Lưu Hạo đem nước đun sôi rồi thả hai gói hoành thánh vào, để thêm một gói mì cùng gia vị các thứ rồi đóng nắp. Anh đã lâu chưa tự mình vào bếp nên tay chân có chút lúng túng, không vững vàng như lúc cầm súng bắn người.

" Thơm vậy, Lưu ca anh nấu gì thế? "

Một giọng nữ nhẹ nhàng mà quen thuộc, Lưu Hạo chuyển ánh mắt từ điện thoại đến đối diện, Lạc An mặt mang ý cười đứng trước mặt anh chỉ cách nhau một gian bếp. Cô mặc trên người bộ áo quần của Lưu Hạo, vì không tìm được đồ nữ mà anh đã lấy một bộ mà mình chưa mặc lần nào đưa cho cô. Còn của Hạ Giai thì là Tống Nhân lấy áo sơ mi của hắn cho y, một chiếc áo đủ rộng cho thân cao mét rưỡi của Hạ Giai chèn vào, vừa người mà không phản cảm.

" Bộ đồ rất thoải mái "

Thấy Lưu Hạo nhìn mình rồi ánh mắt anh đánh xuống bộ đồ cô đang mặc, Lạc An liền cười vui vẻ mà nói, cô khi biết đây là đồ của Lưu Hạo thì thật muốn đem cho Hạ Giai mặc nhưng khi nhìn đến cái áo kia của Tống Nhân thì cô thà mặc đồ của nam chủ còn hơn. Người gì mà mặc được cái áo sơ mi đó chứ, muốn cô xấu mặt à.

Lạc An cao một mét sáu mươi ba, còn Hạ Giai thấp hơn cô và cũng mang thân hình nhỏ nhắn nên mặc áo kia là vừa đủ không gây ngứa mắt, còn cô thì mặc vào cũng đủ che những thứ cần che thôi!

" Nấu chút hoành thánh cùng mì gói thôi, cô có muốn ăn không? "

Lưu Hạo không nhìn cô nữa, chuyển trọng tâm ánh mắt sang nồi mì còn đang sôi kia mà hỏi, nếu cô gật đầu thì anh có thể thêm một gói mì vào nữa.

" Có thể sao? "

Lạc An không chắc chắn việc Lưu Hạo cho phép mình ăn chung với anh, thế là tròn mắt hỏi lại, biểu cảm khuôn mặt không tự chủ mà vui vẻ. Tất cả đều được Lưu Hạo thu vào ánh mắt, cô ấy...cũng rất đáng yêu.

" Ra ngồi ở kia đi, đợi tôi một chút sắp xong rồi "

Lưu Hạo chỉ tay về phía bàn ăn, đem cô an bài một chút rồi tiếp tục công việc nấu mì của mình. Tuy không nấu được nhiều món nhưng anh cũng có thể làm vài thứ đơn giản, thế là Lưu Hạo bắt tay vào rán trứng cùng vài miếng thịt rồi đem tất thảy bày ra bàn. Cả hai bắt đầu cùng nhau ăn trong im lặng, chỉ nghe tiếng sột soạt khi húp nước mì mà không định cùng nhau lên tiếng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trình Dã Và Tôi
2. Tỉnh Dậy Sau Một Đêm Làm Với Em Trai Trúc Mã Không Phải Bạn Bè
3. Duyên Nợ Bất Khả Kháng
4. Chúng Ta Phượng Hoàng Nhất Tộc, Phu Quân Là Cần Nhờ Mình Ấp Ra
=====================================

Lạc An cũng không có cái thói quen ăn không nói chuyện nhưng mà Lưu Hạo thì cô không biết, thế là trực tiếp không lên tiếng cứ thế ăn uống ngon lành. Lưu Hạo đúng là vị nam chủ hoàn hảo, đến mì gói cũng nấu ngon như vậy, Lạc An thật sự rất thích.

" Xong "

Húp miếng nước mì còn sót lại, Lạc An lau miệng buông đũa, no bụng mà ngồi đó nhìn Lưu Hạo vẫn đang từ tốn nhai thịt. Cô đột nhiên thấy nam chủ cũng có chút giống động vật nhỏ và cụ thể là thỏ con, nhai đồ ăn lại trông đáng yêu như vậy!

" Anh đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói "

Lúc này khi Lưu Hạo định dọn thì Lạc An mới lên tiếng, cô định một lát nữa rồi nói nhưng sợ anh muốn rời đi.

" Chuyện gì? "

Lưu Hạo nghe người lên tiếng thì cũng không vội, buông bát đũa trên tay xuống rồi ngồi đấy đưa ánh mắt dò xét nhìn cô.

" Là như này, vì một chút lý do cá nhân mà tôi định sẽ đến thủ đô sinh sống, anh có thể tiện đường đem tôi cùng Hạ Giai đi một đoạn không? "

Vừa nghe cô nói xong thì Lưu Hạo đã trả lời.

" Có thể "

Không biết là do ảo giác hay như nào mà Lạc An cảm thấy anh có chút khẩn trương.

" Hả? "

Không nghĩ là người đồng ý dễ dàng như vậy, Lạc An cũng có chút bất ngờ. Nhất thời không thể nói gì liền ngồi yên dùng ánh mắt bất ngờ nhìn anh, không để cô tiếp tục nói gì nữa thì Lưu Hạo đứng lên bỏ lại một câu rồi rời đi.

" Với điều kiện rửa bát đũa đi, cảm ơn trước "

Lưu Hạo cầm điện thoại đi đến tủ lạnh lấy một chai nước rồi trở về phòng, Lạc An lúc này mới định thần lại mà lật đật đem bát đũa vào bồn để rửa. Lạc An vui vẻ hát ca mà không biết tại nơi mà cô không nhìn thấy, một ánh mắt dịu dàng đang nhìn cô rồi mỉm cười.

________

" Không sao đâu, Lưu ca chắc chắn sẽ đồng ý mà "

Lúc này Tống Nhân đang cùng Hạ Giai ngồi nói chuyện trong phòng, y đem gối đặt trên đùi rồi ôm tay ngồi đó cùng hắn trò chuyện.

" Hạ Giai, tôi có thể hỏi tại sao hai người lại không trở về làng không? "

Tống Nhân nhìn người con gái với gương mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn mà không nhợt nhạt, đôi tay nhỏ nhắn trước mặt vì lo lắng mà xoắn xuýt vào nhau trông có chút đáng yêu. Hắn chưa từng gặp cô gái nào như vậy nên không biết phải đối với y như nào cho phải, Hạ Giai đúng với mẫu người mà hắn thích nên Tống Nhân cũng không ngại mà muốn cùng y ở chung một chỗ.

" Chuyện này... "

Thấy Hạ Giai ấp úng không lên tiếng, Tống Nhân vội vàng nói.

" Không sao, nếu không tiện thì không nói cũng được "

" Xin lỗi, sau này có thể sẽ nói cho anh biết nhưng hiện tại tôi không muốn nhắc đến "

Hạ Giai tội nghiệp lên tiếng, giọng nói có chút run, không nghĩ rằng y sẽ như vậy nên Tống Nhân cuống quýt không biết phải làm sao cho phải.

" Không, không có gì, cô đừng như vậy "

Tống Nhân đây là sợ Hạ Giai khóc, không để ý mà nhào đến ôm mặt y hướng mình mà nhìn nhìn một chút. Đúng là đã chuẩn bị khóc rồi, nước mắt đảo quanh hốc mắt cứ thế liền rơi xuống tay hắn. Tống Nhân nhẹ nhàng lau đi rồi ôm y vào lòng, tiến triển đến bước này thật sự là quá sức tưởng tượng của hắn, nhưng mà sự tiếp xúc dịu dàng này lại khiến Hạ Giai an tâm mà rúc vào khoang ngực hắn. Y muốn trút bỏ hết phiền muộn những ngày qua đã trải, không muốn gây phiền phức đến cho Lạc An nên đã nhịn khóc cho đến hiện tại liền trút bỏ hết ra. Với Tống Nhân, Hạ Giai cảm thấy người này rất đỗi dịu dàng, lại có cảm giác được bảo vệ mà đối hắn không phòng bị như thế.

Cũng không phải là dễ dàng gì nhưng Hạ Giai thật sự cần một người có thể bên cạnh nghe y tâm sự, mà lúc này Tống Nhân vô tình hay cố ý lại ở đây. Thế nên y mới không bận tâm gì mà nhào đến tiếp nhận cái ôm vững chắc kia của người, Tống Nhân cũng không nỡ rời ra nên họ cứ thế một người ôm một người vỗ về mà ngồi đó.

' Có lẽ là Tống Nhân rất thích vị "nữ chủ" này nhỉ? '

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play