Tiêu Lâm ngỡ ngàng trước câu khẳng định chắc nịch của Tuấn Khiêm, cậu ta không tin. Bởi vì trước đây, ngoài mẹ và giáo viên thì Tuấn Khiêm chẳng tiếp xúc với người con gái nào cả. Cậu tưởng anh sẽ là lão phật gia không để tâm vào sắc dục ấy vậy mà hôm nay lại thông báo kết hôn khiến hắn chẳng thể nào không há hốc mồm cho được.
Lặng nhìn hắn há hốc mồm mà anh chẳng nhịn được cười một cái:
"Này, cậu mà không đóng miệng lại thì sớm muộn hàm của cậu sẽ trật đấy."
"Cậu nói xem, làm sao tôi có thể không há hốc mồm được cơ chứ, tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ kết hôn, không gần nữ sắc. Nói đi, cô gái đó là ai, hai người quen nhau từ khi nào, sao lại giấu tôi. Ay da tức chết mất thôi."
Tiêu Lâm vò đầu bứt tai, trông rất khó chịu. Do anh và hắn đã là bạn rất thân, cũng có thể xem là anh em trong nhà ấy thế mà anh lại không cho mình biết là anh đã có bạn gái từ lâu. Một vạn câu hỏi vì sao trong đầu khiến hắn chẳng thể nào bình tĩnh được.
Cuối cùng, sau một hồi lâu tiêu hóa cả đống thông tin, Khiêm mới kể anh nghe toàn bộ mọi chuyện. Khi đã hiểu được tình hình, trong đầu Tiêu Lâm chỉ có một câu hỏi:
"Cô ấy có biết hoàn cảnh nhà cậu không?"
Nhắc mới nhớ, hình như Tiểu Tinh chỉ biết họ tên và sự hối thúc kết hôn của chú mình, chứ chẳng biết gì về bố mẹ cũng như anh em trong gia đình. Liệu khi cô ấy biết được anh mồ côi cha, mẹ mất tích thì có còn muốn kết hôn với anh hay không?
Khuôn mặt anh dần đen lại, nghĩ tới cái cảnh Tiểu Tinh biết hết tất cả, bỏ lại mình mất mặt ở cục dân chính thì thật sự không biết diễn tả khung cảnh khó chịu ấy như thế nào. Thấy được sự cân nhắc trong ánh mặt của anh, Tiêu Lâm nhẹ nhàng vỗ vai an ủi:
"Thôi không sao, ngày mai nói cho người ta biết, nếu như cô ấy đồng ý thì cưới luôn, không thì thôi về với tôi."
"Biến thái vừa thôi thằng kia."
Còn bên Giai Tinh, cô về được đến nhà thì cũng đã hai giờ sáng. Sợ làm mọi người tỉnh giấc, nên cô nhẹ nhàng nhấc chân lên đi rón rén về phòng. Đi được vài bước thì đèn trong phòng khách chợt sáng lên, xoay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang đứng trên cầu thang:
"Nếu như fan của chị biết idol của mình đi đến khuya mới về nhà thì sao nhỉ? Họ sẽ nghĩ gì đây? Chắc là sẽ có một vài bình luận kiểu 'Đi hẹn hò với ai? Hay là qua đêm với người khác giới. Hoặc là....khách sạn với đại gia' "
Khuôn mặt Tiểu Tinh dần trở nên sắc lạnh, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc nhọn nhìn cậu ta:
"Tưởng là ai, hóa ra là EM TRAI của mình đây mà. Thấy chị sao không chào hả cưng?"
"Nói hay nhỉ? Ai là em trai của chị. Chị cũng chẳng qua là con gái của bà mẹ kế ham hư vinh mà đổi họ cho con mình thôi. Cũng chỉ là kẻ ăn bám."
"Nay học được ở đâu mà nói với chị như thế? Em nên nhớ KẺ ĂN BÁM nay đang đứng ở vị trí mà em mong muốn trong năm năm qua. Dù có lăn lộn trong giới Showbiz này bao lâu đi chăng nữa, cưng cũng chắc leo được đến vị trí hiện tại của chị đâu cưng ạ."
"Chị..."
"Được rồi, nói tới đây thôi, ngủ ngon nha EM TRAI."
Nói rồi, cô bước lên phòng với thái độ soái tỷ của mình, nhẹ nhàng hất tóc cười khinh. Lên đến phòng, cô vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa cơ thể mình. Định nhắn cho anh một câu chúc ngủ ngon cũng như nhắc nhở ngày mai đem theo đầy đủ những vật dụng cần thiết. Điện thoại vừa mới nhấc lên thì cô chợt nhớ ra mình chưa xin cách liên lạc với anh.
"Trời ơi! Quên mất xin wechat của hắn ta mất rồi. Tiếc quá đi thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT