Trạc Chi

Chương 3


7 tháng

trướctiếp

Chương 3: Ngọc lục bảo

Editor: SQ 

_____________________ 

Ngọc lành có vết, thấy mà lòng đau

Cô gần như nín thở dõi mắt nhìn theo bàn tay đeo một chiếc nhẫn nam đơn giản đó, thấy bàn tay của anh như dao mổ từ từ rơi xuống, cuối cùng nhặt một thỏi son vỏ nhựa hương dâu ở phần đường khâu của ghế da. 

Đưa cho cô.

Mạnh Thính Chi thầm thở phào, nhận lại thỏi son, không dám chạm vào lòng bàn tay của anh dù chỉ một chút, giọng nhỏ như muỗi kêu.

“Cảm ơn anh.”

Bỏ thỏi son vào túi, Mạnh Thính Chi ngồi ngay ngắn, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô hot girl mạng qua kính chiếu hậu.

Cô gái đó thầm mỉm cười.

Ngón tay bên tai cứng đờ, Mạnh Thính Chi khựng lại vài giây, mới vén tóc ra sau tai.

Cô chắc chắn, cô hot girl mạng đó đã nhìn thấy mánh khóe của cô, giữa phụ nữ với nhau khó mà lừa nhau được. Trông đối phương không đến mức muốn mách lẻo lại, nhưng Mạnh Thính Chi cứ đứng ngồi không yên.

Xe dừng ở cổng nam trường đại học Tô Thành.

Mạnh Thính Chi xuống xe, cổ chân vẫn còn đau, khập khiễng đi bước nặng bước nhẹ.

“Mạnh Thính Chi!”

Cô nàng hot girl gọi cô qua cửa xe.

Sống lưng của Mạnh Thính Chi cứng đờ, cứ như món đồ đang nằm trong túi mình không phải bật lửa, mà là một quả lựu đạn, còn là loại có thể nổ bất cứ lúc nào bất kỳ nơi đâu. 

Cô quay đầu lại.

Ánh mắt di chuyển từ ghế lái ra phía sau, người nọ đang cúi đầu lướt điện thoại, đường cong của cổ như cung đàn piano.

“Cô mấy tuổi thế? Tôi thấy mặt mũi thân hình của cô được lắm, đúng lúc shop của tôi thiếu người mẫu ảnh, tiền lương cũng ổn, cô muốn đến thử không?”

Tấm danh thiếp màu vàng bị nhét vào ngăn đựng thẻ, từ đó về sau không còn được nhìn thấy ánh mặt trời. Chiếc bật lửa màu bạc và cây son hương dâu nằm cạnh nhau. 

Túi xách không khóa kéo, trên đường về ký túc xá, có thể nghe thấy tiếng vang nho nhỏ.

Mạnh Thính Chi tự nhận mình là một tên trộm quá mức tham lam và chưa đủ can đảm, nhưng không ngờ rằng có ngày bị người mất đồ tìm đến cửa.

Mùa hè ở Tô Thành mưa nhiều, mưa lúc nào cũng tầm tã xối xả, xối ướt sũng thì dừng, trời hửng nắng, ngay cả gió cũng mang theo cái oi bức sau mưa. 

Mặt đường trước khu khoa Mỹ thuật đã gần như khô hẳn.

Điện thoại vang lên khi Mạnh Thính Chi đang bước xuống bậc thang.

Ở bờ bên kia của hồ nước gợn sóng, dòng chữ màu đỏ vẫn còn chạy trên bảng chữ điện tử trên tường của khu văn phòng.

Buổi triển lãm tranh vào nửa tháng trước thành công tốt đẹp, sau một bài tổng kết chính thức dài ngoằng là một danh sách cảm ơn, có công ty, cũng có cá nhân.

Mạnh Thính Chi nhận được điện thoại từ một số lạ.

Màn hình vẫn đang chạy chữ, cô nhìn thấy bốn chữ “Chính Duệ tư bản” xuất hiện ở dòng tiếp theo. Trong dòng điện xa xôi, giọng nam khàn và uể oải vì mới vừa ngủ dậy bất thình lình xông vào tai cô.

“Cô Mạnh, tôi là Trình Trạc, làm mất một chiếc bật lửa trên đường về từ chùa Thọ Đáp, không biết cô có thấy không, tôi là người mất đồ.”

Gió nổi lên, hàng liễu rũ xuống bên kia bờ lập tức rung rinh.

Mặt hồ không ngừng gợn sóng.

.

Cuộc gọi kết thúc, ngón tay Mạnh Thính Chi run lẩy bẩy.

Không biết chuông vào tiết vang lên khi nào, sân sau của trường càng lúc càng đông sinh viên hơn, một chàng trai trượt ván đụng vào cô, chiếc điện thoại Android mà Mạnh Thính Chi đã dùng ba năm rơi xuống đất nứt màn hình tại chỗ. 

Vết nứt ở góc giống như mạng nhện.

Chàng trai đó vội vã dừng lại, sắc mặt thay đổi, vừa nói chữ “bồi”, Mạnh Thính Chi chợt run nhẹ như vừa tỉnh giấc từ giấc mơ. Cô cúi người lượm điện thoại, nói không cần.

Rồi lập tức chạy ngay về hướng ký túc xá nữ.

Đang là giờ ăn, bạn cùng phòng chưa ai về, cô đạp cởi hai chiếc giày, leo lên giường, lấy ra chiếc bật lửa bên gối đầu. 

Bo góc hình vuông, màu bạc đơn giản, ngoài một viên đá xanh lá sẫm bên cạnh miệng bật lửa thì không còn gì đặc biệt.

Như trong dự tính, cú điện thoại bất thình lình đó đã đưa cuộc đời của cô sang một chương mới. Vì lý do đó, cô đã long trọng thay đổi chiếc điện thoại nội địa đã dùng được ba năm.

Mạnh Thính Chi bắt một chiếc taxi đến phố bán điện thoại gần nhất.

Hãng trái cây kia mới ra mẫu mới, nhìn đâu cũng thấy poster đậm chất công nghệ, giá năm chữ số cũng hợp lý. Lúc quẹt thẻ, Mạnh Thính Chi thấy hơi lo.

Cô sợ mình dùng không quen.

Đến khi cô đã làm quen với các tính năng cơ bản của hệ điều hành mới, sắc trời đã tối, làng đại học về đêm rực rỡ ánh đèn, phố xá đầy ắp nam thanh nữ tú ăn mặc mát mẻ.

Mạnh Thính Chi trong bộ đồ mới, mang một tâm thế cũ rích, đến nơi Trình Trạc đã hẹn.

Tương Kiều Cư là quán ăn Trung Quốc có đầu tư nhất ở làng đại học, có ba tầng, lối vào mang nét cổ kính, trên mái cong có treo chiếc đèn lồng vuông màu đỏ.

Mạnh Thính Chi nắm vạt váy mềm mại, đi lướt qua phục vụ đang bưng trà xuống lầu, bước lên cầu thang gỗ, đi lên tầng hai.

Anh ngồi cạnh cửa sổ gỗ, ngoài cửa sổ là bảng hiệu đèn neon của một chuỗi quán cà phê Internet.

Trình Trạc nghe tiếng, quay sang nhìn.

Cô gái thấp thoáng sau những bông hoa đủ màu trong lọ hoa cao cổ, bờ vai cô thẳng tắp xinh đẹp, đầu vai nhỏ nhắn và mịn màng, thân hình mảnh mai gầy gò, mặc chiếc đầm hai dây màu đen, toát ra một vẻ đẹp nhẹ nhàng và mong manh. 

Mạnh Thính Chi không mấy tự nhiên đi về phía cửa sổ.

“Anh Trình.”

Trình Trạc cầm bật lửa, ánh mắt dời xuống, “Chân hết đau rồi?”

Chân bị thương vào nửa tháng trước, bật lửa cũng mất vào nửa tháng trước, trong lòng cả hai đều biết rõ, cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là hứng thú bất chợt của Trình Trạc. 

Nhưng Mạnh Thính Chi sẵn lòng phối hợp, cực kỳ sẵn lòng.

“Dạ, hết rồi.”

Thực đơn được đưa đến tay Mạnh Thính Chi, Trình Trạc để cô chọn món.

Không nhiều trang, nhưng quyển thực đơn rất dày, cầm rất nặng tay.

Mạnh Thính Chi chỉ mới ăn ở Tương Kiều Cư một lần.

Hồi năm hai, cô bạn cùng phòng có bạn trai, tổ chức sinh nhật ở đây, sau đó mắng quán bán giá cắt cổ suốt nửa tháng ở ký túc xá.

Mở thực đơn ra, Mạnh Thính Chi nhìn giá cả, một món rau xào tận 68 tệ, đúng là cắt cổ thật.

Nhân viên phục vụ là sinh viên của đại học gần đó đến làm bán thời gian, mãi không nghe thấy Mạnh Thính Chi chọn món, cô gái đó cầm xấp giấy và cây bút, ánh mắt không khỏi lén nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Dùng từ đẹp trai để miêu tả người đàn ông này thì có hơi hời hợt, anh chỉ ngồi ở đó, hàng mi mỏng hơi nghiêm lại, thì sức ảnh hưởng cũng đã đủ cụ thể và đủ nhiều.

“Nhà hàng này không thích hợp?”

Mạnh Thính Chi ngẩng đầu lên từ hình ảnh núi non sông hồ trong thực đơn, mở to đôi mắt mềm mại với vẻ sợ sệt, như thể giật mình vì giọng nói của anh.

“Hơi đắt ạ….Tụi mình chia đôi được không?”

Bữa cơm đó bắt đầu chuyển sang trò chuyện vui vẻ sau khi Trình Trạc bật cười.

Mạnh Thính Chi chân thành cảm ơn làng đại học kinh doanh mánh khóe mưu mô này, vì đã cho bữa ăn hồi hộp đến mức đổ mồ hôi tay này rất nhiều đề tài để trò chuyện.

Cô kể từ những chiêu trò lừa gạt của các hàng quán gần đây, cho đến cú sốc tình cảm mà bạn cùng phòng của mình gặp phải vì nhà hàng giá cắt cổ này, vắt óc suy nghĩ, kể toàn bộ những chuyện thú vị nhất mà mình nhìn thấy nghe thấy trong ba năm đại học.

Cô cực ít tham gia, chỉ nghe người khác kể lại. 

Thông minh có hạn, nhưng sợ sệt thì cô có thừa. Cô thuộc kiểu người dù có bị lừa cũng sẽ tự an ủi bản thân rằng ngã một lần khôn hơn một tí, và tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Cô chống cằm, tay vén tóc con ra sau tai, trong gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, khuôn mặt hồng hào như quả đào non còn lông mới được rửa sạch

“Anh Trình, em nói nhiều quá phải không ạ?”

Thật ra cô là người hơi trầm tính, không quá thích nói chuyện.

Cũng không diễn được người giỏi ăn nói. Cô càng giống với kiểu học sinh giỏi nhưng có tố chất tâm lý cực kém hơn, học thuộc lòng nội dung, rồi lên bục đọc như vẹt.

Trình Trạc nhìn ra được tính cách nhút nhát của cô, càng thấy khó hiểu.

Cô lấy đâu ra can đảm để lấy chiếc bật lửa của anh trên đường về từ chùa Thọ Đáp? Rõ ràng là lén nhìn anh suốt cả đường mà không dám hé răng nửa lời cơ mà.

“Cứ gọi tôi là Trình Trạc.”

Trình Trạc đoán tuổi của cô, sinh viên năm ba thì cũng chỉ mới ngoài hai mươi.

“Tôi cũng chỉ hơn em hai tuổi thôi.”

Mạnh Thính Chi biết chứ, cô còn biết,  sinh nhật của anh là vào tháng sau.

Ánh mắt cô chuyển bông cải xanh trên dĩa thức ăn, nhỏ giọng gọi Trình Trạc.

“Hửm?”

Anh nhìn sang đó.

Mạnh Thính Chi mím môi cười, lắc đầu, “Không có gì, anh ăn nữa không?”

Hai người, sáu mặn một canh, thực sự xa xỉ.

Mạnh Thính Chi ăn ít, còn Trình Trạc thì không biết có phải không quen ăn ở mấy nhà hàng thế này không mà cũng không động đũa nhiều.

Bàn ăn sạch sẽ, ngay cả mấy món ăn hầu như vẫn giống ban đầu.

Mạnh Thính Chi xoay một bông lan nhỏ màu tím trang trí trên món ăn, nhìn người đàn ông đối diện kẹp điếu thuốc giữa ngón tay mảnh khảnh.

Anh thực sự là ngọc lành có vết.

Từ phong cách thời niên thiếu cho đến khí chất của hiện tại, ngay cả trên bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đó, cũng phải có một vết sẹo nhỏ nằm ngang trên ngón áp út, ngọc lành có vết, thấy mà lòng đau.

Bật lửa hết gas, bật vài lần, ngọn lửa tắt đi.

Anh siết chặt bật lửa trong tay, xoay đi xoay lại vài vòng, rồi hỏi Mạnh Thính Chi đang nghịch hoa, “Thích không?”

Ý là hỏi bật lửa.

Cánh hoa mỏng manh bị bóp nát một góc, chất lỏng màu đỏ tím làm dấu vân tay càng thêm rõ ràng.

Mạnh Thính Chi vê đầu ngón tay, nhìn người đàn ông sau làn khói xám.

“Thích.”

Anh nhấc ngón tay trỏ lên, “tách” một tiếng, nắp được đóng lại, dập tắt khói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp