Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ của đầu đông xuyên qua khe cửa, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Diệp Tịch Y khiến cô mơ màng tỉnh dậy.

Cô định cựa quậy thì cảm giác được cả người mình đang bị ai đó giữ lại, cô quay đầu lại nhìn thì thấy gương mặt đẹp trai không tì vết của Mộ Tẫn Ngôn.

Người đàn ông này, sao có thể đẹp như vậy chứ!

Tịch Y cả người đều bị anh ôm trọn trong lòng khiến cô không làm gì được, cô quay người lại, một tay chống cằm tay còn lại thì nghịch ngợm trên khuôn mặt của người ấy.

Cô đưa tay lên sờ vào đôi lông mày kiếm của anh, rồi đi thẳng xuống chiếc mũi cao thẳng, lại di chuyển xuống đôi môi không mỏng cũng không dày của anh sau đó quay về đôi mắt của người đàn ông này.

Mộ Tẫn Ngôn bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên khuôn mặt của mình, không mở mắt mà nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng nõn mềm mịn của cô lên môi rồi hôn vào đó.

"Em đừng ngắm anh mãi như thế, anh biết anh rất đẹp mà."

Diệp Tịch Y lúc đầu còn ngơ ngác vì bị anh bắt quả tang, nhưng sau đó lại bị câu nói của anh chọc cười.

"Này, anh không định dậy sao? Hôm nay chẳng phải có cuộc họp à?"

Mộ Tẫn Ngôn lúc này mới mở mắt, anh kéo cô vào sát mình rồi tựa vào lòng cô, lười biếng nói: "Công ty một hôm không có anh cũng không đến nỗi phá sản, hôm nay anh dành thời gian ở nhà với vợ."

Tuy giọng nói có vẻ hơi lười biếng nhưng khí chất bá đạo tổng tài vẫn xen lẫn vào đó.

Cô đánh nhẹ vào bờ vai săn chắc của anh, giọng nói lắp bắp vì ngại: "Ai...ai là vợ anh chứ?"

"Là em!"

"Em có nói rằng em sẽ lấy anh sao?"

Anh kéo cô xuống, lật người đè lên thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ, bá đạo nói: "Em nói lại lần nữa xem."

Tịch Y không sợ mà vênh mặt tiếp tục trêu chọc: "Em không phải là..."

Cô còn chưa nói hết câu thì anh đã cúi xuống lấp đầy đôi môi hồng hào tự nhiên của cô, mạnh mẽ mút lấy. Nụ hôn lần này không hề dịu dàng như tối qua mà vô cùng bá đạo, anh miết mạnh môi cô một cái, trút sạch không khí rồi mới buông tha cho đôi môi sưng tấy để cho cô hít thở.

Anh cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển trước mặt mình, trêu chọc nói: "Sao, hửm?"

Diệp Tịch Y trừng anh một cái, định mở miệng nói thì bị anh cúi xuống tiếp tục mút lấy đôi môi sưng tấy của mình, bàn tay nghịch ngợm của anh sờ dọc xuống vòng eo 45 centimet của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, anh cắn nhẹ lên vành môi cô rồi mới buông ra.

"Này, nếu biết trước anh không đứng đắn như thế thì ngay từ đầu em sẽ không bao giờ yêu anh." Diệp Tịch Y nói xong thì phồng má quay mặt đi chỗ khác.

Mộ Tẫn Ngôn bật cười trước hành động đáng yêu của cô "vợ" mình, anh chỉnh lại chiếc áo ngủ trên người cô rồi ôn nhu nói: "Thôi nào, đi rửa mặt đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em!"

Diệp Tịch Y nghe được câu nói của anh thì mắt sáng rỡ lên, ngồi bật dậy chạy lẹ vào nhà tắm vscn. Mộ Tẫn Ngôn nhìn cô bạn gái của mình mà không khỏi bật cười trước vẻ mặt sáng rực vì đồ ăn.

Anh đi đến phòng bên cạnh để vscn rồi đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô. Anh mở tủ lấy nguyên liệu ra, đôi tay thoăn thoắt cắt rửa rau, thái lát mỏng từng miếng thịt bò.

Diệp Tịch Y đi xuống lầu thì nghe được mùi thơm của món thịt bò xào ớt chuông, mùi hương thơm ngon của món ăn mà cô yêu thích xộc thẳng vào mũi khiến cô đã đói lại càng đói hơn.

Cô chạy lẹ xuống bếp, từ phía sau ôm lấy thân ảnh cao to đang một tay chiên trứng, một tay nướng bánh mì.

"Anh nấu thịt bò sao?"

Mộ Tẫn Ngôn quay mặt ra sau nhẹ nhàng nói: "Ừ, là món em thích."

Thấy cô cứ ôm mình mãi như thế thì anh lên tiếng, dùng mu bàn tay đẩy trán cô ra: "Phu nhân, em đi ra kia ngồi đi, ở đây cứ để anh lo."

Diệp Tịch Y buông anh ra, ngoan ngoãn đi đến ghế sofa ngồi đợi, ánh mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông kia.

Cô sớm đã đắm chìm vào vẻ đẹp không tì vết của chàng trai này từ rất rất lâu rồi, tài nấu nướng của anh từ trước đến nay chỉ có mình cô mới được cảm nhận, cô cũng vô cùng hiểu anh, tất cả sở thích của anh cô đều biết, chỉ là cô không biết anh yêu cô, không biết được cảm xúc của người đàn ông này.

Nhưng không hiểu vì sao, cô lại yêu chàng trai này nhiều đến như vậy.

Cô ngẩn ngơ một hồi thì anh cũng đã nấu xong đồ ăn, cô chạy vào giúp anh dọn đồ ra bàn, vì đây là nhà riêng của anh nên căn bản không có lấy một người giúp việc, chỉ có buổi sáng là sẽ có người đến dọn dẹp và thay đồ ăn trong tủ để anh có thể tiện nấu ăn thôi.

Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó vòng ra ngồi đối diện với cô. Tịch Y nhìn những món trên bàn mà khuôn mặt không giấu nổi sự hớn hở, tài nấu nướng của anh không phải là cô chưa thử qua, chỉ là để ăn được món anh nấu thì thật sự rất khó. Trước đây là vậy, nhưng bây giờ chỉ cần cô muốn thì anh luôn sẵn sàng nấu cho cô ăn bất cứ lúc nào.

Sau khi ăn sáng xong thì anh chở cô đến trường học rồi lái xe về công ty.

...

_Tập đoàn Mộ Thị_

Bình thường khi đến công ty thì khuôn mặt của anh chỉ có duy nhất một sắc thái, đó chính là lạnh như băng, vì thế mà các nhân viên trong công ty thường gọi anh là Đại Boss mặt lạnh.

Nhưng lạ thay, hôm nay trông anh có vẻ rất vui thì phải, đã thế còn cho họ tan họp sớm hơn bình thường nữa.

Không ai là không khỏi ngạc nhiên khi sếp mình như thế, bây giờ họ chỉ mong rằng sếp mình có thể duy trì trạng thái này mãi, chứ bình thường chỉ cần một ánh mắt của anh thôi cũng khiến họ cảm thấy như có một con dao vô cùng sắt bén đang nhắm vào mình.

Cầu trời cho Đại Boss sẽ mãi mãi vui vẻ như hôm nay!

Buổi trưa, sau khi học xong thì Tịch Y đến công ty của anh.

*Cốc cốc*

"Vào đi" Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

Cô mở cửa rồi thò đầu vào trong, nũng nịu nói: "Ông xã!"

Mộ Tẫn Ngôn nghe xong câu nói này thì cũng biết là ai rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt sắc lạnh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười vô cùng dịu dàng, mang đầy sự cưng chiều dành cho cô gái nhỏ của mình.

"Đến đây!"

Anh bỏ tập văn kiện xuống, ngả người ra sau, đưa tay lên ra hiệu cho cô gái nhỏ đang ở trước cửa trêu chọc mình.

Diệp Tịch Y nhanh chóng chạy đến ngồi vào lòng anh, cả người dựa vào vòm ngực săn chắc của anh.

"Sao thế?"

"Người ta nhớ anh đó!"

Mộ Tẫn Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay còn lại nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Tịch Y.

"Nào, nói thật đi."

Diệp Tịch Y rời khỏi vòm ngực anh, đưa tay choàng qua cổ của Tẫn Ngôn, bĩu môi: "Anh không thích em đến đây sao?"

Anh biết ngay tổ tông của mình sẽ nói như thế mà, anh nhẹ nhàng đưa tay lên nhéo nhẹ vào chiếc má hồng hào của cô, mỉm cười nói: "Vợ anh đến đây thì anh sao có thể không thích chứ?"

"Có điều, khi nãy em gọi anh là gì cơ?" Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

Tịch Y hôn chụt vào môi anh một cái: "Là ông xã đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play