Đồi Thỏ

CHƯƠNG 41: CÂU CHUYỆN VỀ ROWSBY GÂU GÂU VÀ BÀ TIÊN CHÓ


4 tháng

trướctiếp

Rồi đến những ngày khủng khiếp - hết ngày này đến ngày khác trôi qua trong cái oi ả và tĩnh mịch của mùa hè khi nhiều tiếng đồng hồ trong ngày, ánh nắng dường như là thứ duy nhất chuyển động; bầu trời - mặt trời, mây và gió - thức dậy phía trên những dải đồi núi lơ mơ ngủ. Những chiếc lá sồi trên cành ngả màu sậm và lớp cỏ mới lún phún mọc lên ở những chỗ mà bọn thỏ đã gặm nham nhở. Cuối cùng, cánh đồng thỏ ngày một thịnh vượng và Cây Phỉ đã có thể ngồi sưởi nắng trên lũy đất mà điểm lại những may mắn của chúng. Trên và dưới mặt đất, bọn thỏ đã cảm thấy khá quen thuộc với cái nhịp điệu lặng lẽ, không bị xáo trộn của việc ăn cỏ, đào hang và ngủ. Thêm những đường chạy và hang mới ra đời. Những cô thỏ chưa từng đào hang trong đời nay thích thú được làm cái việc thuộc về thiên chức của họ. Cả Sương Mai lẫn Xào Xạc đều bảo Cây Phỉ rằng họ không biết rõ nỗi thất vọng và khổ sở khi phải sống ở Efrafa là lớn đến thế nào bởi vì họ bị tước bỏ mất quyền được đào hang.Thậm chí cả Thanh Nhàn lẫn Cỏ Khô đều thấy mình có thể đảm đương tốt mọi việc và còn nói khoác rằng cả hai có thể sinh lứa thỏ con đầu tiên của cánh đồng thỏ trong những cái hang mà họ tự đào cho mình. Blackavar và Nhựa Ruồi trở thành bạn tâm giao. Họ thường trao đổi ý kiến rất nhiều về việc dẫn đường cũng như lần tìm dấu vết và cùng nhau đi tuần tra canh phòng, vì sự thỏa mãn của riêng mình hơn là vì nhu cầu thực tế. Một buổi sáng tinh mơ, họ thuyết phục Xám Bạc tham gia và cả bọn phóng một dặm đến vùng ngoại vi Kingsclere, rồi quay lại mang theo câu chuyện về những trò quậy phá và bữa tiệc của họ trong vườn rau. Thính giác của Blackavar yếu đi nhiều vì cái tai bị xé rách nhưng Nhựa Ruồi nhận thấy năng lực nhận biết và rút ra kết luận xác đáng từ bất kỳ điểm bất thường nào của chú ta thì gần như là thần bí và chú ta dường như có khả năng trở nên vô hình nếu muốn.
Mười sáu chú thỏ đực và mười cô thỏ cái tạo nên một xã hội khá là hạnh phúc đối với một cánh đồng thỏ. Cũng có chuyện cãi cọ tranh chấp lúc này lúc khác, nhưng đều là những chuyện vặt vãnh. Như Hoa Chuông từng tuyên bố bất cứ ai không hài lòng với cuộc sống hiện tại cũng có thể trở về Efrafa, và ý nghĩ của tất cả mọi người rằng cả bọn đã cùng nhau đối mặt với mọi chuyện cũng đã đủ để dập tắt bất cứ cái gì có thể dẫn đến một cuộc tranh cãi thực sự. Sự hài lòng của những cô thỏ cái lan truyền nhanh sang những người khác cho đến một buổi tối, Cây Phỉ nhận xét rằng chú cảm thấy mình trở thành một kẻ lười biếng hoàn toàn với tư cách là Thỏ thủ lĩnh vì ở đây chẳng có vấn đề gì nảy sinh, cũng không có rnột cuộc tranh cãi nào đáng để chú xắn tay vào giải quyết.
"Thế anh đã nghĩ đến mùa đông sắp tới chưa?" Nhựa Ruồi hỏi.
Có bốn năm thỏ đực cùng với Thanh Nhàn, Sương Mai và Vilthuril đang ăn cỏ tại vạt rừng sồi đầy nắng ở phía Tây, lúc ấy là vào khoảng một giờ trước lúc hoàng hôn. Trời oi bức và yên lặng đến nỗi họ có thể nghe thấy tiếng răng ngựa bứt cỏ ở bãi quây dành cho ngựa của Trại Cannon Health cách đấy khoảng một cây số. Chắc chắn là chưa đến lúc phải nghĩ đến mùa đông.
"Chắc mùa đông này sẽ còn lạnh hơn bất cứ rnùa đông nào chúng ta đã từng quen thuộc." Cây Phỉ thủng thỉnh nói "Nhưng đất ở đây tơi nhẹ, rễ cây xuyên sâu xuống lòng đất và chúng ta có thể đào sâu hơn trước khi mùa đông lạnh lẽo đến gần. Tôi nghĩ ta cần phải tránh được sương giá. Còn về chuyện gió, chúng ta có thể chặn cửa hang lại và ngủ trong hang ấm áp. Tôi biết cỏ sẽ xác xơ trong suốt mùa đông, nhưng ai muốn thay đổi khẩu vị thì có thể theo anh Nhựa Ruồi đây mà thử vận may kiếm chút rau xanh hoặc các loại củ quả cho gia súc. Dù vậy, đây là lúc phải cảnh giác với kẻ thù. Về phần mình, tôi sẽ hài lòng với việc ngủ khì dưới hang, chơi trò đá bốp hoặc nghe chuyện xưa tích cũ."
"Thế một câu chuyện vào lúc này thì sao nhỉ?" Hoa Chuông hỏi "Nào anh Bồ Công Anh, chuyện Tôi đã suýt mất con thuyền như thế nào thì sao nhỉ?"
"Ồ, ý anh là chuyện Hoắc Hương chết đứng chứ gì?" Bồ Công Anh hỏi lại "Đấy là chuyện của Tóc Giả, tôi đâu dám mạo muội tranh công kể mất. Nhưng nghĩ về mùa đông sắp tới trong một buổi tối như thế này thì quả là có khác. Nó nhắc tôi nhớ đến một câu chuyện tôi từng được nghe nhưng chưa bao giờ tự mình kể lại. Có lẽ một số người trong các anh đã nghe qua, cũng có thể là không. Đó là chuyện về Rowsby Gâu Gâu và bà tiên Chó."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp