*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rừng cây rậm rạp, nơi Lưu Hiệu Dư trồng cây thuốc có nuôi một đàn sói. Người trong giang hồ không ai hay biết đến đàn sói hung dữ này, chỉ đồn nhau Dược Lâm của Thiên Trường Cung nếu người không phận sự ra vào liền dính lời nguyền chết không toàn thây.
Lũ sói này vốn là các đời trưởng lão đều thay phiên chăm sóc từ khi chúng còn nhỏ. Không chỉ trông nom rừng thuốc mà có nhiều con còn được huấn luyện đặc biệt để trao đổi tin tức cùng giao dịch bí mật. Ngoại trừ Cung chủ và các trưởng lão ra chỉ có người cai quản Dược Lâm mới có thể tiếp cận được chúng.
Người cai quản Dược Lâm đời này là một thiếu phụ dung nhan tựa ngọc thạch, nàng có đôi mắt khiến người nhìn vào có cảm giác lạnh buốt. Không ai biết nàng đến từ đâu, tại sao lại ở lại Thiên Trường Cung này. Nghe đâu đó nàng có nội lực cực kì thâm hậu nhưng lại chỉ thích ở bên đàn sói, không thích con người ồn ào.
Cho nên không ai dám rảnh rỗi tìm đến chỗ nàng làm phiền.
Tất nhiên, trong đó không bao gồm Lưu Cung chủ của chúng ta.
"Lâm phu nhân chiều hảo."
Không nhìn thấy bóng nhưng nghe thấy tiếng nói có mang theo vài phần bất lực.
"Ngươi lại đến đây làm cái gì?"
"À... ta nhớ Lâm phu nhân đến chết rồi..."
Trong không trung không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì chỉ thấy mặt Lưu Cung chủ đột ngột bị xước, một dòng máu nhỏ từ từ lăn xuống gò má.
"Mặt dày."
Lưu Hiệu Dư cười ha ha một tiếng rồi trực tiếp đi vào căn nhà gỗ đơn sơ phía trước. Diệp Huyền Chu dù không hiểu chuyện gì cũng nhanh chân chạy theo. Hai người đi men theo hành lang nhỏ dài được làm bằng thân trúc xanh mềm. Sau nhà một đầm sen tươi, bốn mùa đều có hoa rực rỡ, được chăm sóc bằng một loại trận pháp mà chỉ có những người am hiểu hoa mới biết.
Ngang qua đầm sen là một cây cầu bằng thạch trong suốt chạm trổ đoá sen cực kì tỉ mỉ. Hẳn là người tạo nên chúng có tâm tư tinh tế vô cùng.
Lưu Hiệu Dư đi nhiều thành quen, băng qua thạch cầu dễ dàng. Diệp Huyền Chu nhìn có chút lạ lẫm cũng băng qua không có trở ngại gì, chẳng qua đi được một nửa thì trượt theo đà ngã xuống chân cầu.
"Ngươi không nói là dẫn theo người khác."
Nữ nhân xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, khí thế cực kì uy nghiêm đang ngồi trước một bàn cờ tự đấu với chính mình. Bên cạnh là một đàn sói nhỏ và một con sói lớn toàn thân trắng muốt. Bạch Lang nhìn thấy người lạ liền đứng dậy xù lông nhe răng nanh to lớn của mình, như thể chỉ cần chủ nhân ra lệnh nó sẽ bất chấp lao đến đối phương xé xác ngay tức khắc.
"Aizz, dĩ hoà vi quý."
Diệp Huyền Chu nhăn nhó đứng dậy, thấy Lưu Hiệu Dư thủng thẳng đi đến thì vội vàng ôm lấy tay hắn chật vật đứng dậy.
"Hừ, tiểu tình nhân?"
Lưu Hiệu Dư mỉm cười. "Lâm phu nhân ghen rồi sao?"
"Vô sỉ."
Hắn cười ha ha một tiếng tiến lại bàn cờ ngồi đối diện Lâm phu nhân, nhìn một chút rồi tiện tay đặt một quân cờ xuống. Lâm phu nhân đặt quân cờ trắng xuống chậm rãi hỏi. "Hành lang trúc xanh của ta là một trận pháp, tiểu cô nương đó có thể đi qua dễ dàng ngay từ lần đầu như vậy sao?"
Lưu Hiệu Dư tùy tiện đi một nước cờ "..."
"Thạch Liên Đầm cũng là một linh trận. Hắc Ngọc trưởng lão còn không thể đi qua dễ dàng được." Lâm phu nhân như cũ ra chiêu.
"..." Lưu Hiệu Dư đi thêm một nước cờ nữa. Diệp Huyền Chu vẫn như cũ dính lấy hắn, đôi mắt lo sợ hết nhìn Bạch Lang đến Lâm phu nhân.
"Ngươi thua rồi." - Lâm phu nhân bình tĩnh phe phẩy chiết phiến trong tay.
Sau một hồi đánh cờ Lưu Hiệu Dư mới nhận ra quả thực kì thuật của hắn quả nhiên quá kém thì lắc đầu thở dài. "Aizz".
"Thua người dạy ngươi cũng không mất mặt. Còn bây giờ mau nói đi, nữ nhân này là ai?"
"Như Lâm phu nhân thấy, là tiểu tình nhân."
Diệp Huyền Chu ngạc nhiên, ấy vậy mà hắn thẳng thắn khẳng định như vậy.
"Hừ, ngươi cậy mạnh không biết đề phòng người bên cạnh." Tuy miệng nói vậy nhưng đã phẩy tay với Bạch Lang, nó lầm lũi nằm xuống cởi bỏ dáng vẻ chiến đấu ban nãy, thay vào đó là tư thế và ánh mắt đề phòng dò xét nhìn Diệp Huyền Chu.
Lưu Hiệu Dư dọn bàn cờ, tự rót một chén trà cho mình vừa nhấm nháp vừa chờ đợi người đối diện xuất chiêu trước.
Lâm phu nhân nhặt một quân cờ trắng bằng mã não lên ngắm nghía. "Vậy cô nương đó có biết pha trà Tuyết Liên Tử không?".
Lưu Cung chủ nghe ý liền bảo Diệp Huyền Chu đi vào căn nhà gỗ pha trà, sau đó chính mình cũng cầm quân đen lên bắt đầu suy nghĩ nước đi.
Đợi bóng dáng nữ nhân yểu điệu đã đi xa Lưu Hiệu Dư mới thấp giọng. "Phía sau lưng Diệp cô nương có một chú ấn Bách Diệp Đế Liên Đài."
Quân cờ trên tay Lâm phu nhân rơi xuống, khiến quân cờ đặt trên bàn ban đầu bị đánh chệch khỏi vị trí. Hai mắt nàng không tự chủ đỏ lên. "Ngươi không nói lung tung?"
Từ nhỏ Lưu Hiệu Dư đã được Cung chủ đời trước đưa đến Dược Lâm, cùng học đánh cờ với Lâm phu nhân, cũng được biết Bách Diệp Đế Liên Đài có ý nghĩa thế nào với Lâm phu nhân.
"Thảo nào.. thảo nào nàng có thể đi qua trận pháp ta bày..."
Diệp Liên tộc yêu chính là một yêu tộc có bản thể là một đài sen. Mà Bách Diệp Đế Liên chính là gia tộc chủ của Diệp Liên tộc, để phân biệt với các dòng máu đã bị pha trộn lâu đời. Người có kí ấn Bách Diệp Đế Liên Đài chính là tộc chủ của Diệp Liên yêu tộc. Lâm phu nhân không thuộc Bách Diệp Đế Liên tộc. Nàng chỉ là một nhân tu, không có nửa phần yêu khí.
Lưu Hiệu Dư nhớ một lần hắn đến Dược Lâm thăm Lâm sư phụ của hắn thấy nàng trầm mình xuống Thạch Liên Đầm, vừa ngụp lặn vừa khóc lóc rất thê lương. Hắn muốn đỡ nàng lên nhưng nàng lại khóc nháo, thời điểm đó hắn còn quá nhỏ, đỡ không được liền ngã xuống đầm. Lâm phu nhân nhìn thấy đứa nhỏ mặt mày nhăn nhó lấm lem, trên đầu là lá sen vướng vào tóc thì không kìm lòng được mà ôm vào lòng khóc lớn.