm hại. Ngoài ra hắn cũng muốn trở về Efrafa càng sớm càng tốt. Như hầu hết những vị tư lệnh, hắn không bao giờ dám chắc về những việc đang diễn ra sau lưng mình.
"Nếu ta nhớ không lầm," hắn nói "sau khi phần chính trong cánh đồng thỏ ở Nutley Cose bị chiếm đóng và trận chiến gần như đã kết thúc thì có một vài con thỏ cố thủ trong một cái hang nhỏ hơn khiến cho việc tóm chúng trở nên khó khăn. Ta đã nói rằng bọn này cần phải được giải quyết, sau đó ta quay trở về Efrafa với đám tù binh. Bọn chúng đã được giải quyết như thế nào và ai đã giải quyết chúng, anh còn nhớ không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp